Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 132: Mâu thuẫn của cô và anh ta



Đám xã hội đen vây kín lối ra, như là không có lệnh của cậu chủ hắc đạo, sẽ không cho qua. 

“Kính mời Chủ tịch Lạc ra ngoài.” 

Đám xã hội đen nghe vậy, mới nhao nhao nhường đường, nét mặt vừa giận vừa sợ. 

Lạc Thần Hi hừ lạnh một tiếng, dẫn theo mấy chục người mặc đồ đen đi ra ngoài. “Đại ca, tên Lạc Thần Hi này thật kiêu căng, chúng ta có cần...” Tên xã hội đen cầm đầu hỏi dò.” 

Người sau bức bình phong giơ tay lên, nói: “Không cần đâu, khi thời điểm đến, tôi khắc sẽ ra tay.” Những tên xã hội đen đưa mắt nhìn nhau, bị người khác giẫm lên đầu cũng không hó hé một tiếng thật chẳng giống cậu chủ hắc đạo oai2phong một cõi, chẳng lẽ vì người này là Lạc Thần Hi tiếng tăm hiển hách sao, bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau, nói không chừng đại ca đang mưu tính chuyện gì đó. 

Thiên Nhã ngồi ở bàn làm việc lơ đãng gõ văn kiện, chốc chốc lại nhìn sang cửa lớn văn phòng. “Chào, em đang nhìn gì đấy? Chắc không phải trông ngóng anh của anh về đó chứ?” Lạc Thần Dương không biết từ đầu xuất hiện, trêu cô bằng giọng oang oang. 

Những người gần đó đều nhìn qua, Thiên Nhã cảm giác như bị nói trúng nỗi lòng, lườm Lạc Thần Dương một cái: “Phó Chủ tịch đừng nói linh tinh.” Nhưng mặt cô lại không kìm được mà nóng lên. “Này, đến giờ cơm trưa7rồi, cùng đi ăn nhé.” Lạc Thần Dương thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, nói. Thiên Nhã không vui đáp: “Tôi không đi, anh đi đi.” 

Lạc Thần Dương nhìn cô và cảm thán: “Chậc chậc, xem thái độ em kìa, chắc không phải đang nghĩ mình là cô nàng bị thương ngóng trông chồng về đó chứ? Thành ra chẳng thèm quan tâm cơm nước gì nữa.” 

Vừa nói khích xong, quả nhiên có hiệu quả, Thiên Nhã thoáng nhìn các nhân viên nhao nhao đi ăn cơm, nói: “Đi thì đi.” 

Lạc Thần Dương nở nụ cười của người đạt được mục đích, bước tới định khoác vai cô: “Đi thôi, anh mời em ăn một bữa thật ngon.” Thiên Nhã vội nhún nhường: “Phó Chủ tịch đừng khách sáo, chúng ta thân9ai nấy lo thì hơn.” Cô và tươi cười nói. Lạc Thần Dương bày ra biểu cảm tổn thương: “Nhìn đi, có anh của anh rồi thì ngay cả người bạn trai này cũng không thèm ngó ngàng nữa.” Thiên Nhã không vui lườm anh ta: “Nói linh tinh gì thế.” Hai người cùng ra khỏi Tập đoàn Lạc Thần, trùng hợp gặp được Karen đang đậu xe ở đó, thấy Thiên Nhã nên cô bước xuống xe. Karen phấn khởi nói: “Thiên Nhã, tớ biết cậu đến giờ nghỉ trưa, cho nên đặc biệt qua đây tìm cậu cùng ăn trưa này.” 

Thiên Nhã như nhận được vật quý, gật đầu cười đáp: “Được chứ, bọn mình đi thôi.” 

Sau đó cô tỏ ra “áy náy” nói với Lạc Thần Dương: “Xin lỗi5nha, tôi...” “Không sao hết, chúng ta có thể cùng ăn, cô Karen, tôi không phiền lòng nếu ăn trưa cùng cô.” 

Karen tỏ ra khó tiếp nhận: “Thiên Nhã à, cậu có hẹn với anh ta sao?” Cô chợt nhớ ra, anh ta là “bạn trai” của Thiên Nhã, tuy trước đây Thiên Nhã đã giải thích là không phải, nhưng nhìn sự nhiệt tình của Lạc Thần Dương dành cho Thiên Nhã, lẽ nào anh ta cũng thích Thiên Nhã? 

Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen, vừa định nói gì đó, Lạc Thần Dương đã vươn tay đặt lên vai của cô: “Đi thôi, chúng ta ăn trưa nào.” 

“Trước đây tôi từng nghe về tiếng tăm của anh Lạc đây, anh Lạc không phải thật sự giống như lời đồn chứ?” Lúc3ăn cơm, Karen đột nhiên gây sự với Lạc Thần Dương, nói với giọng châm biếm. Lạc Thần Dương ngoác miệng cười: “Để cô Karen chê cười rồi, có thể nói cho tôi biết lời đồn về tôi thể nào không?” Anh ta hỏi như rất có hứng thú. 

“Người ta bảo Lạc Thần Dương chính là công tử trăng hoa không hơn không kém, người thì rỗng tuếch chỉ hào nhoáng bên ngoài còn không lo làm ăn, à, còn gì nữa nhỉ? Còn bảo anh là đứa con phá sản.” “Karen...” Thiên Nhã nhỏ giọng gọi, níu góc áo của cô dưới bàn, ý bảo cô đừng nói thẳng quá, tuy lời đồn ngoài kia đúng thật là vậy. 

Nhưng Lạc Thần Dương lại bình thản, trái lại còn bật cười: “Hào nhoáng bên ngoài? Nghe có vẻ như là lời khen.” Anh ta nói với vẻ mặt đắc ý. Khoé môi Karen giật giật, không ngờ người này da mặt dày như vậy, lại có thể không xấu hổ một chút nào, ngược lại còn lấy đó làm vinh hạnh? Thoáng liếc mắt khinh thường, cô hừ lạnh một tiếng. “Tôi cũng từng nghe tại tiệc sinh nhật của Kha Tử Thích, em họ của anh ta tỏ tình với anh ta nhưng bị từ chối trước mặt tất cả khách mời, tôi thấy anh họ cô cũng thật tàn nhẫn, từ chối cô trước mặt nhiều người như thế, khó xử biết | bao.” Lạc Thần Dương tỏ ra thương xót, than thở. 

Trán Thiên Nhã toát mồ hôi, dưới bàn, cổ đạp mạnh một cái vào anh ta nhưng Lạc Thần Dương không hề phản ứng. 

Karen không thể thẳng thắn vô tư đối mặt với lời chế giễu như anh ta, sắc mặt của cô rõ ràng đã không vui: “Từ chối gì chứ, rõ ràng là...” 

Cô thoáng quét mắt nhìn Thiên Nhã bên cạnh, lại nuốt những gì định nói vào trong, hừ, đều tại mấy người trong tiệc sinh nhật cả, rõ ràng cô đã nhờ cha mẹ bàn bạc với họ đừng để truyền ra ngoài! Đúng là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền đi xa, không ngờ đã truyền tới tai tên này rồi! 

“Được rồi, cùng ăn cơm nào, nguội hết rồi.” Thiên Nhã nhắc nhở, cô không muốn ngay cả ăn trưa cũng không yên. 

Lạc Thần Dương rõ ràng đã chiếm ưu thế, buồn cười nói: “Tuân lệnh, em yêu.” 

Thiên Nhã suýt phun cơm trong miệng ra: “Không được gọi như vậy nữa!” Lạc Thần Dương cười ám muội: “Vậy được, nghe lời em, không gọi như vậy nữa, gọi những lúc riêng tư là được.” Mặt Thiên Nhã chợt nóng lên, cảm thấy anh ta thật sự dễ khiến người khác hiểu lầm, cô thoáng nhìn Karen, Karen cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Cô vừa định giải thích, chợt nhìn phía sau Karen, Lạc Thần Hi đang nghiêm mặt bước tới, còn có Hạ Nhất Y đi theo sau. Lạc Thần Dương gắp một miếng thịt vào đĩa của cô, nói: “Ăn nhiều chút, em gầy quá.” Nói xong anh ta mới nhận ra sự có mặt của Lạc Thần Hi. Lạc Thần Dương cười nói: “Ồ, anh, trùng hợp vậy, cùng ăn chứ?” Thiên Nhã tránh né ánh mắt rõ ràng không vui của Lạc Thần Hi, nhìn miếng thịt trong đĩa, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như mình vừa trộm được. Nhưng lại không thể gắp trả về nên cô nhất thời có chút lúng túng. 

Lạc Thần Hi nở nụ cười nghề nghiệp: “Không cần đâu, mọi người cứ tự nhiên, tôi có hẹn với khách.” Dứt lời, anh cùng Hạ Nhất Y vào phòng ăn. 

Thiên Nhã hơi ngẩn ra nhìn bóng lưng của anh. 

“Này, nên trở về rồi.” Karen huơ tay trước mặt cô và nói. Lúc này Thiên Nhã mới định thần lại, không thấy Lạc Thần Dương nữa, cô nhíu mày hỏi: “Anh ta đâu rồi?” Karen bĩu môi: “Đi vệ sinh rồi, hừ, tốt nhất đừng quay lại.” 

Thiên Nhã cảm thấy khó hiểu: “Cậu và anh ta có mâu thuẫn gì sao?” 

Đôi mắt Karen oán hận, đáp: “Tớ và anh ta không hề có mâu thuẫn gì cả, nhưng anh ta cứ luôn gây sự với anh họ, gây sự với anh họ chính là gây sự với tớ.” Thiên Nhã hơi ngạc nhiên: “Tử Thích nói với cậu ư?” 

Karen đáp: “Đương nhiên không, chẳng phải tới từng tìm hiểu quá khứ của anh họ sao, nên biết được năm đó cái tên này liên tục gây phiền phức cho anh họ, sau này anh họ quyết định đến thành phố B, anh ta ra nước ngoài thì chuyện mới chấm dứt, nhưng nghe nói gần đây anh ta lại gây rắc rối cho anh họ rồi.” 

Thiên Nhã kinh ngạc: “Cậu tìm người điều tra Tử Thích ư?” 

Karen mếu máo nói: “Không phải tớ cố tình muốn điều tra anh ấy đâu, chỉ là nghe mẹ tớ kể, lúc anh họ còn học đại học từng tổn thương vì tình, khiến anh ấy sa sút tinh thần một thời gian dài, cho nên tớ rất tò mò, ngoài cậu ra, rốt cuộc còn có cô gái thể nào có thể làm anh họ say mê như vậy, cô ấy là tình đầu của anh họ đấy, bây giờ anh ấy lại một lòng say đắm cậu, tớ thật sự rất sầu não, dù là tình đầu hay người mà anh họ say đắm đều chẳng phải tớ!” 

Thiên Nhã nhất thời không biết nên an ủi có thể nào, chỉ có thể nói: “Tớ tin sẽ có một ngày Tử Thích nhận ra mặt tốt của cậu.” 

Karen nắm lấy tay của Thiên Nhã: “Có thật không? Cậu không lừa tớ chứ?” 

Thiên Nhã cười đáp: “Lừa cậu làm gì, mau ăn đi.” 

cả buổi chiều cô không gặp Lạc Thần Hi, lúc sắp tan làm, anh và Hạ Nhất Y mới về. “Chủ tịch, anh không sao chứ?” Thiên Nhã pha một tách trà nóng bừng đến trước mặt anh và hỏi. Đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi khẽ nhíu lại: “Tôi có thể có chuyện gì?” 

Thiên Nhã thầm mắng bản thân nhiều chuyện, nhìn thì biết anh không bị gì, nếu băng xã hội đen ấy muốn đối phó anh, chắc hiện giờ anh đã không về được. 

“Vậy Chủ tịch, tôi về trước đây.” Cô nói. “Khoan đã, ai cho em tan ca?” Lạc Thần Hi hỏi. Thiên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ sau khi tan ca còn phải dự tiệc xã giao sao? “Hai ngày nữa là sinh nhật của Lạc Lăng, tôi phải chọn một món quà.” Trông như Lạc Thần Hi đang có chút đau đầu vì chuyện này. Thiên Nhã ngạc nhiên, Lạc Lăng sinh cùng ngày với La Tiểu Bảo sao? Lạc Thần Hi nhìn nét mặt khác thường của cô, không vui hỏi: “Sao vậy? Không muốn à?” Thiên Nhã vội đáp: “Không phải, chỉ là...” Cô do dự. “Chỉ là thế nào? Tôi cũng không bảo em trả tiền, em chỉ phụ trách chọn quà.” Lạc Thần Hi không vui nói. “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ muốn nói, rõ ràng là quà anh tặng con, nhưng lại bảo một nhân viên như tôi chọn, có vẻ không hợp lý lắm.” Sắc mặt Lạc Thần Hi trầm xuống, liếc nhìn cô, như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở lời. Anh bỗng đứng dậy, nói: “Bảo em chọn thì cứ chọn, nói nhiều thể làm gì.” Rồi anh đi thẳng ra ngoài. Thiên Nhã đành chịu, chỉ có thể đi theo: “Vậy Chủ tịch, giờ chúng ta đi chọn quà đúng không?” Lạc Thần Hi dừng bước, sắc mặt không vui: “Chứ em nghĩ thế nào? Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em ăn một bữa trước? Hôm nay không phải đã ăn trưa rồi sao?” Thiên Nhã thấy mờ mịt, vừa giận vừa buồn cười: “Đương nhiên tôi không có ý này.” Nhưng Lạc Thần Hi không quan tâm mà đi thẳng về phía thang máy. 

Thiên Nhã như nhớ ra gì đó, hét lên với bóng lưng của anh: “Này, lẽ nào anh ăn trưa rồi thì không ăn tối nữa sao? Lẽ nào một ngày anh chỉ ăn một bữa?” 

“Hừ, cái tên này, rõ ràng là nhờ vả người khác mà còn mang thái độ kiêu căng hống hách là sao? Lẽ nào trán cô có viết ba từ tôi rất đói ư? Ai nói cô bảo anh mời mình ăn cơm thế?” 

“Tự mình đa tình, nhìn anh tôi cũng không ăn nổi.” 

Vào cửa hàng bách hóa, Thiên Nhã chuyên tâm chọn lựa, nhưng đã dạo hết các gian hàng cao cấp của thương hiệu nổi tiếng mà vẫn chưa biết nên tặng gì cho Lạc Lăng. 

“Chủ tịch, anh cho xin chút ý kiến được không? Bình thường Lăng Lăng thích gì? Anh nói với tôi đi chứ, nếu không sao tôi giúp anh chọn được? Tuy Lăng Lăng vẫn là một đứa trẻ, nhưng chọn quà cho trẻ con vẫn phải chọn thứ chúng thích.” Cô bất đắc dĩ oán trách Lạc Thần Hi đang ở bên cạnh tỏ ra như chuyện không hề liên quan đến mình. 

Nghe Thiên Nhã nói vậy, gương mặt điển trai của anh đanh lại, đáp nhanh gọn: “Nếu tôi biết nó thích gì, tôi còn cần bảo em chọn sao?” 

Hay cho một câu hỏi vặn làm người khác càng thêm mờ mịt này. 

Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen: “Vậy nên từ trước tôi đã nhắc anh quan tâm con trai mình nhiều hơn một chút rồi, xem đi, tôi thấy anh hoàn toàn không biết con trai thích gì ghét gì.” 

Lạc Thần Hi nghe xong, sắc mặt càng u ám hơn, buông lời uy hiếp: “Nếu không muốn bị trừ lương, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho tôi, em cứ lo chọn quà đi.” 

Thiên Nhã nghẹn lời, đúng là một tên xấu xa ngang ngược bất chấp đạo lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.