Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 115: Một chút hồ Đồ của cô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gương mặt Thiên Nhã mang theo ý cười, cô và Kha Tử Thích đương nhiên ăn ý, vì anh dạy cô nhảy Waltz mà.

Chẳng hiểu vì sao, cô bỗng nhớ lại lần đầu gặp Kha Tử Thích.

Sáu năm trước.

Một mình cô đến thành phố B xa lạ, thời điểm đó La Tiểu Bảo chỉ được vài tháng tuổi, cô vội vã đưa người quan trọng trong đời đi tới thành phố B để tìm kiếm một người quan trọng trong đời khác, nhưng biển người mênh mông, cô nên đi đâu mà tìm đây?

Đổ Hoa Kỳ rất có lòng, cô đến thành phố B không bao lâu, Hoa Kỳ cũng nhận kỳ nghỉ đông để chạy qua, cùng cô thích ứng mọi thứ ở đó

Nhưng tính Thiên Nhã vốn hổ đồ, thật sự là một người2mù đường, vì vậy cho đến khi Đồ Hoa Kỳ kết thúc kỳ nghỉ quay về thành phố A mà cô vẫn chưa quen với môi trường bên đó.

Thiên Nhã rất có ý thức quê hương, cô lớn lên ở thành phố A, nên nhận định thành phố A là gốc rễ của mình, thậm chí từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng rời khỏi nơi này

Một mình cô mang theo bé cưng đến thành phố B tìm cha, đăng quảng cáo, thông báo tìm người, thậm chí đã thuê thám tử tư, nhưng cha vẫn bặt vô âm tín, dường như đã biến mất trong biển người bao la rồi

Lúc đó, hằng ngày Thiên Nhã dẫn La Tiểu Bảo còn ở tuổi gào khóc đòi ăn tìm kiếm từ đầu phổ này đến đầu phố9khác, có hi vọng bóng dáng quen thuộc của cha sẽ đột nhiên xuất hiện trong dòng người đông đúc, cô sẽ kích động chạy đến ôm chầm lấy ông.

“Cha! Một năm qua cha đã đi đâu? Con lo cho cha lắm! Cha xem, đây là cháu ngoại của cha, con đã giúp cha đặt tên cho nó rồi, là La Tiểu Bảo.”

Hàng trăm đếm, cô đều có giấc mơ như vậy, nhưng thi thoảng, cô cũng gặp ác mộng, mơ thấy cha bị người ta đuổi giết, bị thương đến nỗi máu thịt lẫn lộn, ông nhìn cô xót xa, mấp máy đôi môi nứt nẻ, nói rằng: Nhã Nhã, xin lỗi con, đều là lỗi của cha, không thể ở bên con nữa.

Mỗi lần gặp giấc mơ này, Thiên Nhã đều sẽ giật mình6tỉnh dậy, phát giác xung quanh là một khoảng yên tĩnh, cô lau mồ hôi đầm đìa vì sợ hãi trên trán, nhìn cậu bé trong cái nôi nhỏ cạnh giường, cô bất ngờ nhận ra cậu bé đang chớp chớp đôi mắt tò mò nhìn trần nhà, lúc nhìn thấy Thiên Nhã thì sáp lại gần cô.

Rất nhanh, không tìm được cha, số tiền để dành vốn dĩ không nhiều của Thiên Nhã giờ chẳng còn bao nhiêu

Không chỉ một lần Đồ Hoa Kỳ nhiệt tình bày tỏ mong muốn hỗ trợ kinh tế cho cô, nhưng cô làm phiền Hoa Kỳ cũng đủ nhiều rồi, sao có thể nhận thêm ý tốt của cậu ấy nữa? Chẳng khác nào một cái động không đáy, cô không biết bao giờ mới có thể tìm thấy0cha, càng không thể cứ luồn dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác để sống qua ngày, từ ngày cô quyết định sinh La Tiểu Bảo thì đã nghĩ từ trước phải tự mình cố gắng để nuôi La Tiểu Bảo nên người.

Thế là cô bắt đầu tìm việc tại thành phố B rộng lớn, chờ ổn định rồi, mọi thứ đều sẽ dễ dàng hơn.

Cô nhanh chóng nhận ra, trong thành phố phồn hoa này dường như hoàn toàn không thiếu những người mẹ đơn thân còn chưa tốt nghiệp đại học như cô, mỗi ngày cô đi mòn cả giày, nhưng vẫn không tìm được doanh nghiệp nào chịu nhận

Bình thường khi phỏng vấn, một số doanh nghiệp biết cô là mẹ đơn thân, đồng thời nghe những chuyện không thể thành7thật hơn nữa từ cô: cô không thể làm thêm ca thêm giờ, vì cô còn có một cậu con trai chưa đầy tuổi, cũng không có người thân bạn bè tại thành phố B, càng không có người bảo lãnh gì đó mà người ta thường nói, ánh mắt của họ đã nói cho cô biết rằng lần phỏng vấn đó lại thất bại rồi.

Nhưng trước nay Thiên Nhã là người không thích nói dối, cô vẫn tìm việc theo kiểu thật thà, và rồi ngày nào cô trở về trong thất vọng tràn trề.

Giai đoạn đó cô ăn uống chi tiêu tiết kiệm để tuyển một bảo mẫu thành thật đáng tin và nhiều kinh nghiệm chăm sóc cho La Tiểu Bảo

Mỗi tối cô lệ tấm thân mệt nhoài về đến căn nhà thuế, thấy đôi mắt lanh lợi của cậu bé đang nhìn mình vừa như khích lệ, vừa như phát ra đủ loại tiếng cười đáng yêu để chọc cho cô vui, cơn mệt mỏi toàn thân bỗng chốc tan biến, niềm vui và cảm giác thành tựu rót đầy lòng cô

Ngày hôm sau, cô lại có thể hăng hái xách cặp tài liệu đi tìm việc và phỏng vấn từ doanh nghiệp này đến doanh nghiệp khác

Cứ lặp đi lặp lại như thế, đến nỗi Đồ Hoa Kỳ đòi dùng đến nguồn lực không nhiều ở bên này để tìm giúp cô, cuối cùng, Thiên Nhã quyết định đi làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng Tây

Cô đã nói dối khi trò chuyện điện thoại với Đổ Hoa Kỳ, bảo là có được tuyển vào làm nhân viên văn phòng của một công ty quảng cáo quy mô nhỏ, lương khởi điểm có thể hơi thấp một chút, nhưng sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để tăng lên.

Nghe vậy Đồ Hoa Kỳ mới chịu thôi.

Nhưng tiếp theo, La Tiểu Bảo lại là một vấn đề rất lớn

Lương của bảo mẫu thậm chí còn cao gấp hai lần đồng lương làm nhân viên phục vụ ít ỏi của cô, vì thời nay nhiều người cần bảo mẫu, đặc biệt là các bảo mẫu giỏi vừa chu đáo lại có trách nhiệm.

Sau khi cân nhắc một lượt, Thiên Nhã quyết định thuế bảo mẫu kiêm chức, nên khoảng thời gian đó vừa tan làm là cô hận không thể ngay lập tức ngồi máy bay để nhanh chóng về căn nhà thuê để trông con

Cô còn nhận một số việc thủ công tại nhà, vừa làm vừa chăm sóc La Tiểu Bảo, có khi làm tới khuya, mệt đến nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi

La Tiểu Bảo rất ngoan, chưa từng quấy khóc bao giờ, cậu như một đứa trẻ vâng lời biết quan tâm mẹ, ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, hoàn toàn không hoạt bát như bây giờ, những nét đáng yêu, đôi mắt to long lanh cùng ngũ quan đẹp đẽ vẫn vậy

Lúc cậu chưa biết nói, thì đã biết dùng ánh mắt để giao lưu với người lớn, nhất là với Thiên Nhã, hai mẹ con giống như tâm linh tương thông

Thiên Nhã vui, cậu cười khanh khách vui vẻ theo, Thiên Nhã im lặng, mắt hiện nỗi buồn, mắt cậu cũng buồn theo, nhưng cậu sẽ nhanh chóng tìm mọi cách làm đủ kiểu biểu cảm để chọc Thiên Nhã vui, khiến dì Lý làm bảo mẫu không thể không yêu mến cậu.

Dì luôn miệng nói với Thiên Nhã cậu bé này lớn lên bảo đảm có triển vọng, cực kỳ thông minh, đoán chừng còn là một thần đồng

Thiên Nhã cười hì hì, cảm thấy an ủi và thỏa mãn, nhóc con này không suốt ngày gây thêm phiền phức cho cô là tốt rồi, nào còn trông mong nó có thể có triển vọng đến chừng nào

Thật ra ý nguyện lớn nhất của cô, chính là hi vọng La Tiểu Bảo trưởng thành một cách vui vẻ khỏe mạnh, những chuyện khác cô không mong ước quả cao, cũng không muốn gượng ép

Cuộc sống miễn cưỡng được duy trì

Do Thiên Nhã vốn hổ đổ, luôn mắc đôi chút sai lầm trong công việc, nhưng được cái tốt tính, nên vẫn có khác nhiều người yêu mến tại nhà hàng Tây

Ông chủ và đồng nghiệp biết một mình có nuôi con và kiếm sống ở thành phố xa lạ này không dễ dàng, dần dần cũng chấp nhận một chút hồ đồ của cô, nhưng về khoản làm việc tay chân vụng về, thi thoảng đắc tội với khách hàng thì ông chủ hơi chê trách, phải biết rằng, người ta mở nhà hàng Tây, chứ không phải nơi từ thiện,

Một chiều nắng nhẹ, trong nhà hàng Tây khách thưa thớt, tối qua Thiên Nhã thức đêm để làm cho kịp cả đống thủ công, lại đúng vào tiết trời mùa xuân làm người ta không muốn tỉnh khỏi mộng đẹp, cơn buồn ngủ không kìm được mà kéo nhau ùa đến.

Lúc pha cà phê tại quầy bar, cô nghe thấy hai đồng nghiệp nữ nhỏ giọng bàn tán về chàng trai ngồi ở một góc đang nhìn laptop, Thiến Nhã ngước mắt qua đó thì thấy một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn với những đường nét rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một công tử anh tuấn kiệt xuất, khí chất ấy rất hiếm gặp

Hai đồng nghiệp tranh nhau bưng đồ uống cho anh, Thiên Nhã dưa cà phê cho họ: “Hai cậu dừng giành, tớ đề nghị chia hai ly, như vậy chẳng phải cả hai đều có cơ hội rồi sao?” Thiên Nhã trêu đùa bằng giọng tinh nghịch.

Hai đồng nghiệp nữ bị cô chọc cười, đôi má ửng đỏ, sau cùng kéo búa bao để quyết định ai là người bưng

Chàng trai đó ngẩng đầu cười dịu dàng với đồng nghiệp nữ bưng cà phê, nụ cười ấy rất ấm áp, lại không quá chói chang, chiểu bỏng da người khác, cử chỉ lại rất lịch thiệp

Đồng nghiệp nữ như bị điện giật ngất lịm, khi trở về mặt cũng đỏ bừng lên, tim đập lệch nửa nhịp, bảo rằng chưa từng gặp qua chàng trai nào lôi cuốn như thế

Thiên Nhã không nghĩ vậy, cô chỉ chăm chú bưng cà phê cho vị khách bàn khác, nhưng hôm đó vốn đã hơi nặng đầu, cả người như lơ lửng, lại mang một đôi cao gót, tinh thần không được tốt lắm, lúc sắp đi qua bàn của chàng trai ấy, giày cao gót của cô chợt bị trượt, ly cà phê còn tỏa hơi nóng trong tay cứ thế “bay” ra, còn có suýt ngã, may mà cô kịp chống một tay lên chiếc bàn gần đó

Khi Thiên Nhã sắp cảm ơn trời đất thì giây tiếp theo, cô mới ý thức được, cảm ơn trời đất ư? Cảm ơn cái quỷ ấy

Cà phê trong ly đã hắt thẳng vào chàng trai, từ mặt, cơ thể cho tới laptop, đâu cũng có, chàng trai bị làm cho giật mình, nhưng biểu cảm không ngạc nhiên, bỗng dừng động tác tay lại

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nín thở tập trung về phía họ, chờ đợi chàng trai bị hắt đến mức toàn thân nhếch nhác, xem rốt cuộc anh sẽ phản ứng thế nào.

Thiên Nhã hít vào một hơi lạnh, chờ nghe mắng, điều không ngờ tới là, chàng trai lại không quan tâm dáng vẻ nhếch nhác của mình mà đứng dậy dìu Thiên Nhã còn đang nửa quỳ vịn vào bàn ăn, hỏi trong căng thẳng: “Cô gái, cô không sao chứ?” Giọng nói cực kỳ êm tại lại đầy nam tính, đi cùng ngữ điệu dịu dàng lo lắng của anh, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu, tâm trạng vốn dĩ hoảng sợ của Thiên Nhã cũng bình tĩnh trở lại.

Cô được anh dìu lên, cười ngại ngùng đáp: “Tôi không sao.” Thiên Nhã nhìn vết cà phê trên gương mặt anh tuấn của chàng trai, thấy làn da cũng bị bỏng đến đỏ ửng, sơ mi trắng tinh đắt tiền loang lổ cà phê, thậm chí trên tóc anh cũng có! Dường như laptop cũng bị nước nóng làm sập nguồn rồi, hơn nữa màn hình còn tối đen chỉ trong thoáng chốc.

Thiên Nhã thấy mặt mình từ từ nóng bừng, hình như cô lại gây họa rồi

Các đồng nghiệp vội vàng đi ra nhận lỗi với chàng trai, ra hiệu bằng ánh mắt với cô, bảo cô cũng mau xin lỗi, trồng vị khách này lại lịch không tầm thường, vậy mà bây giờ lại hắt cà phê vào người ta như thế

Thiên Nhã hơi mếu máo: “Thưa anh, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Không ngờ chàng trai ấy lại không thay đổi biểu cảm, vẫn nở nụ cười, hơn nữa còn không phải giả vờ! Anh quay ngược lại an ủi cô: “Không sao, tôi thu dọn một lát sẽ ổn, mọi người trở về làm việc đi.”

Lúc này ông chủ vừa về đến, thấy cảnh này, gấp rút chạy qua, nhìn vào thì mặt biến sắc, vội khom lưng nói với chàng trai: “Phó Chủ tịch Kha, không ngờ ngài lại ghé thăm nhà hàng chúng tôi, nhưng mà, đã có chuyện gì xảy ra?” Ông chủ là người bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, cũng có hiểu biết đại khái về các nhân vật lớn trong giới kinh doanh và chính trị, ông nhìn cà phê vậy khắp mặt mũi chàng trai, tỏ ra hốt hoảng và sợ hãi, vừa nói câu này vừa lướt mắt nhìn các nhân viên, sau đó dừng lại trên khuôn mặt của Thiên Nhã, không cần nghĩ cũng biết, có thể vụng về như thế, e rằng cũng chỉ có La Thiên Nhã.

Các nhân viên nhìn thấy ông chủ thì vẻ mặt cung kính nịnh nọt, lại thêm chàng trai mang theo khí chất quý công tử ấy, họ đều đồng cảm nhìn Thiên Nhã, xem ra lần này Thiên Nhã thật sự gây họa lớn rồi

Nơi này là một thành phố phồn hoa để cao vật chất, lấy quyền lực và tiền bạc làm tiêu chuẩn, những người có tiền ở đây đều vênh váo hống hách, còn những người nghèo và tầng lớp thấp trong xã hội đều phải sống nhờ vào hơi thở của người khác, sớm đã quen với việc nhìn sắc mặt của người có tiền mà hành sự, lần này có vẻ người Thiên Nhã đắc tội không phải là một nhân vật đơn giản, ông chủ nhân cơ hội này đuổi việc cô là chuyện chắc chắn,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.