Tiểu Đạm Đạm khó khăn đứng lên, đúng lúc đó cô giáo dạy Số học đi vào.
Cô giáo cũng đã lớn tuổi, dịu dàng đỡ cô bé lên. Tiểu Đạm Đạm ngoan ngoãn, “Em chào cô ạ!” sau đó không nói thêm gì đi ra ngoài.
Cô giáo Số Học đẩy mắt kính, nhìn dáng vẻ lảo đảo của cô bé, cho rằng cô nhóc không nghiêm túc, cảm thán: “Ngoại trừ việc đi học không thích
nghe giảng thì đúng là một cô bé đáng yêu, có tri thức, hiểu lễ nghĩa...... “
Quay đầu thấy thầy Triệu đang đỏ mặt tức giận, bà hỏi: “Thầy Triệu,
cậu thấy không khỏe chỗ nào sao? Hay lại cãi nhau với bạn gái?”
Thầy Triệu uống một ngụm nước không nói gì.
Cô giáo dạy Số học tiếp tục khuyên: “Bây giờ cậu còn trẻ, vẫn còn
sung mãn. Cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nếu phá thai thì có ảnh
hưởng rất lớn tới sức khỏe bạn gái cậu đó...... Không có tiền,
không có nhà đều phải giữ lại đứa con! Mọi thứ từ từ rồi sẽ có!”
Giọng nói trầm ấm vang đến bên tai Tiểu Đạm Đạm. Cô bé nhanh nhẹn rảo bước chân về lớp học.
——
Ninh Chấp Mặc chỉ ra ngoài mua chai nước. Khi trở lại thấy cô nhóc ngồi trên ghế, tay giữ trán, không nói câu nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi tái nhợt, rầu rĩ không vui.
”Sao vậy? Để anh xem nào? Trán làm sao thế này?” Cậu vội vàng để đồ uống xuống, đi qua gỡ tay cô bé xuống.
Cô nhóc mím môi, không nói gì, lại hơi dùng sức không để anh gỡ tay ra.
”Sao thế?”
Tiểu Chấp Mặc sợ làm cô nhóc bị thương, hơi buông tay ra, khuôn mặt tối lại.
Cô nhóc chớp chớp mắt, lảng sang chuyện khác, nhẹ nhàng nói: “Cho em một chai nước!”
Hừ nhẹ một tiếng, Tiểu Chấp Mặc kéo hai chai nước về gần cậu, giọng
nói hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Em không nói em bị làm sao, không bỏ
tay che trán xuống, anh...... “
”Anh làm sao hả? Anh nói thử xem nào? Em không sao cả! Em chẳng có
chuyện gì hết! Muốn hỏi cái gì chứ? Tại sao ai cũng bắt nạt em? Tại sao
ai cũng hung dữ với em? Em làm sai cái gì chứ? Hu hu...... “
Cô bé mạnh mẽ gào lên, nước mắt cũng trào ra khiến cho tất cả lời
muốn nói của Tiểu Chấp Mặc cũng mắc két trong cổ họng như mắc xương cá.
”Điềm Điềm!”
Tầm mắt câu thấy khuôn mặt khóc nức nở của cô nhóc rồi nhìn thấy vết
đỏ trên trán. Cậu nhẹ nhàng dịch người lại gần, đưa tay xoa, “Đau
không?”
”Đau! Đau! Đau!”
Cô nhóc nói tận ba lần liền. Sau đó, cô bé nhào vào lòng Ninh Chấp Mặc, không cố kị điều gì mà khóc to thành tiếng.
”Tại sao giờ anh mới đến?...Em rất khổ nha...... Bọn họ đều
cười, đều hỏi em...... Em...... Hu hu...... Em không biết trả lời như thế nào cả!”
”Em rất đau nha!...Đầu đau...... “
Cậu nhóc cảm thấy trước ngực ướt một mảng, cảm giác lành lạnh thấm vào da thịt khiến cậu run rẩy.
Chờ cô nhóc cảm thấy tốt hơn, mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như sợ cô vỡ mất.
”Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết đi...... Ngoan!~”
Nghỉ giữa giờ hiếm khi yên tĩnh như vậy. Trong đầu Tiểu Đạm Đạm bỗng
nhiên thoáng qua một điều. Cô nhóc ngập ngừng, nuốt lời muốn nói xuống,
ghé vào bên tai Tiểu Chấp Mặc, “Về nhà em sẽ kể cho anh!”
Lúc này, ở đằng sau vang lên giọng nói lanh lảnh, bắt chước giọng
điệu của thầy triệu, chế nhạo: “Nó xấu hổ đấy! Mình biết! Mình thấy thầy Triệu lấy vở ném vào đầu nó! Bởi vì Hàn Dục đi học không nghe giảng mà
lại ngồi ăn quà vặt! Nói bố mẹ nó không có văn hóa, không biết giáo dục
con!”