Cưng Chiều Ảnh Hậu Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!

Chương 2: 2: Vai Diễn Nhỏ Quyết Tâm Lớn




Tô Ngọc Cầm siết chặt nắm tay, cô vậy mà thật sự đã sống lại.

Có lẽ là vì ông trời cảm động trước sự thành khẩn trước lúc chết của cô.

Cô phải nắm bắt lấy cơ hội này, bắt đầu lại mọi thứ.
Cô nhìn xung quanh phim trường, những dụng cụ trợ diễn cho cô biết được sẽ có một bộ phim cổ trang được quay ở đây.
“Chị Nhu, cho em mượn kịch bản.”
Quản lý Nhu nhìn thấy Tô Ngọc Cầm quan tâm đến kịch bản như vậy thì vui mừng không thôi.

Bởi vì Tô Ngọc Cầm chê bai vai diễn này không có gì đặc biệt, hơn nữa dìm cô xuống dưới đáy cho nên cô vẫn luôn cằn nhằn rằng tại sao quản lý lại muốn cô nhận vai diễn này.

Bây giờ cô thay đổi thái độ, còn muốn xem kịch bản thì chẳng phải là chuyện hiếm lạ hay sao?
Tô Ngọc Cầm sau khi cầm trong tay kịch bản, đọc qua một lượt cô liền biết được bộ phim cô sắp sửa được diễn là gì.

Bộ phim này có tên là, đây cũng là bộ phim truyền hình dài tập đầu tiên mà cô vào vai bạn thân của nữ chính.

Tuy nhiên lúc trước cô chê bai vai diễn này bởi tạo hình của cô ở trong phim quá thảm, vừa xấu xí vừa dơ dáy cho nên cô cũng chỉ diễn hời hợt qua loa.

Và đây cũng là điều khiến cho cô sau này rơi xuống vực thẳm, antifan đã đào lại các video về việc cô không coi trọng vai diễn để nhục mạ cô, bạo lực mạng với cô.

Đây cũng là một trong số các lý do dẫn đến việc tinh thần cô hoảng loạn, cho nên mới hỏng thai.


Đương nhiên cô vẫn biết rõ người đứng đằng sau những tin tức béo bở này là người chồng bội bạc của cô ở kiếp trước, Lâm Thạch.
Lần này sống lại cô nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá cho những gì hắn đã gây ra cho cô!
Tô Ngọc Cầm siết chặt kịch bản trong tay, quyết tâm trong cô càng lúc càng lớn.

Với trình độ diễn xuất của cô trong suốt bảy năm lăn lộn trong giới giải trí chẳng lẽ không thể phất lên một lần nữa hay sao? Vị trí Ảnh Hậu khi đó đâu phải chuyện giỡn chơi.
“Hàn Phi Vân đến rồi.

Chúng ta cũng nên đi thay trang phục và trang điểm thôi.”
Quản lý Nhu nhắc nhở.

Tô Ngọc Cầm nhìn ra xa là một người đàn ông dáng vóc cao lớn đang đi vào.

Người này là diễn viên gạo cội ở trong giới, nhưng kể từ khi lấy vợ thì phong độ của anh ta sụt giảm.

Tuy nhiên anh ta vẫn được xem là một nhà đầu tư lẫn diễn viên có tiếng trong giới giải trí, chỉ cần được anh ta đề cử là sẽ có một vai diễn để đời.
Lần này là kịch bản do chính tay Hàn Phi Vân đã viết, và anh ta cũng là nhân vật nam chính trong bộ phim này.

Cũng đã năm năm rồi kể từ ngày vợ của Hàn Phi Vân mất do tai nạn, bây giờ anh mới đi diễn trở lại.

Bộ phim này được anh biên soạn ra dựa vào một vai diễn mà vợ của anh từng diễn, anh đóng bộ phim này là vì muốn tưởng nhớ đến người vợ quá cố.
Nghĩ đến đây Tô Ngọc Cầm cảm thấy bản thân mình khi đó thực sự ngốc nghếch, diễn chung với một tiền bối có thực lực, đã vậy còn là một nhà đầu tư vậy mà cô lại không biết nắm bắt.

Khiến anh ta chán ghét cô, vì cô đã phá hỏng mất một phân đoạn quan trọng của bộ phim.
Cô gật đầu với quản lý Nhu rồi đi tới chỗ trang điểm, lúc này Hàn Phi Vân cũng vừa đúng lúc đi tới.

Tô Ngọc Cầm lên tiếng chào hỏi trước:
“Tiền bối, chào anh.”
Hàn Phi Vân không ngờ là cô gái này lại chủ động chào hỏi mình, chẳng phải trước đó cô còn chê bai vai diễn này hay sao? Tại sao bây giờ lại trở mặt rồi.

Anh không trả lời mà chỉ gật đầu một cái sau đấy ngồi xuống ghế.

Anh liếc mắt quan sát cô gái nhỏ trước mặt đang chăm chú đọc kịch bản.

Lần này Hàn Phi Vân không nén nổi tò mò nữa, anh hỏi:
“Chẳng phải cô chê bai vai diễn này sao? Giờ lại thay đổi thành như vậy?”
Nhưng Tô Ngọc Cầm lại không tỏ ra hoảng hốt, bởi vì cô đã chuẩn bị từ trước cho câu hỏi này.

Cô chỉ vào kịch bản:
“Có một số tình tiết không hợp lý, tôi chê cũng không được sao?”
“Tình tiết không hợp lý?”
“Đúng vậy.”

Cô vừa nói vừa kéo ghế lại ngồi kế bên Hàn Phi Vân rồi chỉ tay vào trong kịch bản.

Thực tế thì những tình tiết không hợp lý này cô chỉ vừa mới nhận ra chứ không phải là nhận ra từ trước, chẳng qua đây chỉ là cái cớ để việc cô chê bai kịch bản trở thành có lý.
“Anh xem, tình tiết A Dao lúc đầu vừa căm phẫn vì Thiên Thành điện hạ đã san bằng tộc nhân của cô, nhưng phút sau đã đỏ mặt vì vẻ ngoài anh tuấn của điện hạ.

Điều này chẳng phải vô lý lắm sao? Đối với một người khi đối diện với kẻ đã sát hại cả tộc nhân của mình thì sẽ không bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy đâu.

Thật sự rất não tàn.”
Vừa nói xong thì quản lý Nhu kéo tay áo cô, Tô Ngọc Cầm cũng biết bản thân vừa nói quá lời.

Nhưng nếu cô không tạo ra một điểm nhấn, một điều gì đó đặc biệt khiến Hàn Phi Vân chú ý thì việc thay đổi cuộc đời của cô sẽ diễn ra chậm hơn.

Nói đúng hơn là, cô muốn dựa vào lưu lượng đã có sẵn của người đàn ông này để thuận tiện đi sâu vào giới giải trí sớm hơn.

Nhưng mà anh ta im lặng như vậy làm cho cô thấy lạnh sống lưng.
“Khục...!ha...!ha!”
Hàn Phi Vân đột nhiên cười lên như vậy làm cho gai ốc trên người Tô Ngọc Cầm nổi hết cả lên.

Cả phim trường cũng bị tiếng cười này của anh ta thu hút.

Qua đi một lúc anh mới đáp lại lời của cô:
“Cô nói đúng.

Tôi đã sai sót.”
Nhìn thấy Hàn Phi Vân tự nhận sai sót của bản thân thì khẽ thở ra một hơi, Tô Ngọc Cầm nói tiếp:
“Không chỉ vậy, các tình tiết sau đó cũng cũng quá chìm đắm vào tuyến tình cảm của nhân vật.

Tôi nghĩ anh nên phân ra đồng đều giữa tình cảm và thù hận, nếu muốn bộ phim này đạt được thành công nhất định thì cần phải đẩy mạnh sự hận thù của nữ chính.


Như vậy thì quá trình truy thê của nam chính mới đi vào lòng khán giả, cái gì quá dễ thường không được chú trọng.”
Tô Ngọc Cầm nói một hồi, lần này Hàn Phi Vân không cười nữa, anh gật đầu theo từng lời nói của cô.

Nhưng thay vì trả lời lại thì anh lại gọi đạo diễn tới:
“Buổi quay phim tạm hoãn vài ngày.

Tôi cần sửa lại kịch bản, mọi tổn thất tôi sẽ chịu.”
Người đàn ông này nói ra lời nào cũng vô cùng dứt khoát, ngay cả việc tạm hoãn một bộ phim sắp sửa bấm máy quay cũng không là gì đối với anh ta.

Đạo diễn nói:
“Không thể hoãn quá lâu đâu anh Hàn.

Bây giờ bộ phim được cho là cạnh tranh nhất với bộ phim của chúng ta đã quay được một phần ba rồi.

Chỉ sợ chúng ta sẽ không theo kịp.”
“Không sao, chất lượng là được.

Với tôi doanh thu không quan trọng.”
Đúng là người có tiền nên nói ra lời nào cũng thật dễ dàng.

Mà kẻ nghèo như cô lúc này không cách nào cảm nhận được, Tô Ngọc Cầm nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.