Cô quay đầu chăm chú nhìn Trình Hiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh mình đi tới, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Mà Trình Hiểu Nguyệt tựa hồ mới nhìn đến Toan Toan Điềm Điềm, kinh ngạc hạ mắt có chút xấu hổ, tầm mắt rơi vào trên người Ninh Chấp Mặc, mang theo rụt rè muốn nói mà thôi.
" Thật không nghĩ tới hai người các cậu cũng ở trong này.... Lại xin phép ra ngoài sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của cô ta hơi hơi động một phát, vẫn cố ý duy trì mềm mại như cũ.
" Thực hâm mộ bạn học Hứa Đạm Đạm a.... Suốt ngày cũng không học tập tốt, dù sao muốn ra ngoài có bạn học Ninh Chấp Mặc cùng..."
"Cũng không cần có thành thạo cái vũ đạo, vẽ tranh, thừa dịp bạn học Ninh Chấp Mặc tuổi nhỏ vội vàng quấn quít, chờ cậu ấy lớn lên thích con gái, muốn bỏ cũng không hết..."
Dứt lời, cô ta còn khẽ thở dài một cái, hơi tự giễu.
"Không giống tớ.... Cuộc thi vào không được trước ba ba mẹ liền phê bình tớ không cố gắng, môn vũ đạo không có được khen ngợi trở về liền muốn phạt đứng.... Hội diễn tốt nghiệp lần này cũng là cô giáo nói trình độ múa đơn của tớ có thể báo danh, thời gian kế tiếp tớ liền phải vừa học tập vừa tập luyện, nhất định sẽ mệt thành cẩu ( chó)...."
Biểu đạt cô sinh động như thật, Tiểu Quỷ Đạm vẫn lễ phép nhìn bộ mặt cô ta.
Nhìn cô ta khi thì lắc đầu khi thì thở dài khi thì nhẹ cười, ý cười không đạt đáy mắt... Cô gái nhỏ không khỏi có phần đồng tình.
Hỉ nộ ái ố là cảm xúc cơ bản nhất, vì sao còn muốn che dấu a?
Mọi người rõ ràng đều có thể thấy rõ ràng, cô ta mang theo cái mặt nạ bản thân mất cảm giác, thật đúng là giống..... Tiểu Sửu( vai hề).
Đang nhớ lại như vậy liền nghe được câu nói cuối cùng của Trình Hiểu Nguyệt.
Đồng tình duy nhất trong lòng Tiểu Quỷ Đạm nháy mắt tan thành mây khói, cô lại nhíu lại mày thanh tú, rất không vừa lòng.
" Bạn học Trình Hiểu Nguyệt, bạn muốn hâm mộ tớ liền hâm mộ tớ... Êm đẹp vũ nhục cẩu cẩu làm cái gì?"
Dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cô gái nhỏ tràn đầy nghiêm túc.
" Cẩu cẩu đáng yêu như thế, cậu chính là trang điểm tốt cũng thành không được cẩu cẩu, mệt mỏi liền càng đừng nói nữa..." Cô dắt tay đứa bé trai, chớp mắt to tìm kiếm đồng ý, "Bạn học Ninh Chấp Mặc, cậu cảm thấy sao?"
"Uh`m."
Đứa bé trai càng lúc càng trong veo mà lạnh lùng giống như cô.
Trình Hiểu Nguyệt nghẹn lời: "..."
Hai người kia luôn luôn như vậy.
Giúp lẫn nhau, tự động mở ra bối cảnh trống không, trong mắt chỉ có lẫn nhau, ngay cả trong không khí đều đã tràn ngập màu hồng.
Làm cho cô ta chỉ nghĩ muốn chọc phá!
Chọc phá!
Dựa vào cái gì? Hứa Đạm Đạm dựa vào cái gì a?
Thành tích không tốt hơn cô, không được bạn học thích bằng cô, thậm chí giấy chứng nhận cấp bậc vũ đạo đều đã ít đi hai cấp so với cô!
Sáu năm không cam lòng, cũng trơ mắt nhìn sáu năm, Trình Hiểu Nguyệt lờ mờ hiểu rồi.
Nếu nói là gần quan được ban lộc mà nói..... Cô nhất định phải thừa dịp cơ hội hội diễn tốt nghiệp lần này để cho bạn học Ninh Chấp Mặc nhạc đệm, mỗi ngày tập luyện sớm chiều ở chung, không sợ anh không chú ý tới chính mình.
Hơn nữa, cho dù Hứa Đạm Đạm không thức thời muốn cùng đi theo tập luyện.... Đợi cho ngày nào đó hội diễn, anh đánh đàn cô bạn nhảy, một người tiếng đàn du dương, một người múa.
Phối hợp hiểu ngầm, tình ý triền miên.
Lúc chào cảm ơn, cô thậm chí còn có thể kéo cánh tay anh cùng nhau cúi đầu, mang theo làn váy nhẹ nhàng cùng nhau đi xuống sân khấu.
Trình Hiểu Nguyệt cô muốn cho giáo viên và học sinh trường học thấy rõ ràng, người nào mới càng xứng trời sinh một đôi cùng Ninh Chấp Mặc.
Cho nên, mặc kệ dùng cái phương pháp gì.... Cô muốn thành nhân vật chính 《 hồ Baikal 》!