“Ma mi đừng nói con nữa, bữa cơm này coi như chúc mừng mẹ hết thất nghiệp nha?“. Cuối cùng Thiên Nhã không nói lại con trai, xoa đầu cậu, nói trong cùng chiều: “Được, nếu nhóc con đã hiểu thảo như vậy, chịu lấy tiền mình kiếm được để chúc mừng ma mi thì tại sao mẹ lại từ chối?”
Lạc Lăng cười híp mắt gắp đồ ăn cho Thiên Nhã: “Nào, ma mi gần đây gầy đi rồi, ăn nhiều chút.”
Thiên Nhã ngẩn ra nhìn con trai, vì sao cảm thấy dường như hôm nay cậu đã chín chắn ra nhiều? Ít làm nũng và vững vàng hơn ngày thường. “Tiểu Bảo, con vẫn chơi thân với Lạc Lăng chứ?” Cô bỗng hỏi. Lạc Lăng ngước đôi mắt2trong veo, đảo một cái, đáp: “Bọn con luôn chơi rất thân với nhau.”
“Gần đây Lăng Lăng có khỏe không?” Thiên Nhã hỏi với vẻ mặt lo lắng. Lạc Lăng thầm ngạc nhiên vui vẻ, ma mi đang quan tâm cậu này, ha ha, con đang ở ngay trước mắt mẹ đây. Cậu híp mắt thành một đường, cười nói: “Cậu ấy rất khỏe, ma mi có lòng rồi.” Không ngờ Thiên Nhã lại thở dài một hơi: “Vậy hả? Nhưng hôm nay mẹ nghe cách Chủ tịch nói chuyện, hình như nó không khỏe lắm.” Đôi mắt Lạc Lăng phát sáng: “Cha... Chủ tịch có nhắc Lăng Lăng với mẹ ạ? Vậy có nhắc tới con không?” Cha và ma mi nói đến cậu, việc này chứng minh7điều gì? Chứng minh cả hai thân nhau nên đã trò chuyện đến chủ đề con cái của nhau rồi.
Thiên Nhã đặt đũa xuống, nói: “Mẹ rất lo cho Lăng Lăng, nếu được con quan tâm nó nhiều một chút nhé.” Lạc Lăng mừng rỡ trong lòng, gật đầu đáp: “Dĩ nhiên rồi ạ, con và Lăng Lăng là anh em tốt.”
“Ma mi phiền muộn không vui là vì Lăng Lăng sao?” Thiên Nhã gật đầu sau đó nói: “Hôm nay ma mi của Lăng Lăng đã xảy ra tai nạn xe.”
Lạc Lăng nhướng mày, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên: “Nghiêm trọng không ạ?”
“Chắc là không, nghe nói chỉ bị thương ở trán.” “À.” Lạc Lăng đáp như lơ đãng, trông không hề quan tâm chuyện đó chút9nào, lại gắp đồ ăn vào bát Thiên Nhã. “Mẹ mau ăn đi, bánh gạo mà nguội thì không ngon nữa đâu.” Cậu dặn dò.
“Gần đây Lăng Lăng có bị mẹ đánh không?” Thiên Nhã vẫn không yên tâm, hỏi.
Lạc Lăng ăn ngon lành, đáp: “Không có ạ, gần đây Lăng Lăng đã nghĩ ra cách có thể đối phó với sự ngược đãi của mẹ cậu ấy, cho nên người phụ nữ độc ác đó không thể làm gì được.”
Thiên Nhã mỉm cười, lại là một cậu nhóc tinh ranh. “Nghe bảo người phụ nữ độc ác ấy bị Lăng Lăng chọc sắp phát điên, con nghe mà hả giận.” Thiên Nhã bừng tỉnh: “Chả trách hôm nay anh ấy lại hỏi như vậy.” Thì ra Hạ Vân5Cẩm tỏ ra chán ghét Lạc Lăng trước mặt anh. “Trẻ con không được giận cha mẹ đâu đấy.” Tuy cô cảm thấy Hạ Vân Cẩm rất quá đáng, nhưng nếu cô không nhắn nhở một câu, chẳng phải thành dung túng rồi sao?
Lạc Lăng híp mắt lại, cười như yêu nghiệt: “Thành thật mà nói, chắc ma mi rất muốn Lăng Lăng khiến cô ta thêm khổ sở, cô ta luôn bắt nạt mẹ mà.” Thiên Nhã bỗng chốc thấy hơi choáng váng, hôm nay các biểu cảm của con trai đều cực kỳ giống Lạc Thần Hi! “Nói linh tinh, mau ăn đi, ăn không hết đồ ăn trên bàn là mẹ đánh vào mông.” Thiên Nhã dịu dàng uy hiếp. Lạc Lăng bật cười ha ha: “Bị con nói trúng nỗi lòng rồi.” “La Tiểu Bảo.”
“Được rồi, người ta không nói nữa.”
Tại văn phòng Chủ tịch.
“Thưa Chủ tịch, đã tra ra rồi, tên hung thủ ấy là người của Băng Thanh Long.” Người mặc đồ đen đứng trước mặt Lạc Thần Hi, trên gương mặt thận trọng không có một chút cảm xúc nào.
Lạc Thần Hi nhếch môi, nở nụ cười lạnh: “Băng Thiên Thần*? Đứng đầu họ là người che mặt không rõ lai lịch?” (*) Có sự khác nhau về tên băng nhóm ở đoạn trước và các đoạn sau.
“Vâng ạ, Băng Thiên Thần này mới chỉ xuất hiện vài tháng gần đây, tập hợp các băng lại với nhau, nghe nói tên đại ca che mặt ấy đã thu phục các băng đối chọi gay gắt với nhau chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, sau đó sáp nhập vào bằng dưới trướng của mình, lấy tên là Băng Thiên Thần, tên che mặt thần bí ấy có biệt hiệu là cậu chủ hắc đạo, đến nay vẫn chưa ai tra được thân phận thật sự của hắn.”
Lạc Thần Hi không hài lòng với những tin tức mà anh ta mang về, bởi anh đều đã điều tra rõ ràng từ sớm rồi, lần trước anh chịu thiệt trong tay cậu chủ hắc đạo đó thì luôn phải những người trong giới hắc đạo của mình đi thăm dò, tin tức có được cũng vô cùng ít ỏi, nhưng những thứ cơ bản này anh vẫn biết.
“Xem ra tôi nên đến gặp vị cậu chủ hắc đạo này rồi.”
Thiên Nhã bưng cà phê đến, đúng lúc thấy Lạc Thần Hi đang mở cửa định ra ngoài: “Chủ tịch!”
Trong gian uống nước cô thoáng nghe thấy đoạn trò chuyện bên ngoài, nhớ lại lần bị xã hội đen bao vây, bị nhốt trong phòng một đêm, vừa nóng vừa lạnh, Lạc Thần Hi còn phát bệnh vì chuyện này, cô bỗng hơi thấy không rét mà run.
Lạc Thần Hi quay đầu: “Sao thế?” “Tôi có cần đi cùng không?” Cô hỏi bằng giọng yếu ớt, nhưng thể hiện rõ ý định muốn đi của mình. Lạc Thần Hi nhướng mày, buồn cười nhìn cô, nghe giọng điệu của người phụ nữ này như vô cùng muốn đi cùng anh vậy.
“Không cần đâu.” Anh từ chối một cách tuyệt tình. “Cẩn thận chút...” Thiên Nhã nói lí nhí như muỗi kêu với bóng lưng đã đi xa của anh.
Lạc Thần Hi ra khỏi cửa lớn Tập đoàn Lạc Thần, nhớ lại ánh mắt lo lắng khi nãy của Thiên Nhã, bất giác cong khóe môi. Lạc Thần Hi lái xe đến đường Tụ Long, đậu trước khách sạn Tụ Long, lần trước anh và Thiên Nhã đã bị nhốt ở đây.
Anh đóng cửa xe, nghênh ngang đi vào trong. Nhân viên vừa thấy anh đã biết không phải người bình thường, niềm nở mời anh ngồi. Lạc Thần Hi cười giễu ngồi xuống.
Những vị khách khác trong phòng ăn của khách sạn cùng nhìn qua, họ hầu hết đều là người thuộc xã hội đen, một số người có vẻ như đã nhận ra thân phận của Lạc Thần Hi nên nét mặt trở nên cảnh giác, tập trung nín thở xem rốt cuộc anh muốn bày trò gì.
Lúc này, đột nhiên có mười mấy chiếc xe con màu đen đậu trước khách sạn, hàng chục người mặc đồ đen bước xuống xe, xông vào khách sạn Tụ Long.
Mấy chục người khí thế như sấm rền gió cuốn, đứng trước mặt Lạc Thần Hi, chắp hai tay sau lưng chờ lệnh.
Tình thể dọa người này bỗng khiến những tên xã hội đen xung quanh đứng dậy, phòng ăn thoáng chốc yên tĩnh, sát khí bừng bừng, cực kỳ căng thẳng, dường như chỉ cần một tiếng động nhỏ, cũng đủ để châm ngòi cho một cuộc chiến ác liệt.
Lạc Thần Hi điềm tĩnh ngồi ở đó, nụ cười giễu nơi khoé môi càng lúc càng sâu thêm. Anh vỗ tay ba cái, thanh âm vang lên một cách lanh lảnh và rõ ràng tại không gian tĩnh lặng này. Nhóm người mặc đồ đen như nghe thấy hiệu lệnh, từng người bắt đầu hành động, lật bàn đập đồ đánh người, phòng ăn bỗng chốc rơi vào hỗn loạn.
Khách nữ và nhân viên nhao nhao bỏ chạy, hét chói tai, đám xã hội đen cũng nhanh chóng vung nắm đấm đánh nhau với người mặc đồ đen, nhưng thân hình những người mặc đồ đen ai nấy đều cường tráng, còn đã được huấn luyện nghiêm ngặt, trông như bước ra từ Biệt đội Phi Hổ”, thân thủ giỏi, có thể một địch mười, dù là xã hội đen đã quen vấy máu tươi cũng không phải đối thủ của họ, chưa vài đòn thì đã bị đánh tơi tả.
(*) Biệt đội Phi Hổ nổi tiếng của Hồng Kông trước đây và của Trung Quốc ngày nay là một trong những lực lượng cảnh sát đặc nhiệm được đánh giá là nổi tiếng và thiện chiến bậc nhất của châu Á. Chỉ một lúc mà bên trong khách sạn đã hỗn độn, Lạc Thần Hi ngồi ở đó, khoanh tay ung dung xem kịch hay.
“Dừng tay!” Một giọng nói vang dội truyền đến từ ngoài cửa. Một người đàn ông lực lưỡng khoảng bốn mươi tuổi bước vào, xăm hình rồng xanh từ mình lên đến cổ, cánh tay phải có hai vết sẹo nổi bật do dao để lại, gân xanh hiện rõ, nét mặt lạnh lùng. Giọng ông ta như chuông lớn, hung tợn nhìn chằm chằm nhóm người mặc đồ đen, đi vào trong, lúc hướng mắt về Lạc Thần Hi, ngược lại đã khách sáo đối phần: “Hóa ra là Chủ tịch Lạc, chẳng hay Chủ tịch Lạc tặng nơi này một món quà lớn như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” Lạc Thần Hi cười: “Bảo đại ca các người cút ra đây gặp tôi.” Người đàn ông thấy anh không hề khách sáo, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng lại e sợ thân phận và địa vị của đối phương, suy nghĩ một lúc, lại thoáng quét mắt nhìn nhóm đồ đen có thể làm hiệp hai bất cứ lúc nào, ông ta nói với người đi theo bên cạnh: “Đưa Chủ tịch Lạc đến phòng VIP cho tao.”
Sau đó ông ta lại cười với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch Lạc, mời đến phòng VIP chờ một lát, tôi đi mời đại ca qua ngay.”
Lạc Thần Hi nhếch môi, giọng đầy cảnh cáo: “Đừng để ông đây đợi quá lâu, sự kiên nhẫn của tôi không cho phép.”
Người đàn ông gật đầu, bước vội ra ngoài.
Một lúc sau, trong phòng VIP.
Lạc Thần Hi nhàn nhã nghịch nhẫn, nhóm người mặc đồ đen phía sau đều mang nét mặt nghiêm túc, đứng im bất động. Cánh cửa lớn được mở ra, vài tên xã hội đen kéo một bức bình phong vào, Lạc Thần Hi nhếch môi cười, híp mắt nhìn bức bình phong ấy. “Ha ha ha, Chủ tịch Lạc, hoan nghênh đã ghé thăm, Chủ tịch Lạc lại đích thân đến đây gặp tôi, thật là vinh hạnh.” Giọng nói quái dị ấy lại vang lên, rõ ràng người đó đang ở sau bức bình phong.
Lạc Thần Hi hừ lạnh một tiếng, ngồi thẳng người: “Lời này là có ý gì? Tôi không ngại khiến anh thêm vinh hạnh.”
“Hôm nay Chủ tịch Lạc đại giá quang lâm, mà tôi lại đến muộn, không kịp xem vở kịch hay lúc nãy, thật đáng tiếc, lần sau có kịch Chủ tịch Lạc nên báo trước một tiếng, để tôi được tham dự.” Lạc Thần Hi như cười như không, nói: “Một người ngay cả khuôn mặt thật cũng không dám để lộ, tôi không có chút hứng thú cùng xem vở kịch hay nào với hắn cả.” Thái độ của Lạc Thần Hi quá huênh hoang, nhóm thuộc hạ cầm dao của cậu chủ hắc đạo hiển nhiên xôn xao, muốn xông lên liều mạng với Lạc Thần Hi.
“Yên tĩnh.”
Họ có thể thoáng thấy cậu chủ hắc đạo giơ tay hô lên, thông qua bình phong, dường như hắn đang mặc một chiếc áo khoác không tay màu đen và chùm mũ, nhưng không sao nhìn rõ mặt mũi. Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, những tên xã hội đen không dám thở mạnh. Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm bóng đen đằng sau bức bình phong, đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia sáng giảo hoạt.
“Chủ tịch Lạc đừng lấy làm lạ, mọi người trong giới đều đã biết việc tôi không lộ mặt thật, về điểm này, chưa ai chê trách.” Giọng hắn không cao không thấp, rất ung dung điềm tĩnh.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Biệt hiệu cậu chủ hắc đạo lừng lẫy bốn phương, tôi nghĩ nếu không có bản lĩnh, sẽ không thể thuần phục các băng hàng đầu trong vòng vài tháng, nhưng anh đừng quên ông lớn tại thành phố A rốt cuộc là ai? Đừng tưởng rằng lộng hành trong tổ của mình, thì có thể ngồi trên đầu thái tuế.” “Ha ha ha, Chủ tịch Lạc quả nhiên là Chủ tịch Lạc, thật không tầm thường, chỉ việc anh dám dẫn mấy chục người giở thói ngang ngược lần nữa tại địa bàn của tôi, thì có thể biết anh có hoài bão chí lớn nhường nào.”
Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên sắc bén, nói: “Để xem rốt cuộc cậu chủ hắc đạo còn dũng khí để mời tôi trọ lại phòng VIP một đêm, quan tâm” đặc biệt đến tôi hay không.” Cậu chủ hắc đạo cười đáp: “Hóa ra Chủ tịch Lạc vẫn ghi hận chuyện lần trước, chẳng phải sau này Chủ tịch Lạc đã bảo người bên Cục Cảnh sát quan tâm" địa bàn của tôi cẩn thận một thời gian đó sao? Tự đáy lòng, tôi thật sự cảm kích không ngớt.”