Thầy giáo Triệu rời khỏi đối Tiểu Quỷ Đạm cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn chẳng qua hiểu rõ ràng một chuyện.
Giáo viên không phải thánh nhân, giáo viên cũng sẽ ăn cơm đi ngủ, giáo viên cũng có hỉ nộ ái ố.
Thậm chí gặp phải giáo viên đi toilet cũng ngoan ngoãn chào hỏi, coi như không thấy gì.
Nhưng mà ngày hôm sau tại cuộc thi cuối kỳ, sau khi cầm bài kiểm tra nhìn điểm xong, vẻ mặt cô bé liền giống như gặp quỷ.
Mãi cho đến khi lên xe tư tưởng còn không tập trung.
Tiểu Chấp Mặc nhéo cái mũi cô vài cái cũng không phản ứng.
Cuối cùng một lần dừng lại hơi lâu một chút, làm cho cô thiếu chút
nữa thở không nổi, lúc này mới hoàn hồn, trừng mắt to bất mãn nói: “
Đau, anh làm cái gì vậy?”
Liếc mắt nhìn cô một cái, thu tay lại hơi hơi dùng lực, liền ôm cô ở
trong ngực, Ninh Chấp Mặc nhíu mày, “Thái độ thi rớt chuẩn bị nhờ vả
người khác chính là như thế này sao?”
” Anh! Anh! Anh làm sao mà biết...”
Tiểu Quỷ Đạm kinh ngạc nói đều đã nói không rõ ràng, xoay người một
cái ghé vào trên đùi Tiểu Chấp Mặc, hướng tới cằm bạch ngọc của anh “Oa
hu” một tiếng, uy hiếp nói: “ Ai nói cho anh?”
Đã qua hơn nửa mùa đông, Tiểu Quỷ Đạm bị hai ông bà Hứa gia nuôi
trắng trẻo mập mạp, hai đùi chàng trai nhỏ đều đã ôm không nổi rồi.
Nâng lên trên vài cái mới đứng vững.
Anh khẽ cười một tiếng: “Chỉ số thông minh không cao, nghĩ cái gì đều viết tất cả ở trên mặt...”
Tiểu Đạm Đạm quát: “Vậy anh đừng ôm a!”
”Vậy anh buông tay nha?”
Tiểu Chấp Mặc liền làm bộ muốn buông tay ra.
Thả một nửa lại thu hồi lại.
Phía sau lưng một trận trống không, làm cô bé sợ tới mức.... Vội vàng ôm cổ của anh, cả người đều đã dán trên người anh, ngoài miệng còn
thách thức người khác.
” Anh thả đi! Anh thả ddi1 Anh ngược lại tiếp tục đi!”
Vừa nói xong còn hướng trong lòng người nào đó cọ xát.
Ngửa cằm nhỏ đắc ý mười phần.
Ninh Chấp Mặc cắn ngược lại một ngụm chóp mũi của cô, cười thở dài, “ Em nha...”
Một ngụm kia như là lông vũ, chạm vào mũi của Tiểu Đạm Đạm.
” Không giúp!” Mặt Tiểu Chấp Mặc nghiêm túc, nghiêm trang nói, “Ninh Uông Uông không giúp Hứa Uông Uông thù dai...”
Khóe miệng cô gái nhỏ kéo xuống, không vui.
Tâm cứng rắn lại mềm mại xuống, Tiểu Chấp Mặc ôm lấy khóe môi bổ sung thêm: “Nếu như em bị ông ngoại Hứa đánh cho quá thảm, khóc làm anh ngủ
không yên, anh sẽ suy xét một chút...”
Tiểu Quỷ Đạm trợn mắt một cái.
...
Sau khi cơm tối, Tần Họa chuẩn bị đóng cửa, lại bị con trai ngăn cản.
” Mở ra đi.”
” Lạnh như thế, mẹ muốn lên lầu..”
” Vâng, chờ con xem một lúc....”
Tần Họa nheo mắt hồ ly lại, tiến đến trước người con trai, cười đến không có ý tốt: “ Chờ đi cứu vớt Điềm Điềm nhà con sao?”
” Không phải...” Tiểu Chấp Mặc nhàn nhạt phủ định, ý cười dần dần tăng lên, “Biết cô ấy cực kỳ thảm con mới có thể yên tâm.”
Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo...
Tần Họa hừ một tiếng thản nhiên lên lầu.
Chờ đến thời điểm tám giờ, rốt cục đối diện truyền đến tiếng trẻ con nghẹn ngào khóc kinh thiên động địa.
Anh làm bộ như đi cửa tưới hoa, xuyên qua cửa sổ sát đất, quả nhiên thấy rất rõ ràng Tiểu Quỷ Đạm ngồi ở trước bàn sách ném bút.
” Trượt toán học thật sự không phải cháu cố ý, là ông ngoại ra đề khó khăn... Cái quỷ gì áp dụng đề thôi! Con khi đi vườn trái cây bẻ cây
ngô... Một ngày bẻ một cái, ba ngày bẻ bao nhiêu...”
Ông ngoại Hứa hướng về phía tay cô gái nhỏ vỗ một cái không nặng
không nhẹ, nghiêm mặt nói: “Cái này gọi là rất khó sao? Cháu viết cái số không gì?”
” Tại sao không phải số không...” Tiểu Quỷ Đạm không đau cũng oa oa
kêu hai tiếng, tội nghiệp nói: “Bẻ cây ngô cần phải đi vườn ngô bẻ, bên
trong vườn trái cây tất cả đều là hoa quả... Chỗ nào có cây ngô a!”