Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 7



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Đường gắp cho thằng bé một cái bánh bao súp (*) vào trong chén, “Bảo bảo ăn thử bánh bao súp mẹ làm đi, cẩn thận nóng, bên trong có canh ăn từ từ thôi.”

(*) Bánh bao súp:

yY3y0tIs9pAjdMBM8WMy3ietqZZO5rbH

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Đường Đường, rồi cúi đầu ăn bánh bao, trước tiên cẩn thận cắn một miếng nhỏ, hai má phồng lên khẽ thổi, nhìn rất đáng yêu như hamster vậy.

Đường Đường lại múc cho bé một chén cháo, trước khi đưa còn thổi giúp bé, xác định cháo không quá nóng mới đẩy đến trước mặt cậu nhóc.

Đừng thấy thằng bé còn nhỏ, thật ra lúc ăn uống lại không hề nhỏ chút nào, không chỉ ăn một chén cháo lớn, mà còn ăn thêm năm cái bánh bao rồi mới buông chén, Đường Đường lo lắng cậu nhóc ăn đến no căng bụng, hai mắt luôn nhìn đến bụng nhỏ.

Có lẽ cũng biết mình ăn nhiều, mặt thằng bé đỏ lên, ôm bụng nhảy xuống ghế, đi đến ghế sô pha cầm lấy cặp sách nhỏ của mình chạy ra ngoài cửa.

Đường Đường biết thằng bé đang xấu hổ, vội mở miệng gọi, “Bảo bảo, để mẹ đưa con xuống, con đừng đi trước, chờ mẹ với được không?”

Cậu nhóc hơi khựng lại, tiếp tục xỏ giày.

Đường Đường đành phải nói: “Bảo bảo, mẹ bị thương ở chân, đi theo con không kịp, con đi chậm lại được không, nếu không mẹ sẽ vấp ngã.”

Nghe những lời này, động tác của cậu nhóc chậm lại.

Chờ Đường Đường gói lại điểm tâm, xỏ giày đuổi theo, thế mà lúc đi ra thằng bé vẫn chưa đi, đang đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy Đường Đường ra lúc này mới cất bước đi đến thang máy.

Đường Đường lập tức đuổi theo thằng bé vào thang máy, chẳng qua cô không biết sử dụng thang máy, đang còn lo lắng không biết nên làm sao, kết quả phát hiện căn bản không cần thiết, bởi vì thằng bé rất thông minh, toàn bộ quá trình thao tác, không cần sự giúp đỡ của cô, Đường Đường cảm thấy như được thằng bé chăm sóc, lập tức xấu hổ, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải học thêm nhiều thứ ở thế giới này, không thể không bằng một đứa bé.

Khi đến nơi chờ xe buýt mẫu giáo đến, Đường Đường lấy bánh để trong hộp cơm ra đưa cho thằng bé, “Bảo bảo, đây là bánh đậu đỏ mẹ làm cho con, con mang đến nhà trẻ, nếu đói bụng có thể ăn một chút, buổi chiều nhớ mang hộp về là được rồi.”

Quý Tiểu Trạc phức tạp nhìn Đường Đường một cái, im lặng cầm thấy hộp cơm, ôm chặt vào trong ngực mình, lúc này xe buýt đã đến, thằng bé cũng không quay lại mà lên xe, chẳng qua lúc ngồi trên xe, xuyên qua cửa sổ lặng lẽ nhìn Đường Đường ở bên ngoài.

Đường Đường bắt gặp ánh mắt của thằng bé, vẫy vẫy tay, “Bảo bảo hẹn gặp lại! Tan học chờ mẹ đến đón nha.”

Quý Tiểu Trạc quay đầu đi, chẳng qua ôm chặt hộp cơm trong ngực hơn, như là ôm bảo bối.

Ngồi bên cạnh Quý Tiểu Trac là một cô bé mũm mĩm, cũng là người trong tiểu khu, có chút giao tình với Quý Tiểu Trạc, mở miệng hỏi: “Quý Tiểu Trạc, đó là mẹ cậu sao?”

Quý Tiểu Trạc gật đầu.

“Oa! Thì ra đó là mẹ của cậu, tớ không biết đó, lúc trước cũng không thấy mẹ cậu đưa đến.”

Quý Tiểu Trạc cúi đầu nhìn hộp cơm của mình, như muốn nói: “Tớ có mẹ!”

Cô bé nhìn Quý Tiểu Trạc ôm hộp cơm trong ngực, lập tức thấy hứng thú, hỏi: “Cậu ôm gì vậy? Thật là thơm.”

Khóe miệng Quý Tiểu Trạc khẽ nhếch lên, rồi lại hạ xuống, xụ mặt nói: “Đây là mẹ tự tay làm bánh đậu đỏ cho tớ, để mang đến nhà trẻ ăn, mẹ sợ tớ đói.”

Cô bé kia cực kì hâm mộ, nuốt nước miếng, giơ một ngón tay lên hỏi: “Vậy có thể cho tớ một miếng không? Chỉ một miếng thôi.”

Quý Tiểu Trạc lập tức che chắn hộp cơm của mình lắc đầu, “Không được, đây là mẹ làm cho tớ, cậu bảo mẹ cậu làm đi.”

Cô bé thất vọng méo miệng, hừ hừ, “Quý Tiểu Trạc cậu thật keo kiệt, không phải chỉ là bánh đậu đỏ thôi sao, tớ không ăn đâu, một chút cũng không muốn.”

Quý Tiểu Trạc chớp chớp mắt, lén lút đem cặp sách đến cất hộp cơm vào.

Cô bé gần như sắp khóc.

Đường Đường không biết chuyện trong xe, lúc cô về nhà, đầu tiên là đem quần áo dơ trong nhà giặt sạch, sau đó lại quét dọn trong nhà vệ sinh, bởi vì chân cô đi không tiện, cho nên hoành thành tất cả công việc đã qua buổi trưa, Đường Đường mệt không muốn động đậy, mở tủ lạnh ra ăn một chút trái cây lót dạ, rồi mở TV lên xem, tiếp tục thông qua tin tức TV để hiểu biết thêm.

Đường Đường xem đến say mê, thấy sắp đến thời gian đón thằng bé mới tắt TV, ra ngoài học theo dáng vẻ của thím Lý gọi một chiếc taxi xanh lục, nói với tài xế đến nhà trẻ, sau khi xe đi một cách suôn sẻ, trong lòng nhịn không được khen bản thân, lần đầu tiên tự mình gọi xe thành công!

Đường Đường, mày thật lợi hại.

Lúc đến nhà trẻ, ở ngoài có ít người, lúc này Đường Đường mới biết là mình đến sớm, đành phải đi đến hàng rào bên cạnh dựa vào, hai mắt nhìn chằm chằm bên trong nhà trẻ, trong lòng thì nghĩ trở về phải học cách xem thời gian ở thế giới này mới được, về sau làm việc gì cũng dễ dàng.

Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc nhà trẻ tan học, các bạn nhỏ được giáo viên dắt ra, ánh mắt đầu tiên Đường Đường đã nhìn thấy cậu nhóc nhà mình, trong tay thằng bé vẫn ôm chặt hộp cơm, cũng không biết mà cất vào cặp.

Ánh mắt thằng bé cũng nhìn ra bên ngoài, sau khi bắt gặp ánh mắt của Đường Đường, bình tĩnh quay đầu nghiêm túc xếp hàng, làm như xếp hàng là một chuyện rất quan trọng, chẳng qua một lúc lại trộm nhìn về phía Đường Đường, nhìn một cái rồi thu lại rất nhanh, khiến cho Đường Đường dở khóc dở cười.

Hôm qua giáo viên đã biết Đường Đường, cho nên lúc này yên tâm đem thằng bé cho cô, nói: “Mẹ của Tiểu Trạc, mấy ngày nữa nhà trẻ chúng tôi sẽ nghỉ hè, trước khi nghỉ có tổ chức lễ tổng kết, lúc đó các bạn nhỏ sẽ lên sân khấu biểu diễn, nhà trẻ chúng tôi hy vọng các vị phụ huynh có thể đến xem, cổ vũ cho các bé, không biết mẹ và ba của Tiểu Trạc có thể đến không?”

Sở dĩ giáo viên hỏi như vậy, là do năm ngoái nhà bọn họ không có ai đến, Quý Tiểu Trạc nói ba ba và mẹ bận không có thời gian, nhưng năm nay cô hy vọng bọn họ có thể đến.

Đường Đường không biết lễ tổng kết năm học là gì, nhưng nghe giáo viên nói thì cũng hiểu được chút ít, nhà trẻ sẽ tổ chức một sự kiện giống như là yến tiếc vậy mời ba mẹ của bọn trẻ đến, chuyện này đương nhiên Đường Đường sẽ đến, nếu ba mẹ của những đứa trẻ đều đến, Tiểu Trạc không có, chắc thằng bé sẽ buồn lắm.

Đến, tất nhiên sẽ đến.

Đường Đường gật đầu với giáo viên, “Cô giáo, lúc đó tôi sẽ đến, chẳng qua ba Tiểu Trạc rất bận, không biết có thời gian hay không.”

Cô giáo cười nói: “Không sao, cô có thể đến là được, nếu có ba của Tiểu Trạc thì càng tốt.”

“Được.”

Nói chuyện với giáo viên xong, Đường Đường kéo tay cậu nhóc mang bé về nhà, lần này thằng bé không có hất tay ra, chỉ là không quan tâm đến ai.

Nhưng mà Đường Đường rất thỏa mãn.

Về nhà Đường Đường phát hiện hộp cơm buổi sáng đưa cho thằng bé đã trống không, bánh đã ăn hết, nhịn không được hỏi: “Bảo bảo, mẹ làm bánh có ngon không?”

Thằng bé chu mông nằm trên ghế sô pha, nghe vậy một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói xem như rất miễn cưỡng, “Cũng được.”

Đường Đường cười trộm, “Vậy được rồi, ngày mai mẹ làm cho con tiếp. Mai chúng ta ăn bánh khoai mỡ nhân táo tàu (*) được không? Ăn rất ngon.”

(*) Bánh khoai mỡ nhân táo tàu:

recipe44956-cook-step4-636824721225944125

Thằng bé tiếp tục không quan tâm trả lời: “Tùy mẹ.”

Đường Đường nhịn xuống xúc động muốn vỗ vào mông nhỏ mum múp thịt kia, đi đến trước mặt xem thằng bé đang làm gì, phát hiện cậu nhóc đang nhìn chằm chằm máy tính bảng, chắc là đang đợi tin tức của ba ba.

Thằng bé chắc hẳn là rất nhớ ba ba đi.

Vì muốn dời đi sự chú ý của cậu nhóc, Đường Đường nói: “Bảo bảo, hôm qua con chỉ mẹ cách nói chuyện, mẹ đã học xong rồi, cảm ơn bảo bảo.”

Rốt cuộc cậu nhóc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như một thầy giáo nhỏ hỏi: “Mẹ thật sự học xong rồi sao?”

Đường Đường nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, mẹ học xong rồi.”

Thầy giáo nhỏ nghiêm túc đưa máy tính bảng cho Đường Đường, “Nói suông được, mẹ thử làm cho tôi xem.”

“Hả?” Đường Đường không nghĩ tới thằng bé còn muốn kiểm tra, không lẽ bây giờ phải nói chuyện với tướng công sao, không được không được, cô chuẩn bị chưa tốt.”

Thấy Đường Đường không động đậy, thằng bé phồng má nói: “Không phải mẹ nói biết sao, vậy làm cho tôi xem, mẹ nới với ba ba một câu đi.”

Thấy thằng bé nghiêm túc như vậy, không thể từ chối, Đường Đường chỉ có thể căng da đầu nén khẩn trương trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu, cầm lấy máy tính bảng, ngón trỏ ấn vào nút bên dưới, khẩn trương mở miệng nói chuyện: “Tướng….. Tướng công, chàng…. Anh nhớ chăm sóc mình thật tốt, đừng lo lắng cho em và bảo bảo.”

Nói xog lập tức buông ngón trỏ ra, hồi hộp nhìn giao diện, không biết mình đã làm được hay chưa.

Thằng bé vươn tay nhỏ mập mạp nhấn vào liền phát ra giọng nói, “Tướng….. Tướng công, chàng…. Anh nhớ chăm sóc mình thật tốt, đừng lo lắng cho em và bảo bảo.

Đường Đường cảm thấy mới lạ, vội vàng hỏi: “Bảo bảo, mẹ nói có tốt không?”

Thằng bé miễn cưỡng hài lòng gật đầu, “Ừ, ba ba thấy sẽ nghe được.”

Nghĩ đến ba của bảo bảo có thể nghe được những lời này, tim của Đường Đường liền đập thình thịch, không biết anh nghe được sẽ có phản ứng gì, chắc sẽ rất kỳ quái, cô và nguyên chủ quả thật không giống nhau, lời nói cũng khác, nhưng không còn cách nào, cô không thể bắt chước dáng vẻ nói chuyện trước đây của nguyên chủ, cô không thể mắng chửi người khác được, tướng công tốt như vậy, sao cô có thể mắng chứ.

Cô không những không được mắng mỏ, mà về sau cô cũng sẽ đối xử thật tốt với ba bảo bảo, sau này còn được ba của ba ba nuôi, ăn của người ta, ở của người ta, sao lại có thể đối xử tệ như vậy được. Hơn nữa thân là thê tử, chăm sóc trượng phu và hài tử vốn dĩ là chuyện nên làm, bây giờ cô chính là vợ của ba bảo bảo, cũng mẹ là của thằng bé, tất nhiên phải làm rồi.

…….

Rạng sáng, trong căn cứ đặc chủng cách đây ngàn dặm, một phòng vẫn còn sáng đèn, thân ảnh cao lớn ngồi trước bàn, vùi đầu viết báo cáo.

Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông 30 tuổi mặc quân trang đi đến, kéo ghế ra ngồi xuống, “Tôi nói nè lão Quý, cậu vừa mới trở về sao lại vội vã viết báo cáo như vậy, không thấy mệt sao? Nhìn mắt của cậu đi đỏ cả rồi.”

Quý Yến đầu cũng chưa ngẩng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói cũng bình thường: “Không sao, viết xong sẽ đi ngủ.”

“Lão Quý, lần này cậu định xin nghỉ mấy ngày? Tính về nhà thăm Tiểu Trạc hả, lâu rồi thằng bé chưa thấy tin tức của cậu, chắc chắn rất nhớ cậu.”

Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.