*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đương nhiên người ta nghe lời rồi, ma mi Thiên Nhã, tối nay me đi chơi với chú Tử Thích vui không?” Lạc Lăng bắt đầu vào chủ đề chính, thật ra trước khi Thiên Nhã về cậu bé đã nói chuyện điện thoại với cậu bạn La Tiểu Bảo, hóa ra một màn thú vị khi nãy tại vũ hội trùng hợp bị La Tiểu Bảo đòi đi cùng Lạc Thần Hi đến vũ hội chơi nhìn thấy, vì vậy suy đoán ra hai người chắc chắn có chuyện gì đó, phát hiện này làm hai cậu bé mừng như điên, moa moa nhau rất nhiều cái qua điện thoại, có suy luận này, hai cậu bé đáng yêu càng2tràn đầy tin tưởng vào phỏng đoán của mình hơn.
Thiên Nhã đang chuẩn bị vào phòng thay bộ lễ phục long trọng này ra, trả lời không suy nghĩ: “Vui chứ, chỉ là ma mi Thiên Nhã uống hơi nhiều rồi.” Chuyện gặp được người đó, cứ để nó theo gió bay đi vậy. “Nơi ấy có nhiều trai xinh gái đẹp không ạ? Người ta cũng muốn đi chơi, lần sau ma mi phải đưa người ta đi đó.” “Bạn nhỏ không thể tham dự loại tiệc ấy đâu, vả lại lần sau ma mị Thiên Nhã cũng không muốn đi nữa.” Khi nãy thật nguy hiểm, cô thật sự bỏ trốn trong hoảng loạn, may mà có Kha Tử8Thích bên cạnh, nếu không nhất định cô sẽ sợ đến chết đứng ngay tại đó.
Nhìn bản thân trong gương, ánh mắt nóng rực dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của người đó lại hiện ra trước mắt, bên trong còn xen lẫn nghi hoặc? Khó hiểu? Suy tư?
Lại nhớ đến sự thô bạo của anh ta đêm đó, Thiên Nhã chỉ thấy lạnh sống lưng, cô rùng mình một cái, người này chắc chắn không tốt lành gì, mong là cả đời cũng đừng gặp lại anh ta nữa. “Ma mi Thiên Nhã, rốt cuộc mẹ đã thay đồ xong chưa, người ta muốn đi vào rồi đó.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói ngại ngùng của Lạc6Lăng. Thiên Nhã bật cười gọi cậu: “Nhóc con này biết xấu hổ từ khi nào vậy, mau đến đây mẹ ôm.” Mỗi lần cô thay đồ nhóc con này cũng không tránh, xem ra bé cưng đã lớn thật rồi, còn biết xấu hổ nữa. “Ma mi Thiên Nhã, lúc nãy mẹ có phải lòng anh đẹp trai nào không?” Cậu bé không đến Hoàng Hà không bỏ cuộc, nhất quyết phải hỏi cho ra nguyên nhân. Thiên Nhã véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cậu bé: “Ồ, xem ra con muốn gả ma mi đi thật nhanh rồi.” “Đương nhiên rồi, ma mi Thiên Nhã còn không gả thì sẽ không ai muốn nữa đâu.”
Thiên Nhã và đáng3thương: “Vậy sau này bé cứng phụ trách nuôi ma mi nhé, có được không?”
Lạc Lăng hôn vào trán của Thiên Nhã, như nam tử hán nói ra lời thề son sắt: “Tất nhiên, sau này ma mi Thiên Nhã cứ giao cho con.”
Thiên Nhã bị dáng vẻ này của cậu bé chọc cười, cười đến không khép miệng, giống như đã nằm trong tay hạnh phúc của cả thế giới, có được cậu con trai như vậy, người làm mẹ là cô còn cầu mong gì nữa?
Ở chỗ của La Tiểu Bảo.
“Lạc Lăng! Con đứng lại! Mẹ nhất định sẽ lột da con!” Tiếng quát của phụ nữ vang khắp biệt thự, chủ nhân của tiếng quát đương nhiên là5Hạ Vân Cẩm, người đã bị La Tiểu Bảo chọc giận đến mức bảy lỗ* trong người đều bốc khói. (*) Hay còn gọi là thất khiếu, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng. “Đến đây đi đến đây đi, đến bắt con đi, bắt được con rồi tính nha, ha ha ha.” Hỗn thế ma vương” La Tiểu Bảo cùng Hạ Vân Cẩm làm loạn không dứt trong biệt thự, bởi vì tối qua Lạc Thần Hi không đưa Hạ Vân Cẩm đến tiệc mừng mà cô ta phát tiết lên người của con trai, rượt đuổi cậu bé khắp nhà để đánh mông.
(*) Ma vương hại đời, quỷ trong thời loạn (ví với kẻ gian ác chuyên làm hại nhân dân).