Cưng Chiều Cả Đời

Chương 2: Vì sao rời khỏi Thành phố A



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

•Editor: Tiểu Hi•

🔺🔻🔺

"Cô tên gì?" Cố Hoành rất nhanh thu lại thần sắc.

Đường Tử Thiến cũng thu hồi ánh mắt, ý thức được bản thân vừa nãy si mê rồi, mang tai nóng lên: "Đường Tử Thiến."

"Đường Tử Thiến......" Cố Hoành đọc tên cô, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của cô.

"Ừm."

Tim cô đập rất nhanh, cố gắng giữ bình tĩnh. Thời gian ở trong cái vòng hỗn độn này cũng không ngắn, gặp qua minh tinh đẹp trai khí chất cũng không ít, có kích động nho nhỏ, nhưng mà một khắc vừa rồi nhìn thấy Cố Hoành là rung động mãnh liệt, chưa bao giờ có.

Chẳng lẽ là bởi vì khoảng cách quá gần?

Không thể phủ nhận, Cố Hoành cực kỳ đẹp trai, so với trong màn ảnh còn đẹp mắt hơn. Anh mày kiếm(*) mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rất đẹp, do môi mỏng không nở nụ cười nên có vẻ hơi lạnh lùng nghiêm túc.

(*) Mày kiếm: lông mày hình lưỡi mác.

Đường Tử Thiến cảm thấy có thể do mình quá yêu thích diễn xuất của anh trong phim ảnh, bất tri bất giác thành fan trung thành của anh, sự yêu mến đối với anh đã vượt qua sức tưởng tượng của mình, sau đó lại chính mắt nhìn thấy anh đẹp trai khí chất thế này, vì vậy mới bị mê hoặc.

Cho dù thế nào, mấy hôm nay phải làm trợ lý của anh, cần phải đem những thứ yêu mến dư thừa đó xử lý cho xong, phải bình tĩnh tự nhiên, để tránh làm ảnh hưởng công việc.

Chỉ là, Cố Hoành vẫn đang nhìn cô, điều này làm cho cô không có cách nào bình tĩnh.

Thật may bên cạnh còn có Đinh Văn ở đây, chị ấy ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ bầu không khí của bọn họ: "Tử Thiến chính là trợ lý tạm thời sắp tới của cậu, hai người ở chung cho tốt."

Đường Tử Thiến lập tức nở nụ cười tươi, nhìn về phía Cố Hoành cúi người xuống, tràn đầy sức sống nói: "Tôi sẽ cố gắng làm việc, Cố Lão sư có chuyện gì cứ việc phân phó." Đối với công việc, cô luôn luôn tích cực.

Cố Hoành thấy cô cười rạng rỡ, mi tâm(*) không tự chủ hơi nhíu lại, nhất thời không nói gì.

(*) Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày.

Đường Tử Thiến đang đợi anh đáp lại, giữ nguyên nụ cười một thời gian dài, cơ mặt hơi mỏi. Cố Hoành nhìn thấy vẻ mặt của cô, mím môi, đè xuống rất nhiều điều trong lòng muốn hỏi, gật đầu nói: "Ừ. Gọi tôi Cố Hoành là được."

Chuyện này...... Đường Tử Thiến do dự. Trong giới giải trí này, đối với tôn xưng(*) của minh tinh hay tiền bối thì quen dùng là "Lão sư" hoặc là "Tiên sinh, tiểu thư". Bây giờ Cố Hoành là trực thuộc cấp trên của cô, sao lại có thể gọi thẳng tên?: "Vậy tôi gọi anh là Cố tiên sinh nhé."

(*) Tôn xưng: cách gọi người mà mình kính trọng.

Cố Hoành mím môi không nói, Đường Tử Thiến cho là anh ngầm đồng ý.

Chào hỏi xong, Đinh Văn lên tiếng: "Lên lầu đi."

Tài xế đã xuống xe mở cốp sau xe, lấy vali hành lý của Cố Hoành ra. Đường Tử Thiến nhìn thấy, lập tức chạy tới, nhận lấy tay cầm vali: "Đưa tôi là được, anh vất vả rồi."

Kéo vali đi vài bước đã đến bậc thang, Đường Tử Thiến đang định xách vali lên, thì Cố Hoành đã đưa tay qua xách đi rồi.

Đường Tử Thiến vội vàng đuổi kịp bước chân của anh: "Tôi lại xách được rồi, cái vali không nặng, sức lực của tôi rất lớn." Bưng trà, rót nước, xách đồ cho boss, đây là trách nhiệm của cô.

Sau khi Cố Hoành nghe được nửa câu, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô một cái. "Sức lực của cô lớn?" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô rất gầy, cao chừng 1m60, xem ra nặng chưa tới 45kg, mặt nho nhỏ, càng làm cho đôi mắt to hơn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, thái dương có vài sợi tóc lộn xộn rủ xuống, trên người mặc áo sơ mi và quần jean, thoạt nhìn vẫn còn giống như học sinh.

Mềm mại yếu ớt, sức lực lớn bao nhiêu?

Loại ánh mắt không tin tưởng này, Đường Tử Thiến hiểu: "Anh đừng nhìn thấy vóc dáng của tôi nhỏ, sức lực của tôi thật sự rất lớn, lớn hơn so với các cô gái đồng chang lứa." Cô rất muốn chứng minh thực lực của mình.

Cố Hoành nhẹ nhàng cười một cái, nói: "Là bởi vì ăn nhiều sao?"

Đường Tử Thiến nghẹn một chút, bị một cái liếc mắt đã nhìn thấu, đành phải gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy." Một bữa ăn hai chén cơm, rất nhiều cô gái cũng không hiểu nổi cô, đặc biệt là một năm làm trợ lý này. Đương nhiên, cũng được rất nhiều người hâm mộ, ăn nhiều nhưng lại rất gầy, bọn họ cũng muốn.

"Để tôi xách nhé?" Đường Tử Thiến đưa tay qua, hết sức thành kính.

Cố Hoành lại làm lơ cô, cất bước tiếp tục đi: "Cô vẫn nên ăn cho mập một chút hẳn nói."

Đường Tử Thiến: "......"

Đinh Văn vỗ vỗ vai cô: "Cố tiên sinh của chúng ta rất có phong độ lịch sự, rất nhiều chuyện cậu ấy đều thích tự mình làm lấy, em không cần để ý, thuận theo cậu ấy là được."

Đường Tử Thiến là thích làm việc, như vậy cô mới có thể an tâm, mới có thể cảm thấy sẽ không bị mắng. Cô từng đi theo nghệ sĩ, cơ bản đều là thích để cho trợ lý làm này làm kia. Cô biết có một số minh tinh nghệ sĩ rất thân thiết hiền lành, không có chuyện gì cũng tìm trợ lý. Trước kia còn cùng trợ lý khác nói hâm mộ người ta, không nghĩ tới cô cũng có thể gặp được boss như vậy. Đáng tiếc chỉ là tạm thời.

Lúc trước Lục Đan Ny hỏi cô: Có phải Cố Hoành giả tạo hay không, bây giờ Đường Tử Thiến xác định không phải.

Ba người cùng nhau vào khách sạn, đi thang máy lên lầu 16.

Phòng trọ ở lầu 16 có một nửa là căn hộ, trang trí xa hoa hơn nhiều so với tầng lầu khác. Tầng lầu này còn có đạo diễn và nữ chính Chu Mạn Di ở, đều là nhân vật trung tâm của đoàn phim.

Bước vào phòng, Đinh Văn đưa một tấm thẻ mở cửa phòng khác cho Đường Tử Thiến: "Tử Thiến, mấy ngày này em ở phòng bên cạnh Cố Hoành." Phòng đó vốn dĩ chuẩn bị cho trợ lý của Cố Hoành, Đường Tử Thiến nghe theo sự sắp đặt.

Đường Tử Thiến: "Được."

Cố Hoành đặt vali qua một bên, nhìn Đường Tử Thiến một cái, nói: "Mở cuộc họp đi."

Đinh Văn bất ngờ: "Mở họp gì?"

Cố Hoành: "Sắp xếp công việc cho trợ lý mới một chút." Anh đi đến sô pha ngồi xuống, ý bảo các cô cũng qua đây ngồi.

Đinh Văn cười: "Trợ lý của cậu có thể có bao nhiêu công việc để sắp xếp?"

Cố Hoành từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến đi qua, ngồi xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, đôi tay đan chéo đặt lên trên đùi, một bộ dáng rất nghiêm túc.

Cô phát hiện Cố Hoành luôn nhìn cô. Nếu không phải trong lúc đợi anh đã soi gương, xác định dáng vẻ ngoại hình của mình không có vấn đề gì, bằng không cô cũng cho rằng trên mặt mình dính bẩn gì rồi. Nếu như không phải do ngoại hình của mình có vấn đề, nên anh như vậy là đang quan sát biểu hiện của mình. Nếu như không chú ý, rất có khả năng anh sẽ yêu cầu đổi trợ lý.

"Cậu xem cậu làm cho Tử Thiến khẩn trương như vậy." Bầu không khí là lạ, Đinh Văn hơi không khó hiểu Cố Hoành hôm nay...

Cố Hoành hỏi Đường Tử Thiến: "Cô là người nơi nào?"

"Khi còn nhỏ tôi ở tại Thành phố A, sau đó lại chuyển đến Thành phố C."

"Chuyển đi lúc nào?"

"6 tuổi."

"Năm 99......" Đôi mắt của Cố Hoành rủ xuống, giống như đang suy tư gì đó.

Anh nói khiến cho Đường Tử Thiến ngoài ý muốn, ký ức của bản thân cô đều mơ hồ, phải suy nghĩ một lát nhớ ra là năm nào. Đối với điểm này, cô coi như anh học Toán rất giỏi.

"Làm sao cậu biết được?" Đinh Văn cũng kinh ngạc: "Hình như tôi chưa nói thông tin của Tử Thiến với cậu."

Cố Hoành liếc mắt nhìn Đinh Văn một cái, không trả lời thắc mắc nghi hoặc cho chị ấy, tiếp tục hỏi Đường Tử Thiến: "Cô năm nay 24 tuổi."

Đường Tử Thiến gật đầu: "Ừm."

Cố Hoành: "Tôi cũng từng sống ở Thành phố A."

Đường Tử Thiến: "Trùng hợp như vậy a, đáng tiếc tôi ngoại trừ biết vịt quay ở Thành phố A ăn ngon ra, những thứ khác đều không nhớ rõ." Nhiều năm như vậy, sau khi cả nhà bọn họ rời khỏi thì chưa từng trở về, không phải không muốn trở về, mà là không dám trở về.

"Vịt quay...... quả thật ăn ngon." Cố Hoành đã từng nghĩ tới hình ảnh, một cô bé mập mập, cầm chân vịt quay, ăn đến trên tay ngoài miệng đều là dầu mỡ; Còn đem nửa cái chân vịt cô đã gặm đưa cho anh, nói với anh là ăn rất ngon, nói muốn cùng anh chia sẻ. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh từ chối, cô liền đau lòng hỏi anh có phải không muốn làm bạn tốt với cô, đúng không. Nhưng mà, xem ra cô đã quên anh không còn một mảnh.

"Đáng tiếc rất lâu rồi tôi chưa được ăn, đã quên mất mùi vị của nó, chỉ biết là ăn rất ngon." Trên mặt Đường Tử Thiến là cười, nhưng trong lòng rất chua xót.

Đinh Văn: "Muốn ăn còn không dễ sao, bỏ ra chút thời gian trở về là được."

Đường Tử Thiến thông suốt nói: "Đúng vậy, trở về là được."

"Vì sao cô rời khỏi Thành phố A?" Cố Hoành tiếp tục hỏi.

Thần sắc của Đường Tử Thiến thay đổi, nụ cười đình trệ, chỉ là rất nhanh đã khôi phục, trả lời: "Bởi vì trong nhà có chút chuyện."

Cô hiển nhiên không muốn nói nhiều, Đinh Văn liền nói: "Không phải cậu nói sắp xếp công việc à? Sao lại biến thành điều tra hộ khẩu rồi." Cố Hoành thường không quan tâm đến chuyện cá nhân của người khác, vậy mà đối với một trợ lý lần đầu gặp mặt lại hỏi nhiều như vậy, thật sự quá kỳ lạ.

Mẹ Lý Húc, trợ lý của Cố Hoành đột nhiên bị bệnh, cậu ta xin nghỉ, hai ngày nay Đinh Văn đang tìm trợ lý tạm thời cho Cố Hoành. Hôm qua, lúc Chung Nguyệt Liên nói đưa Đường Tử Thiến cho cô mượn, cô vẫn còn do dự, hỏi thăm một chút, biết con người của Đường Tử Thiến không tệ nên đã đồng ý.

Cố Hoành không tiếp tục hỏi chuyện cá nhân của Đường Tử Thiến nữa: "Bình thường khớp lời thoại với tôi là được, những chuyện vặt khác cô xem mà làm."

"Được."

Đường Tử Thiến đáp ứng xong, chờ anh tiếp tục, nhưng mà anh không có điều gì giao phó với cô, ngược lại hỏi Đinh Văn: "Thời gian biểu của tôi làm xong chưa?"

Đinh Văn nói: "Làm xong rồi, Ngô đạo nói tối nay lúc ăn cơm sẽ đem đến."

Cố Hoành nhìn thời gian một cái: "Khi nào ăn cơm xong?"

"7:00 kết thúc công việc, gần 8:00 đến đây gặp cậu. Hôm nay vì đón tiếp cậu nên cố ý kết thúc công việc sớm hơn."

"Ăn cơm thôi mà, tôi có thể đến đoàn phim cùng bọn họ ăn cơm, ăn xong có thể tiếp tục quay."

Đinh Văn liếc anh một cái: "Đừng có liều mạng như vậy, tôi đã nói với cậu a, những động tác trên cao đó nguy hiểm cậu phải dùng thế thân, ngộ nhỡ cậu có chuyện gì."

Cố Hoành không lên tiếng, Đinh Văn bất đắc dĩ thở dài: "Dùng thế thân cũng sẽ không ảnh hưởng chất lượng bộ phim, động tác thế thân đều là chuyên nghiệp, cũng có kinh nghiệm."

Cố Hoành: "Tôi sẽ xem rồi làm."

Anh đây là đang qua loa lấy lệ, Đinh Văn hết cách, đành phải dặn dò Đường Tử Thiến: "Nếu cậu ấy không màng an nguy của bản thân, em phải nhớ ngăn lại, nếu như cậu ấy vì chuyện này mắng em, tôi sẽ sắp xếp công việc tốt hơn cho em."

Đường Tử Thiến bị giao cho trách nhiệm nặng nề, trong lòng thấp thỏm, không nhìn đến ánh mắt của Cố Hoành, trả lời: "Tôi biết rồi."

Cố Hoành cười một tiếng, đối với cô nói: "Cô phải nghe tôi."

Bây giờ Đường Tử Thiến ở trong tình thế khó xử, áp lực chỉa vào, gật đầu với anh: "Tôi biết rồi."

Nhìn thấy Đường Tử Thiến đối với Cố Hoành một chút chống cự cũng không có, Đinh Văn phiền muộn: "Haiz, ngay cả tôi cũng không quản cậu ấy được, em cũng sẽ không quản được."

Cố Hoành lại nhìn thoáng qua Đường Tử Thiến, tư thế ngồi đã không thẳng như trước, đang giảm bớt cảm giác tồn tại, nói trong lòng: Cô ấy quản được, ít nhất, đã từng quản được.

__________

Editor:

Chương sau: Tôi hơi sợ anh ấy.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.