Ngay từ lúc sinh ra, cô đối với người khác là cười khanh khách nhưng chỉ cần nhìn thấy anh là khóc không ngừng.
Lúc cô hai tuổi, anh bốn tuổi, cô ở trên đài: "Xin chào mọi người con tên là Hứa Đạm Đạm". Anh ở dưới đài:" Tiểu Đạm thật xấu xí"
Khi cô mười ba tuổi, anh mười lăm tuổi, cô đắc ý: “Cuộc thi lần này tôi được giải nhất, cảm giác thế nào?” Anh lạnh nhạt: “Thi được một nửa thì dì cả tới, cảm giác thế nào, 20 đồng, cô còn chưa đưa tiền cho tôi.”
Khi cô hai lăm tuổi, anh 27 tuổi, thành công dụ dỗ cô... cô nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực tràn đầy chờ mong: “Nguyện vọng lớn nhất của tôi là ăn được đủ, chơi được nhiều, ngủ được ngon, anh có thể thỏa mãn không?”
Anh lấn người lên: “Đương nhiên có thể, nhưng vẫn kèm trên nhiều loại tư thế.” Cô mặt lên: “Không biết xấu hổ?”
Trước mặt người ngoài, cô là tề thiên đại thánh hung hãn xinh đẹp, anh là Đường Tam Tạng nắm giữ tự phụ. Lòng dạ đương sự biết rõ, cô là tiểu quỷ nhỏ của anh, vĩnh viễn không ra khỏi bàn tay Phật Như Lai.
Bình luận truyện