Cuối cùng, cô cam chịu bị Lãnh Mộ Dương thúc giục và lôi kéo cùng ra ngoài.
Bởi vì tay chân cô gầy guộc nhỏ bé nên hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, càng đáng giận hơn là người làm trong nhà không một ai giúp mình, toàn bộ đều hướng về phía Lãnh Mộ Dương. Anh đem cô kéo đi liền có người thay anh mở cửa, một đám người đều gấp gáp đem cô đẩy cho Lãnh Mộ Dương.
Nhiều người cùng nhau bắt nạt cô – một người tàn tật thật là quá đáng mà, đúng không?
Ngồi ở trong xe, Cố Dĩnh Nhi khó chịu dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kiên quyết không cho tên nhãi Lãnh Mộ Dương nhìn thấy mặt.
Tượng đất thì cũng có ba phần tính tình, huống gì cô còn là một người sống, tự nhiên bị Lãnh Mộ Dương thô lỗ kéo đi, cô là con gái, dù không cần phải ôm công chúa thì cũng không muốn bị đối xử bằng hành động thô lỗ như vậy. Thế này còn ra thể thống gì? Rất là mất hình tượng.
Quá đáng nhất là người này còn không có một chút tự giác nào về hành động của mình, nghe cô than thở còn nói cô quá nhẹ, so sánh cô với hàng hóa, có là đồ vật cũng không muốn.
Đó có còn là con người không? Rất độc ác, không phải sao?
Vì vậy, Cố Dĩnh Nhi đã tức giận, không phải chỉ tức giận một chút mà là cực kỳ tức giận.
Lãnh Mộ Dương nhìn cô gái nhỏ ngồi trên ghế đang phồng má lên qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà bật cười.
Không cười còn đỡ, Cố Dĩnh Nhi lúc này cũng chỉ đang hờn dỗi, cười rồi lập tức kích thích Cố Dĩnh Nhi như đang đốt một cây pháo. Cô hung hăng nhìn chằm chằm phía trước, lộ ra răng cửa trắng bóc, “Cười cái rắm, Hừ!” Nói xong, kiêu ngạo như một tiểu loli mà xoay người đi, cả người đều dựa vào ghế, chỉ để lại một cái bóng màu xanh nhạt cho Lãnh Mộ Dương.
Lãnh Mộ Dương thu hết nhất cử nhất động của cô vào mắt, khóe miệng cong càng lớn, nhưng mà vì lòng tự trọng của cô gái nhỏ, lần này anh không cười ra tiếng, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười bị nghẹn lại nhẹ nhàng truyền vào tai.
Cố Dĩnh Nhi tức giận lầm bầm hai tiếng, xoay người qua nhe răng trợn mắt với người bên cạnh, sau đó lại cảm thấy hành động này quá ngây thơ, chính mình đều nhìn không được, chỉ biết làm trò cười cho người ta, xám xịt nhụt chí, xoay người vào lưng ghế than thở một hồi, chỉ biết tức giận trong lòng.
Tên khốn chết tiệt, một chút nhường nhịn cũng không biết, cô đã tỏ thái độ như vậy mà anh ta một câu xin lỗi cũng không có, không biết trời đất là gì.
Không có biện pháp đối phó Lãnh Mộ Dương, chỉ có thể lấy ghế dựa ra phát tiết, đôi tay nhỏ cứng rắn túm lấy mấy cái tua rũ xuống của nệm ghế, chưa kể, người này thật có bản lĩnh, chọc cho Cố Dĩnh Nhi tức giận như vậy, cô không quan tâm có hỏng móng tay hay không, đều cào mấy sợi lông tua rớt xuống, rơi đầy quần áo.
Sau khi xả giận lên nệm ghế, tinh thần Cố Dĩnh Nhi đã cân bằng lại. Nhờ có một chút cân bằng này, những hờn dỗi trong lòng cũng tiêu tan, lúc này, cô mới phát hiện mình ngồi một tư thế quá lâu, chân hơi tê tê, rất khó chịu, dựa vào ghế chậm rãi chuyển động người.
Lãnh Mộ Dương luôn chú ý tới Cố Dĩnh Nhi, vừa quay đầu sang thì nhìn thấy cô như vậy, nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Anh thấy bộ quần áo màu xanh nhạt đang mặc của Cố Dĩnh Nhi đều dính đầy các sợi lông nhỏ màu trắng, đầu tóc của cô cũng không may mắn tránh khỏi, lúc này vừa động, vài sợi lông nhỏ liền bay xuống dính trực tiếp trên mặt cô, nhìn giống như một con mèo hoa.
“Nghiêng đầu về phía trước một chút.” Lãnh Mộ Dương không ngạc nhiên về thái độ của Cố Dĩnh Nhi. Trừ bỏ ngày đầu tiên cô tương đối khách sáo, giả bộ yên tĩnh, về sau khi đã quen thuộc, nha đầu này vẫn luôn xù lông, hành động này cực kỳ giống họ nhà mèo.
Cố Dĩnh Nhi nghi ngờ hướng mắt về phía Lãnh Mộ Dương, nửa tin nửa ngờ hướng đầu về phía trước, đôi mắt to trừng lớn, chỉ là, cô như vậy ở trong mắt Lãnh Mộ Dương không hề có chút uy hiếp nào, ngược lại, anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hoàn toàn khác với dự đoán của cô, một bàn tay to hướng về phía cô, đem tới cảm giác ấm áp làm cô né tránh theo bản năng nhưng rồi lại bị một bàn tay khác giữ chặt gáy, đang muốn nổi nóng thì thấy mũi được chạm nhẹ một chút, trên mặt cũng bị phủi vài cái, cảm giác ngứa ngáy vừa rồi ở trên mặt cũng biến mất.
Thì ra là anh giúp cô lấy bỏ mấy vật nhỏ dính trên mặt, sau khi đã hiểu mục đích của Lãnh Mộ Dương, cô rất phối hợp đưa đầu về phía trước để anh dễ dàng gỡ xuống những sợi lông nhỏ ở chỗ khác.
Lãnh Mộ Dương hơi giật mình, động tác tay cũng dừng lại.
Hiện tại, Cố Dĩnh Nhi cách anh rất gần, nếu không phải có cái tựa ghế làm chướng ngại vật thì cơ hồ cả người cô như đều dán ở trong ngực anh, chỉ cần cúi đầu, cằm anh liền chạm vào đỉnh đầu Cố Dĩnh Nhi. Mùi hương đặc trưng của cô gái ập vào trước mặt, Lãnh Mộ Dương cảm giác nhịp tim của mình bị chậm lại nửa nhịp, trong lòng ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn ôm cô gái này vào lòng.
“Sao không lấy bỏ mấy sợi lông nhỏ, có phải đã rớt hết rồi không?” Thật lâu không thấy động tác gì trên đầu, Cố Dĩnh Nhi nhẹ nhàng ngẩng đầu, hơi thở ấm áp phả thẳng vào phần cổ lộ ra của anh, một cảm giác tê dại truyền tới, tai Lãnh Mộ Dương đỏ lên, nhẹ nhàng ho một tiếng, che giấu giọng nói mất tự nhiên của mình “Xong ngay đây.”
“Ồ, vậy anh nhanh lên.”
“Ừm.”
Sau đó, Lãnh Mộ Dương vẫn luôn ở trạng thái mất tập trung, rất nhiều lần không cẩn thận kéo nhầm tóc của Cố Dĩnh Nhi. Cố Dĩnh Nhi bị đau hét oa oa. Anh không ngừng nói xin lỗi, ngay cả đèn giao thông đã chuyển sang đèn xanh cũng không có phản ứng. Xe ở phía sau không kiên nhẫn chờ tiếp, lớn tiếng hét lên vài câu, lúc này Lãnh Mộ Dương mới vội vàng nhấn chân ga rời đi.
Ông nội Lãnh làm đại thọ 80 tuổi, sống đến chừng này tuổi còn đồ vật gì mà chưa gặp qua, làm con cháu, có lòng là được rồi. Nếu muốn tìm bảo vật quý giá gì đó, cô thật sự tìm không ra, còn không bằng đến trung tâm thương mại mua, có thể tìm được lễ vật thích hợp.
Ở dưới bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, trước tiên, Lãnh Mộ Dương lấy xe lăn của Cố Dĩnh Nhi trong cốp xe ra rồi mới ôm Cố Dĩnh Nhi đang loay hoay tháo dây an toàn ra, nhẹ nhàng đặt trên xe lăn, mọi cử động đều hiện rõ vẻ cẩn thận. So với thái độ không quan tâm lúc trước ở bệnh viện, thật là đối lập lớn, làm cho Cố Dĩnh Nhi không hiểu ra sao.
Khác thường như vậy chắc chắn có âm mưu gì đây, hôm nay tên này hiến ân cần, chắc chắn là không có gì tốt, Cố Dĩnh Nhi âm thầm đề phòng.
Tội nghiệp cho Lãnh thiếu, hoàn toàn không biết Cố Dĩnh Nhi này có chút không giống người thường, càng xum xoe cô liền cảm thấy có âm mưu, nói tóm lại, cô chính là có chút tự tìm ngược. Nhưng theo đuổi con gái, anh lại không thể hung dữ với cô, nếu không, nha đầu này liền quăng anh ra sau đầu. Cho nên, lần này đã xác định, con đường theo đuổi vợ của Lãnh thiếu khá là xa vời.