Tần Họa và Ôn Tình thu dọn đồ đạc đi lên ôm ấp hai đứa nhỏ xuống lầu, Ninh Thành Trì cùng Hứa Thời từ ga ra lấy xe chạy đến cửa lớn, tụ tập
một loạt đoàn xe xuất phát từ Ninh gia, không ai nói chuyện như cũ.
Tiếng động cơ chỉnh tề gầm rú cùng tần suất đèn sáng lên quẹo trái chỉnh tề làm cho người ta chấn động lòng người.
Bụi cây ở biệt thự cùng đại viện từng loạt từng loạt lui về sau, Tiểu Quỷ Đạm ở vào trạng thái ngây thơ rốt cục nghĩ ra bất an của bản
thân.
Cô di chuyển mông nhỏ, lôi kéo tay áo Tiểu Chấp Mặc, đôi mắt chớp chớp, bĩu môi mở miệng ngữ khí khó nén lo lắng.
” Toan Toan.... Con thỏ... Con thỏ béo được thả ra rồi.... Rau dưa
còn ở trong tủ lạnh chưa lấy ra.... Con thỏ béo có thể đói chết hay
không.... Có thể chạy đi ra hay không.... Có thể bị người xấu chộp tới
thịt kho tàu thịt thỏ hay không... Có thể không cẩn thận té xuống từ
trên lầu hay không.... Đó là lão nhân ngang ngược tặng cho em... Làm sao bây giờ....”
Càng nghĩ càng sợ, nói đến phần sau cô gái nhỏ ngọt ngào ngây thơ
mang theo run rẩy không thể ngăn chặn, khóc nức nở ở trong xe lạnh lẽo
yên lặng như có tiếng vọng trở lại.
Tiểu Chấp Mặc nhìn cô, đáy mắt cô ửng đỏ, căng thẳng trong lòng buông ra, lại kéo căng, lại buông.
Dừng sau một lúc lâu, anh mím môi, bàn tay ấm áp phủ trên đôi má cô gái nhỏ, nhẹ nhàng lượn quanh như chà lau đồ sứ.
” Ngủ đi, đến nơi gọi em.”
Tiểu Quỷ Đạm nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nhìn anh, nhìn cằm trắng nõn của anh cùng cánh môi mỏng manh, muốn nói lại thôi.
Ngược lại, lại hướng phía trước nhìn Hứa Thời đang lái xe, ông đang
chuyên chú nhìn về phía trước, xoay động hầu kết, muốn nói lại thôi.
Cô hơi chút thò người ra, từ kính chiếu hậu thấy được Ôn Tình chỗ kế
bên tay lái, hốc mắt có chút sưng, mặt mộc không trang điểm không có
huyết sắc gì, cắn chặt cánh môi lại càng trắng xanh, vẫn lại là muốn nói lại thôi.
Đem biểu tình vài người thu vào trong mắt....
Cô gái nhỏ hạ mắt, lông mi thon dài run rẩy, ngưng một giây, ngoan ngoãn khéo léo nói: “Uh`m, em ngủ một lát, đến nơi gọi em.”
Dư Quang nhìn chăm chú thấy Tiểu Quỷ Đạm nhắm hai mắt lại, vài người
đều giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm mặc lại càng sâu.
Mấy phút đồng hồ sau.
Tiểu Chấp Mặc từ từ thu hồi tay che ở trên mặt cô, mới vừa buông
xuống bên người liền đột nhiên bị bắt được, hai cái tay cục bột cuốn lấy cổ tay anh.
Hơi chút hoảng sợ, anh nhìn qua, cô gái nhỏ vẫn bộ dáng bình yên đi vào giấc ngủ như cũ.
Bất đắc dĩ ngoéo khóe môi một cái, anh hắn dùng một cánh tay kia gian nan từ phía sau lưng ghế dựa lấy ra chăn chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đắp
cho cô.
Sau khi đắp chăn, cảm nhận được lực đạo trên tay buông lỏng ra chút.
Anh thở dài một hơi, không có tiện thể rút ra.
Lo lắng làm Tiểu Quỷ Đạm tỉnh giấc, ngược lại giữ nguyên tư thế một
bàn tay bị kéo quay lưng không được tự nhiên như vậy, mãi đến đích.
....
Tối tăm, có trực giác dắt Tiểu Quỷ Đạm.
Dắt cô đi vào một cái giấc mơ.
Chân thật mà lại dài dằng dặc.
Từ sinh thái Sơn Trang xuất phát, cô lần đầu tiên gọi ông là ông nội, thân thể ông cứng lại trên miệng ông nói ghét bỏ xong, nhưng là trong
mắt ôn hòa.
Tay cầm tay dạy cô và Tiểu Chấp Mặc câu cá, lão nhân vừa châm chọc cá của cô không có lớn như Tiểu Chấp Mặc, nữ không bằng nam, vừa càng
không ngừng kêu trợ lý chụp cái cá nhỏ gầy yếu kia, để vào tủ bảo hiểm ( két sắt).
Ông khinh thường cô trở thành Tề Thiên đại thánh, lại đưa cho cô một
mảnh vườn hoa sơn trà phấn hồng, tết âm lịch lại trở về tức giận một
mảnh.
Đứng ở trên đài ngắm cảnh, Tiểu Chấp Mặc từ phía sau ôm cô, ôm lấy
cánh tay của cô một chút một chút miêu tả hình dạng biển hoa....
Lúc một cái hình cái đầu Tôn Ngộ Không lờ mờ hiện rõ, cô gái nhỏ hưng phấn đi cà nhắc xoay người.
Nháy mắt hôn Toan Toan, mắt cô thấy lão nhân cách đó không xa cười bỡn cợt....