Cưng Chiều Cô Vợ Đáng Giá Trên Trời

Chương 3: Xấu hổ



Edit: Trà Hoa Nữ

Beta: Mel

Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, thật tĩnh lặng, nhất thời, cả hai đều không biết phải nói gì.

Đối với Cố Dĩnh Nhi mà nói, Lãnh Mộ Dương chỉ là một người xa lạ, một người xa lạ đã từng thích, cô có thể nói gì đây, nói gì cũng đều không thích hợp, dứt khoát không nói còn hơn. Mà Lãnh Mộ Dượng lại là người trầm tĩnh, không thích nói nhiều, việc chủ động cùng người khác bắt chuyện anh chưa từng làm qua, cũng không biết phải nói gì.

Không khí lập tức lạnh lẽo.

“Tôi…”

“Em…”

Sau một khoảng thời gian yên lặng, cả hai cùng lên tiếng.

Không khí nhất thời thật ngượng ngùng, cả hai lại cùng im lặng.

“Anh nói trước đi.” Cố Dĩnh Nhi cố di chuyển về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía Lãnh Mộ Dương, khách khí mỉm cười, đánh vỡ cái không khí quái dị này.

“Tôi… Vẫn là em nói trước đi.” Lãnh Mộ Dương định nói, tôi tuyệt đối sẽ không cưới em, em hãy chết tâm đi, nhưng mà khi nhìn thấy người con gái này, anh lại không thể mở miệng được, những lời quan tâm, đối với gương mặt này, anh dường như cũng không nói nên lời được.

“Em muốn ra ngoài đi dạo, anh có thể mượn giúp em 1 cái xe lăn không?” Cố Dĩnh Nhi mong chờ nhìn Lãnh Mộ Dương.

Trừ đề tài này, cô thật sự không tìm ra được cái gì để nói.

“Em đợi chút.” Lãnh Mộ Dương nói xong liền xoay người đi ngay.

Cố Dĩnh Nhi nghe tiếng bước chân rời đi, liền nhẹ nhàng thở ra.

Khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, ở cùng hắn một chốc cô liền cảm thấy khẩn trương không thở nổi, thật không hiểu tại sao. Cố Dĩnh Nhi kia coi trọng anh, mặc dù không thấy người, nhưng cô cảm nhận được anh là một tảng băng, nam nhân như vậy một chút thú vị đều không có, không tốt để trêu vào.

Lãnh Mộ Dương làm việc rất nhanh, cỡ 5 phút sau liền nghe tiếng đẩy cửa truyền đến, Cố Dĩnh Nhi định quay đầu theo thói quen nhưng trước mắt lại là một mảng màu đen.

Cô cười tự giễu.

Vì sao lại quên nhanh như vậy, hiện tại mình đã không nhìn thấy gì, dù cho quay đầu cũng uổng công.

“Xe lăn tới rồi, em có thể tự ngồi lên chứ?” Lãnh Mộ Dương nhìn thấy trên mặt Cố Dĩnh Nhi lóe lên nụ cười tự giễu, trong lòng có một tia bất thường, rất nhanh liền bình tĩnh, đẩy xe lăn đến mép giường.

“Có thể ạ.” Cố Dĩnh Nhi nói xong liền xốc chăn lên, hai tay sờ mép giường chậm rãi đứng dậy, mũi chân di chuyển tới lui trên mặt đất, dựa vào cảm giác trên chân, chậm rãi tìm kiếm, đụng phải 1 đôi giày, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lập tức mỉm cười, thành thạo đi dép vào, ngồi ở mép giường duỗi tay ra lần mò về phía trước. Lãnh Mộ Dương không phát ra tiếng động đứng một bên nhìn cô tự mình tìm tay cầm bánh lăn của xe lăn, đưa đến trước mặt Cố Dĩnh Nhi.

“Cảm ơn anh.” Cố Dĩnh Nhi ngẩng đầu hướng Lãnh Mộ Dương cười toe toét. Lãnh Mộ Dương ngượng ngùng quay đầu đi, lúc quay lại thì Cố Dĩnh Nhi đã ngồi trên xe lăn với nụ cười mãn nguyện trên mặt.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Mộ Dương đẩy xe lăn, cố gắng đẩy thật vững, tốc độ cũng chậm nhất có thể.

“Vâng.”

Ngồi trên xe lăn, Cố Dĩnh Nhi nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận dao động trong không khí.

Ra cửa quẹo trái, đi qua một hành lang dài, sau đó hai người tiến vào trong thang máy, cảm giác không trọng lượng ùa đến, trong bóng tối Cố Dĩnh Nhi có một cảm giác không an toàn, không chịu được cô duỗi tay nắm chạy tay vịn xe lăn, dường như làm như thế cô mới cảm thấy an tâm.

Sau cảm giác không trọng lượng đi qua, chính là một luồng không khí lạnh lẽo ập đến, Cố Dĩnh Nhi không thế khống chế được run lên.

Lúc ra cửa cô không có đem theo áo khoác, chỉ mặc bộ quần áo bệnh nhân, hiện tại là mùa xuân, cái lạnh trong không khí vẫn chưa tan, nhiệt độ cũng không cao lắm.

Lãnh Mộ Dương nhìn Cố Dĩnh Nhi co lại thành một cục tròn trên xe lăn, tự hỏi cô ấy sao lại mặc ít như vậy, lạnh cũng không nói một tiếng, lập tức cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng khoác lên người Cố Dĩnh Nhi, động tác vô cùng ôn nhu chính anh cũng không có chú ý tới.

“Làm phiền anh.” Cảm nhận được hơi ấm, Cố Dĩnh Nhi cười xin lỗi, “Mắt em không nhìn thấy nên thời tiết bên ngoài như thế nào cũng không biết được.”

Lời từ chối khách sáo linh tinh Cố Dĩnh Nhi không muốn nói, cô vốn thấy lạnh, ý tốt của người khác, cô không cần phải giả bộ khách sáo làm gì.

“Là tôi sơ sót.” Lãnh Mộ Dương lạnh lùng nói.

“Dù sao em vẫn muốn cảm ơn anh.”

Mặc kệ thái độ không nóng không lạnh của Lãnh Mộ Dương, Cố Dĩnh Nhi vươn tay ra, sờ soạng mặc áo khoác vào người. Áo của anh rất dài, một cái áo thôi đã đủ bao lại cả người cô, lập tức liền ấm hơn nhiều, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lãnh Mộ Dương không nói gì trong khi đẩy Cố Dĩnh Nhi, như thể anh chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ thôi vậy. Cố Dĩnh Nhi cũng không thèm để ý, ngồi trên xe lăn và tự dẹp sạch những suy nghĩ rối rắm trong lòng.

Từ lúc mình đến đây thời gian cũng không ngắn, đủ để mình biết cơ bản về những người cần biết. May mắn là “cô ấy” đã ở nước ngoài mười mấy năm, trở về Trung Quốc cũng chưa lâu, và cũng không biết nhiều người, nếu không, mỗi ngày phải đối mặt với một đám người náo nhiệt, một ngày nào đó sẽ nổi nóng mất.

“Đây là vườn hoa bệnh viện.”

Sau một hồi lâu, giọng nói lạnh lùng của Lãnh Mộ Dương kéo tâm trí Cố Dĩnh Nhi đang suy nghĩ miên man về.

“Ồ.” Cô lịch sự trả lời lại.

Cố Dĩnh Nhi khẽ nheo mắt, hít thở không khí vô cùng thoáng đãng dễ chịu, nơi này so với phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng thì tốt hơn nhiều. 

Chỉ ngửi được chứ không nhìn được khiến cô cảm thấy trống rỗng, không khỏi muốn nhiều hơn.

“Anh có thể đẩy em đến bồn hoa trước mặt không? Em muốn sờ một chút, cảm nhận một chút.” Cố Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy mong chờ, trong giọng nói có chút lấy lòng. 

Lãnh Mộ Dương không nói gì, nhưng lại dùng tay đẩy xe lăn Cố Dĩnh Nhi đến gần bồn hoa “Tới rồi, ở phía trước em.” Giọng nói trước sau như một.

“Cảm ơn anh.”

Cố Dĩnh Nhi đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, đưa tay cẩn thận kiểm tra phía trước. Khi cô chạm vào một thứ gì đó, cảm giác thật khác lạ, nụ cười trên khuôn mặt cô càng tươi hơn.

Cuối cùng cũng được chạm vào nó.

Lãnh Mộ Dương nhìn nụ cười chưa từng tắt của người con gái này, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện một loại tình cảm thương tiếc.

Sau khi mất trí nhớ, Cố Dĩnh Nhi thay đổi rất nhiều, không còn ương ngạnh, kiêu căng như lúc trước, con người cô ấy bây giờ trong trẻo, sạch sẽ và tươi sáng.

Đáng tiếc…

Lúc này, Cố Dĩnh Nhi đột ngột lên tiếng, làm Lãnh Mộ Dương thu hồi lại suy nghĩ của mình.

“Chúng ta trở về đi.”

Nơi này mặc dù thoải mái, nhưng cũng thuộc khuôn viên bệnh viện, cô vẫn cảm giác không được tự nhiên, đặc biệt không tránh khỏi ánh mắt không kiêng dè của những người ra vào khiến cô rất khó chịu.

Thật sự cho rằng cô không cảm nhận được sao? Bất quá cũng là một người mù, có cái gì đẹp đến nỗi phải nhìn như vậy? Cô không có thói quen trở thành tiêu điểm, huống chi là loại tiêu điểm kiểu này.

“Nếu em muốn, chúng ta có thể chơi thêm một lúc.” Lãnh Mộ Dương không có chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vừa rồi vẫn luôn nhìn nụ cười trên mặt cô, nhìn mặt Cố Dĩnh Nhi chưa đã liền mở miệng nói, vừa nói xong, anh liền ngỡ ngàng hoảng sợ.

Anh vẫn luôn chán ghét người con gái này, hôm nay lại tự nhiên cùng cô đi hóng gió lạnh bên ngoài, thật đúng là bị việc lệch múi giờ ảnh hưởng đến giờ vẫn chưa tốt, về nhà anh phải nghỉ ngơi, ngủ bù.

“Không cần, hôm nay có thể ra ngoài chơi em đã rất vui rồi.” Nụ cười trên mặt Cố Dĩnh Nhi không thay đổi, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn anh, sau này, nếu anh không muốn đến đây cứ trực tiếp nói với dì, em không sao đâu. Hiện tại em đã không nhớ rõ, trước kia có gây phiền phức gì cho anh thì em chỉ có thể xin lỗi, thật xin lỗi.”

Giọng điệu chân thành, trên mặt còn mang theo ý xin lỗi.

Bước chân Lãnh Mộ Dương đột nhiên dừng lại, trong lòng tự nhiên thấy khó chịu không rõ ràng, “Không sao, gần đây tôi có thời gian.”

Lòng tốt và sự biết ơn của Cố Dĩnh Nhi cứ như ngựa hí đồng hoang, gió nhẹ thổi qua kẽ lá.

Có cần thiết phải nói rõ vậy không? Không thể để cô cảm động một chút sao? Tốt xấu gì cô vẫn còn là bệnh nhân, người này chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có lẽ là đối với một số người, bạn không nên quá lịch sự, nếu không sẽ liền thua cuộc.

———– Phiên ngoại ————

Mỗ Lương: Dĩnh Nhi, em cảm thấy Lãnh Mộ Dương như thế nào?

Cố Dĩnh Nhi: Quá kém, có thể nói là người tốt nhất trong đám cặn bã. Mắt lão nương không nhìn được, anh ta cũng không biết đường chiếu cố một chút, cho anh ta nhiều cơ hội như vậy mà cũng không biết nắm bắt, còn nữa, ngươi mau đổi người cho lão nương. Không thì lão nương chém chết ngươi.

Mỗ Lương: …

Ai đó lạnh lùng liếc qua, ngươi tự hiểu lấy.

Mỗ Lương: Hu hu, không được ức hiếp người ta như vậy.

Ngày mai chúng ta phỏng vấn Lãnh thiếu, hehe, các bạn gái nhớ chú ý chúng tôi nha, chúng tôi đang chờ các bạn ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.