Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 108: Tin tức chấn động



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đổ Hoa Kỳ rời mắt khỏi Lạc Lăng, cuối cùng đã nhớ ra chủ đề hôm nay khiến cô chạy đến đây, cô kéo Thiên Nhã sang một bên, hỏi: “Cậu đã biết tin về Kha Tử Thích chưa?”

Thiên Nhã lườm cô một cái: “Thì ra vì chuyện này mà cậu chạy như bay qua đây tìm tớ?” Cô nhìn Đồ Hoa Kỳ, để lộ biểu cảm thất vọng.

Đồ Hoa Kỳ không vui đánh nhẹ cô: “Cậu là đồ không có lương tâm, chẳng phải tớ lo cho việc hệ trọng cả đời của cậu sao, cậu đã thấy chưa, người ta “trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, nếu cậu còn không giữ chặt một chút, đoán chừng hạnh phúc cả đời của cậu sắp vụt mất rồi đấy.” “Như vậy rất tốt, ai bảo anh ấy bắt buộc phải là hạnh phúc cả đời của2tớ chứ, nói không chừng hai người họ mới là hạnh phúc cả đời của nhau.” Thiên Nhã thản nhiên nói

Đồ Hoa Kỳ kinh ngạc trợn mắt: “Xem ra cậu đã sớm biết chuyện này.”

Thiên Nhã không có ý phủ nhận.

Đồ Hoa Kỳ đưa tay chống tường: “Cái con bé ngốc này...” Cô nghẹn lời.

“Ma mi ơi, chủ Tử Thích rất hợp với cô ấy.” Lúc ăn cơm, Lạc Lăng cầm tờ báo đặt trước mặt hai người lớn và nói.

Đồ Hoa Kỳ không thể tiếp nhận: “Có chỗ nào hợp đâu chứ, cùng lắm là nhìn vào thấy hài hòa.” Cô thấy có đôi tuấn nam mỹ nữ nào mà nhìn vào không đẹp mắt đâu

Trái lại, Thiên Nhã hơi ngạc nhiên: “Bé cưng à, chẳng phải con vẫn luôn không thích chị Karen sao?” Đôi mắt to đảo một cái, cậu bé đáp qua loa:9“Hiện tại thích không có nghĩa sau này không thích, hiện tại không thích không có nghĩa là sau này sẽ thích ạ.” Cậu đã từng nghe La Tiểu Bảo kể về Karen, mặc dù cậu không có cảm xúc gì với cô gái này, bởi vì chưa từng gặp nhau, nhưng cô ta đã lấy đi đối thủ nặng ký nhất của cha, về điểm này thì cậu vẫn phải cảm kích Karen mà mình chưa gặp mặt ấy

Đổ Hoa Kỳ phì cười thành tiếng, cô xoa đầu của cậu bé: “Nhỏ tuổi mà bày trò sâu xa thế.”

“Lần sau gặp chị Karen phải lễ phép một chút đó, có biết không?” Thiên Nhã thì không để vuột cơ hội chỉ dạy cậu thật tốt

“Vâng ạ, con sẽ cổ.” Lạc Lăng đáp với dáng vẻ bất đắc dĩ, cho dù cậu muốn khách sáo với Karen, nhưng6mà La Tiểu Bảo có thành kiến với cô ta, đây là điều mà cậu không ngăn nổi

Sau bữa cơm, trước điệu bộ tra hỏi gắt gao của Đồ Hoa Kỳ, Thiên Nhã đã khai ra ngọn nguồn sự việc

“La Thiên Nhã, cậu thật sự hết cứu rồi.” Sau khi biết sự thật, Đồ Hoa Kỳ tỏ ra không thể hiểu nổi

“Đổ Hoa Kỳ, con người cậu rốt cuộc có kiên định không vậy, lúc thì bảo tớ giữ người này, lúc thì bảo tớ giữ người kia.” Thiên Nhã phản bác cô

“Tớ cần kiên định để làm gì? Chẳng phải tớ muốn tốt cho cậu sao? Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu và Lạc Thần Hi đã thành thế kia rồi, hơn nữa nhà anh ta còn có một bà vợ “cực phẩm”, với tình hình này, cũng không lo nổi anh ta là cha của bé0cưng nữa, từ bỏ thì từ bỏ, nên chắc chắn Kha Tử Thích là lựa chọn tốt nhất của cậu.”

Thiên Nhã nghe xong, vội đưa tay làm động tác nói khẽ với cô: “Cậu nhỏ tiếng chút, Tiểu Bảo đang chơi máy tính trong phòng đẩy, ở đây hiệu quả cách âm lại không tốt lắm, mà ai bảo La Thiên Nhã tớ bắt buộc phải chọn một trong hai người họ chứ, cậu xem không phải hiện tại tớ sống rất tốt sao? Ôi chao Hoa Kỳ, cậu cứ ít bận tâm về tớ đi, cậu kìa, khi nào thì kết hôn, sinh một đứa để mẹ nuôi là tớ được bế” “Cậu đừng hòng nói sang chuyện khác, cậu đây, thiếu mục đích, một người phụ nữ mong đợi điều gì trong đời? Không phải là tìm một người đàn ông tốt, yên vui làm vợ7hiền mẹ đảm của người ta sao? Cậu không muốn lựa chọn, nhưng cậu đã từng nghĩ cho La Tiểu Bảo chưa? Trước kia cậu nhóc ngày ngóng đêm mong có một người cha, cậu cứ lẻ loi như thế, là biểu hiện thiếu trách nhiệm với nhóc con.” Thiên Nhã cúi mắt, bị nói đến nỗi lòng hơi đau nhói: “Cậu nói cứ như..

tớ là tội nhân thiên cổ.”

Cô nhớ ngày đầu nhóc con vào mẫu giáo, khi học về đã chớp đôi mắt to nôn nóng hỏi cô: “Ma mi, vì sao người ta đều có cha, còn con thì không có ạ? Có phải cha đã đến một nơi rất xa để kiếm tiền không mẹ?” Thiên Nhã khó xử: “Đúng rồi, cha đã đến một nơi rất xa để kiếm tiền.”

“Vậy cha có nhở mẹ con mình không ạ?” Từ nhỏ La Tiểu Bảo đã hiểu chuyện, cậu biết không thể hỏi “cha có về thăm chúng ta không?”, bởi vì từ trước tới nay ma mi không hề nhắc đến cha, tựa như cuộc sống của họ hoàn toàn không có người này, nhưng mà nếu không có cha, thì căn bản sẽ không có cậu, nói đến cùng, chỉ là ma mi không muốn nhắc đến cha mà thôi.

Khi đó Thiên Nhã ngẩn ra nhiều giây, sau cùng nở nụ cười bất đắc dĩ: “Có, cha sẽ luôn nhớ mẹ con mình.” Có trời biết cha của Tiểu Bảo căn bản không biết đến sự tồn tại của cậu, có lẽ ngay cả sự tồn tại của cô cũng không biết

“Cha sẽ thương con như chủ Tử Thích không ạ?” Bé cưng lại hồn nhiên hỏi

Thiên Nhã mím môi: “Có, cha thương mạ mi, thương bé cưng hơn cả chú Tử Thích.”

Đổ Hoa Kỳ nhìn ra nỗi lòng của cô, tự thấy mình nói có hơi quá đáng: “Cậu đừng như thế, tớ lo cho cậu lắm đấy, cậu biết mà, tớ mong cậu hạnh phúc còn hơn mong chính mình hạnh phúc.” Nhiều năm qua, Thiên Nhã đã chịu không ít khổ cực, từ nhỏ đã mất mẹ, lại có một người cha không thể nương nhờ như thế, còn chưa kết hôn mà đã bất ngờ có con, trở thành bà mẹ đơn thân, khó khăn lắm mới gặp Kha Tử Thích - người đàn ông tốt có một không hai, rồi gặp Lạc Thần Hi, bây giờ lại còn có một cô Karen, ối trời, câu chuyện này quả thật có thể viết thành một quyển tiểu thuyết máu chó hàng trăm nghìn chữ rồi.

Thiên Nhã ôm lấy Đồ Hoa Kỳ, nói với vẻ mặt cảm động: “Được rồi, đương nhiên tớ biết cậu quan tâm tớ, cứ để mọi chuyện tùy duyên đi, tớ không cưỡng cầu điều gì cả, chỉ muốn nuôi Tiểu Bảo nên người, có nó là tớ mãn nguyện rồi.”

Đổ Hoa Kỳ thấy nhẹ lòng, nở nụ cười: “Thôi được, tớ sẽ cùng cậu nuôi dưỡng con trai của cậu, con nuôi của tớ thành tài, một ngày nào đó khi bọn mình tóc bạc trắng, răng thì rụng, mới tưởng nhớ các anh chàng đẹp trai năm đó bị cấu bỏ lỡ.” Thiên Nhã lườm cô một cái, nổi giận: “Hoa Kỳ, cậu có chịu thôi hay không.” Đồ Hoa Kỳ che miệng cười lớn: “Được rồi được rồi, tha cho cậu, không lải nhải với cậu nữa.” Thiên Nhã chống nạnh làm mặt gian: “Vậy có phải đến lượt tớ lải nhải với cậu rồi không?”

Đổ Hoa Kỳ xin tha: “Đừng, ma mi Thiên Nhã mà lải nhải là tớ chịu không nổi đầu, những lời đó cậu để dành cho La Tiểu Bảo thì hơn.”

“Cậu...” Vẻ mặt Thiên Nhã đành chịu, nhờ Đồ Hoa Kỳ mà tâm trạng của cô đã tốt lên không ít.

Nhưng tâm trạng tốt ấy không tồn tại được lâu, bởi sự xuất hiện của tên họ Lạc đã ngay lập tức kéo cô quay về hiện thực

“Nói đi, anh hẹn tôi ra đây, có chuyện gì?” Thiên Nhã khoanh tay, gương mặt đầy vẻ ghét bỏ anh ta

Lạc Thần Dương ngồi ở đối diện tỏ ra tổn thương, ôm ngực đau lòng kêu lớn: “Coi em kia, giống như cực kỳ hận anh vậy, anh nhớ hình như mình chưa từng làm hại gì em mà? Sao em lại chán ghét người ta như thế.” Thiên Nhã lườm anh ta một cái: “Phải, anh chưa từng làm hại tôi, anh chỉ là trêu chọc tôi thôi.” Lạc Thần Dương mang biểu cảm rút kinh nghiệm xương máu: “Anh xin thề, sau này anh sẽ không trêu chọc em nữa, sẽ yêu thương em thật nhiều, đã được chưa?” Thiên Nhã kiềm chế bản thân làm hành động nôn mửa: “Nếu mục đích chính anh tìm tôi ra đây là để ba hoa, thì xin lỗi tôi không tiếp chuyện được.” “Khoan đã!” Lạc Thần Dương vươn tay ngắn cô lại

Thiên Nhã ngồi trở lại, khẽ thở dài một hơi: “Anh biết không? Chúng ta thật sự không tính là bạn bè của nhau, mà tôi đã không làm ở Tập đoàn Lạc Thần nữa, nên...” Điều quan trọng là cô không muốn nhìn thấy người họ Lạc

“Chuyện đó, em thật sự tin là anh trai làm sao?” Nét mặt của Lạc Thần Dương bỗng trở nên nghiêm túc, xem ra cuối cùng anh ta đã chịu đi vào chủ đề chính rồi

Thiên Nhã nhìn người đối diện chằm chằm, không hiểu vì sao anh ta lại hỏi câu này: “Tôi tin hay không, ảnh hưởng tới anh à?” Đừng bảo với cô Lạc Thần Dương trước nay chỉ sợ thiên hạ không loạn, giờ lại đặc biệt đến đây để nói tốt cho Lạc Thân Hi

Lạc Thần Dương tỏ vẻ buồn cười: “Trái lại, không ảnh hưởng gì tới anh, em biết không, con người anh vốn thích xem náo nhiệt, nhưng mà nếu trận náo nhiệt này, nhân vật chính đều bỏ đi từng người một, vậy anh lấy gì mà xem?”

“Tôi muốn bỏ đi, nhưng lại có một tên như anh cứ luôn quấy rầy tôi.” Thiên Nhã nói móc anh ta một cách không nể nang.

Sau một tràng cười, Lạc Thần Dương nói: “Em có biết, là em rất đặc biệt không?”

Thiên Nhã không hiểu nổi: “Đặc biệt? Đặc biệt thế nào? Đặc biệt ngốc đúng không? Nên họ Lạc các anh mới bắt nạt từ lần này đến lần khác.”

“Em có thể nói cho anh biết, thái độ thù địch mà em đối với anh, là vì Kha Tử Thích, hay là...” Lạc Thần Dương hỏi với vẻ mặt tò mò.

“Không ai thích một tên luôn phá phách gây sự, anh lại chẳng phải trẻ con, anh phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình, còn nữa, anh không nghĩ bản thân nên buông bỏ quá khứ sao? Đừng tự làm khó chính mình, làm khó những người mà anh cho rằng cần phải làm khó nữa, họ không như tưởng tượng của anh, tôi có thể làm chứng.” Thiên Nhã nói một lời nhưng mang hai nghĩa.

Lạc Thần Dương tỏ ra đã nhìn Thiên Nhã với cặp mắt khác xưa, nhưng rồi lại tỏ vẻ xem thường: “Em biết gì chứ? Dựa vào cái gì mà kết luận quá khứ người khác cũng giống như những gì em thấy và cảm nhận? Em quen biết anh và anh ta của trước đây không?”

Thiên Nhã đỡ trán, cười trong bất lực: “Có lẽ việc tối cùng anh tranh luận vấn đề này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng mà, Tử Thích là một người tốt, tôi không hi vọng anh luôn nhắm vào anh ấy không buông, anh ấy nên từ bỏ quá khứ, có được hạnh phúc.”

Lạc Thần Dương cười lạnh: “Vậy nên em chính là hạnh phúc ấy? Hay cô gái khiêu vũ cùng anh ta?”

Thiên Nhã suy nghĩ một lúc, đáp: “Ai biết, không ai đoán được ý trời.” “Đừng tưởng em đã nhìn thấu đáo, thật ra, từ đầu đến cuối em chính là một kẻ hồ đồ.” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nói thêm

“Phải, tôi là kẻ hồ đồ, nhưng tôi thấy như vậy rất tốt.” Lạc Thần Dương nhếch môi cười lạnh, nhìn thẳng vào cô

“Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây.” Cô đứng dậy, định rời khỏi

“Còn nữa, sau này không có chuyện quan trọng, đừng đến tìm tôi nữa.” Cô không muốn có bất kỳ quan hệ dây mơ rễ má gì với những người họ Lạc nữa

“Em trách nhầm một người đàn ông cam tâm từ bỏ mạng sống vì em, em coi anh ta là ác ma cuồng giết người, anh chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào ngốc như em.” Anh ta lẩm bẩm sau lưng cô, giọng điệu mang theo châm biếm và chế nhạo.

Lưng của Thiên Nhã cứng đờ, lời của anh ta truyền đến tai cô một cách rõ ràng, quanh quẩn không dứt, khiến tâm trí cố dấy lên nỗi hoài nghi.

“Anh chưa từng thấy anh của anh để tâm đến phụ nữ như vậy, kể cả Hạ Vân Cẩm, đã có lúc anh cho rằng anh ấy là một động vật máu lạnh, nhưng mà không ngờ, anh ấy lại là một con người có tình cảm, là người đàn ông si tình cam chịu trở thành vong hồn dưới xe để cứu một người phụ nữ ngu ngốc như em.”

Thiên Nhã thấy chân mình mềm nhũn, cô ngồi xuống, có chút hồn bay phách lạc, nhiều hơn cả là sự kinh ngạc.

Lạc Thần Hi cắn môi, siết chặt nắm đấm: “Tôi không có lý do gì phải giết em, lẽ nào em không thể dùng đầu của mình để suy nghĩ về vấn đề này ư?” Thiên Nhã hừ lạnh: “Rất đơn giản, vì tôi đã tổn thương anh, cho nên anh muốn ra tay với tôi, không phải sao? Đúng, tôi sai rồi, lúc Lạc Thần Hi anh muốn giết người, có lẽ chẳng cần bất cứ lý do gì, bởi vì anh là Lạc Thần Hi, một Lạc Thần Hi cao ngạo, lòng dạ độc ác, hoành hành ngang ngược!”

Thiên Nhã hét lớn vào anh, những giọt nước mắt ấm ức không kìm được mà tràn khỏi viền mắt,

Tại sao cô lại thích một người đàn ông như vậy chứ? Vi anh là cha của La Tiểu Bảo sao? Vì anh đã cho cô cảm giác hạnh phúc chưa từng có?

Nếu như lời cha nói là sự thật, thì ông trời quả thật biết trêu đùa, mẹ của cô, lại bị cha mẹ anh hại chết

Thế giới này rốt cuộc bị gì vậy? Ai có thể nói cho cô biết, đây chỉ là một giấc mơ hay không? Anh luôn chăm chú nhìn cô, im lặng nhìn nước mắt cô tuôn rơi

“Thì ra em vẫn luôn nghĩ về tôi như vậy.” Sau hồi lâu, anh lạnh lùng nói, giọng điệu không mang chút tình cảm nào, anh cười lạnh, lùi về sau vài bước, nước mưa tiếp tục rơi lên người anh

“Đúng, tôi chính là người như thế đấy, em nói không sai, thật sự không sai!” Anh tức giận đạp mạnh vào xe của mình, ánh mắt trở nên u ám đáng sợ.

Thiên Nhã cắn môi: “Vậy nên, sau này đừng đến tìm tôi nữa, được không?” Giọng cô van xin, cô không chắc rằng mình có thể luôn kiên định được như vậy, bởi vì tim cô, từ lúc nhìn thấy anh thì đã bắt đầu dao động rồi

Tin hay không tin anh? Nhưng nếu tin anh, thì cô không thể tin cha, Cha bị hại đến nỗi mất tích không rõ sống chết, sao cô có thể không nghe lời của ông chứ? Cha sẽ không lừa cô đâu

Lạc Thần Hi nhìn cô, ánh mắt không có độ ẩm hiện vẻ giễu cợt: “Em sẽ hối hận vì những gì mình đã nói hôm nay.” Anh nói xong, ngồi lên xe, khởi động rồi nghênh ngang rời đi

Nhìn xe của anh rẽ ngoặt rồi biến mất trong đêm mưa, Thiên Nhã lau nước mắt, cắn răng kìm nén cơn đau trong lòng: “Lạc Thần Hi, kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.”

“Ma mi Thiên Nhã, mẹ làm sao vậy?” Lục Thiên Nhã lê cơ thể mỏi mệt về đến nhà, La Tiểu Bảo đã ngồi đợi với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, thật ra khi điện thoại reo thì cậu đã dậy rồi, cũng nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra dưới nhà.

Thiên Nhã ôm con trai, an ủi: “Ma mi không sao, ma mi rất ổn, ma mi chỉ vừa làm một chuyện nên làm thôi.”

“Vậy chuyện gì mà ma mi nên làm ạ?” La Tiểu Bảo hỏi trong nghi hoặc”

“Là để tên vô lại kia rời khỏi thế giới của chúng ta.” Thiên Nhã suy nghĩ một lúc rồi nói.

“À.” La Tiểu Bảo như hiểu như không đáp, cho thật đáng thương, mẹ cũng thật đáng thương, ài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.