Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 124: Vĩnh viễn không cần sợ hãi



Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh khi nào thì thu được thiếp mời?

Anh khi nào thì lại muốn đi?

Vì sao chính mình cái gì cũng không biết...

Giờ phút này một chồng giấy nắm lấy ở trên tay nhẹ nhàng, cô gái nhỏ cảm thấy nặng như ngàn cân, nâng đầu hỗn loạn đi về, đối thoại bên trong còn đang truyền đến.

"Thật sự nghĩ rõ ràng sao?" Cuối cùng Tần Họa xác định một lần, "Ba năm..."

"Uh`m." Mặt mày Tiểu Chấp Mặc vẫn nhạt như cũ, trả lời vẫn khẳng định như cũ.

Chờ tiếng nói anh vừa ngừng, Tần Họa đột nhiên liền gợi lên khóe môi, run rẩy nở nụ cười.

"Ninh Thành Trì, ông nghe một chút, con trai của chúng ta có bao nhiêu yêu...Ông cho là người nào cũng một dạng nói đi là đi như ông năm đó a..."

"Ba năm a! Không chừng cô gái nhỏ lớn xinh rất nhiều, không chừng những cái nam sinh này theo đuổi siêng năng... Vẫn lại là con trai của chúng ta có tầm nhìn xa!"

Dứt lời, bà phong tình vạn chủng vén lên ba ngàn sợi tóc đen tuyền, tháo tai nghe bluetooth bên trong xuống, vui mừng vỗ vỗ bả vai con trai.

"Buổi tối nhớ rõ qua đi chào tạm biệt, khai báo rõ ràng.... Tiểu Qủy Đạm đúng là nói phòng làm việc mẹ không ít nam minh tinh chân dài a...!"

...

Cô gái nhỏ từ ngưỡng cửa phòng ngủ Ninh Chấp Mặc hốt hoảng bỏ chạy về không yên lòng, cơm chiều cũng chưa động đũa.

Bà ngoại Hứa chỉ xem cô như lần đầu tiên làm đạo diễn, thứ gì đó cũng đều không hiểu cảm thấy cực kỳ nôn nóng, đau lòng còn chuyên môn ăn bát trứng cà chua cơm rang.

Vừa nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ rất miễn cưỡng ăn nửa bát, vừa nói vượt qua phong sinh thủy khởi.

Từ Phạm Lãi nói đến Tằng Quốc Phiên, từ Vương Dương Minh nói đến Hàn Hàn.... Miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt.

Nếu không phải cháu ngoại gái nhắc nhở bà sắp bảy giờ, liền muốn bỏ qua thời gian hẹn múa cùng bà nội Ninh, bà ngoại Hứa phỏng chừng tán gẫu một ngày một đêm cũng dư dả.

Vừa thấy thời gian, bà cụ ngoan độc vỗ trán liên tục nói đã quên thời gian, vội vàng thay quần áo đi giày chuẩn bị ra ngoài.

"Đông!"

Ôn Tình cùng Hứa Thời lại đi công tác, ông ngoại Hứa theo đuổi hạng mục ở trường học.

Tiếng đóng cửa vang lên, biệt thự to như vậy nhất thời trống không.

Vô số thứ 《 Tây Du Ký 》 cùng 《 Hoàn Châu cách cách 》 xem không ngấy cũng cứu không được Tiểu Qủy Đạm nhàm chán, cô lại lật chuyển kịch bản một lát, chi chít chữ viết lại càng làm cho người ta thấy muốn đi ngủ...

Trong lòng chứa tâm sự, cô làm cái gì đều có vẻ thiếu hưng trí.

Giẫm lên cầu thang lên lầu chật vật lau sữa tắm trên tóc rửa sạch, cô phát hiện một chuyện nghiêm trọng hơn...

Không mặc quần áo!!

Không phải vấn đề áo ngủ hoặc là quần áo lót... Là cái gì cũng chưa mang!!

Phòng tắm bốc lên sương mù lượn lờ, tinh dầu mùi thơm hoa cỏ cùng mùi sữa tắm hoa cúc hỗn hợp trong đó, hết sức dễ ngửi.

Bất quá Tiểu Qủy Đạm lại không có tâm tình gì, trông mong nhìn chỉ có một tấm khăn tắm trống rỗng, từ từ nhớ lại... Chính mình sau khi tìm áo ngủ, ra ngoài tiếp điện thoại Hứa Bạch buổi tối muốn chơi mạt chược ở nhà bà nội Ninh không về...

Cô trở về phòng trực tiếp vào phòng tắm, đem quần áo đặt ở trên giường quên không còn một mảnh.

Thân thể trần truồng bình tĩnh một hồi, Tiểu Qủy Đạm khóc không ra nước mắt đột nhiên nghĩ đến trong nhà cũng không có người!

Nhếch miệng cho mình một cái tươi cười an ủi, lại qua quýt lau tóc một phen, cô trực tiếp trùm khăn tắm chạy ra khỏi phòng tắm.

...

Ninh Chấp Mặc biết cô gái nhỏ ở nhà một mình sẽ sợ, sau khi pha chế rượu nhanh chóng tắm rửa từ hành lang tới đây.

Phòng đèn sáng không có ai, phòng tắm có tiếng nước tí tách rả rích.

Anh liếc nhìn quần áo ném lung tung trên giường một cái, thuận tay gấp thả vào trong tủ treo quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.