*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiên Nhã không để ý anh, bước chân trần về phía trước, đèn đường lờ mờ chiếu lên con đường trải nhựa, như kéo dài thân hình nhỏ nhắn của cô.
Xe của anh chầm chậm theo sau cô, nhìn bóng lưng bướng bỉnh của cô, đôi mày anh tuấn nhíu chặt lại với nhau. Anh thoáng đạp mạnh ga, làm một cú drift đẹp mắt và dứt khoát, vòng xe qua trước mặt của cố. “Lên xe?” Giọng của anh dịu đi không ít. Thiên Nhã cắn răng, phẫn nộ gỡ trang sức nổi tiếng và quý giá ở cổ tay và trên cổ xuống, ném mạnh về phía anh, sợi dây chuyền kia đập thẳng vào gương mặt anh tuấn của anh. Sắc mặt anh trở nên âm u, anh hít sâu một hơi bực dọc: “Rốt cuộc em đang giận cái gì?” Thiên Nhã cười lạnh: “Rốt cuộc tôi đang giận cái gì ư? Tôi đang giận chính mình! Được chưa?” “Em đã nghe trộm hết rồi?” Anh hỏi. “Thật xin lỗi, tôi không có ý định nghe trộm! Nhưng những lời đó cứ bất cẩn như thể chui hết vào trong tai tôi, thì sao nào!?” Thiên Nhã cắn răng đáp, đôi mắt sưng đỏ. Thật may là cô đã nghe thấy, nếu không cô còn ngốc nghếch mà chìm đắm trong tình ý giả tạo của anh! “Em rất thất vọng ư?” Lạc Thần Hi nhướng mày hỏi, khoé mắt quét đến bàn chân trắng như tuyết đã sưng đỏ vì rét cóng, cực kỳ không vui. “Đúng! Tôi rất thất vọng, vốn tưởng con người anh chỉ lạnh lùng, ngang ngược, phóng đãng một chút, không ngờ anh lại nham hiểm như thế! Hèn hạ như thế!” Thiên Nhã nói ra hết những từ ngữ mắng chửi mà hiện tại bản thân có thể nghĩ đến, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Nghe cô đánh giá về mình như vậy, anh càng không vui hơn: “Vậy em thích tôi làm gì?” Thiên Nhã bị anh hỏi vặn lại nên càng giận hơn, cười lạnh: “Tôi thích anh ư? Tôi khinh! Đồ vô lại tự cho mình là đúng!” Ánh mắt của Lạc Thần Hi đã hoàn toàn lạnh đi, nhếch môi, dán chặt mắt vào cô: “Lên xe.” Anh bật ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Thiên Nhã quay đầu đi, giận dỗi không chịu lên. “Thế nào? Muốn tối “mời” à?”
Cô dứt khoát vòng qua xe tiếp tục đi về phía trước.
Lạc Thần Hi đã bị cô chọc giận, xuống xe đuổi theo vài bước rồi bế cô lên. “Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Nắm đấm nhỏ nhắn không ngừng đánh vào ngực của anh, cô vừa thẹn vừa giận, trong lúc nổi cáu đã bắt lấy vai của anh cắn mạnh một cái. Lạc Thần Hi nhíu đôi mày anh tuấn, nhịn đau khăng khăng bể cô lên xe, khóa cửa xe lại. Thiên Nhã không còn cách nào, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Phát điện xong rồi à?” Lạc Thần Hi ngồi lên ghế lái, hỏi. “Anh mới điên ấy.” Thiên Nhã quay mặt đi nơi khác không nhìn anh. Lạc Thần Hi vươn tay nâng gương mặt của cô quay sang mình. Thiên Nhã hất tay của anh ra, lại quay mặt đi. “Xem ra em đã thật sự yêu tôi rồi.” Anh dứt khoát khoanh tay, nhìn gò má của cô, thở dài. “Anh mơ mộng hão huyền.” Thiên Nhã lạnh lùng nói. “Chẳng phải lúc nãy em bị hôn đến nỗi vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc sao?” Anh hồi tưởng lại biểu cảm ngẩn ra của cô. Thiên Nhã bị nói đến đỏ mặt nóng tại: “Tôi trúng tà rồi, nhất định là vậy!”
“Vậy có muốn trúng lần nữa không?”
“Anh!”
Thiên Nhã quay mặt lại định mắng tiếp, gương mặt của anh đã sáp lại gần, đón lấy môi của cô. “Bốp!” Lại một cái tát lanh lảnh, quen thuộc biết bao. Bàn tay đau lên của Thiên Nhã cứng đờ giữa không trung, nhìn anh dựa trên vô lăng nhỏ giọng rên rỉ trong đau đớn.
“Anh đừng giả vờ nữa.” Thiên Nhã nhìn anh lại lên cơn đau đầu, hoài nghi mức độ chân thật.
Thế nhưng, cơn đau lần này lại cực kỳ giống, vẻ đau đớn y như hai lần phát tác trước. Thiên Nhã bắt đầu hoang mang, nắm cánh tay của anh: “Anh không sao chứ? Đừng dọa tôi.” Anh đau đến mức trán đổ mồ hôi, ngũ quan xoắn vào nhau, rất nhanh đã ngất đi.
Trong bệnh viện, anh vẫn chưa tỉnh lại và đang được truyền dịch.
Thiên Nhã ngồi cạnh giường, nét mặt phức tạp. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc nước, loại mùi làm anh cảm thấy áp lực, khiến anh chầm chậm mở mắt ra, in vào tầm mắt là gương mặt như đưa đám của Thiên Nhã.
“Chồng chưa cưới của em là tôi vẫn chưa chết đâu, vẻ mặt này có ý gì?” Giọng nói của anh mang theo vẻ yếu ớt,
“Anh tỉnh rồi?” Thiên Nhã nở nụ cười. “Xuất viện, tôi muốn xuất viện.” Anh không thích nơi này. Thiên Nhã nhỏ giọng nói: “Anh không thể xuất viện.” Lạc Thần Hi nhíu đôi mày anh tuấn, không vui hỏi: “Ý gì?” Lúc này bác sĩ chữa trị chính và y tá đi vào trong, phân tích một lượt tình hình của anh. “Để tôi xuất viện.” Sau cùng, anh mặt không cảm xúc nói. Vẻ mặt bác sĩ khó xử: “Chủ tịch Lạc, tình hình của ngài quả thật...” “Cút! Cút ra ngoài!” Anh nổi trận lôi đình. Bác sĩ và y tá chỉ đành lui ra trước. Thiên Nhã vỗ về anh đang câu tiết, dùng hết mọi cách để ngăn ý định xuất viện nguy hiểm này của anh. “Anh không được như thế, Chủ tịch.” Thấy Lạc Thần Hi muốn ngồi dậy rời khỏi, Thiên Nhã đứng ra ngăn cản anh. “Em không quản nổi!” “Không phải bác sĩ đã nói rồi sao, trong đầu của anh có khối tụ máu ác tính nếu như không nhanh chóng chữa trị, có thể nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.” Thiên Nhã nói mà trong lòng như bị tảng đá đè nặng, vô cùng khó chịu. Nhưng Lạc Thần Hi hoàn toàn không để ý lời khuyên nhủ của cô và bác sĩ, tâm trạng cực kỳ tệ hại, anh mặc áo khoác đi bước lớn ra khỏi bệnh viện. Lúc Thiên Nhã đuổi theo ra ngoài, xe của anh đã không thấy bóng dáng rồi.
La Tiểu Bảo chống cằm vừa nhìn dáng vẻ lo âu của Thiên Nhi vừa trầm tư. Không ngờ di chứng sau tai nạn xe của cha lại nghiêm trọng như thế, nhưng điều này cũng được tính là cơ hội tốt để thúc tiến quan hệ của hai người. “Ma mi Thiên Nhã, hay là mẹ chuyển qua đó, chăm sóc Chủ tịch của chúng ta thật tốt, hiện tại chú ấy ở một mình thật sự quá nguy hiểm rồi.” Cậu mạnh dạn đề nghị. “Gì cơ? Chuyển qua đó?” Chuyện này có được không? Cô lại không phải là gì của anh. “Ừm, Chủ tịch đại nhân nhất định có ám ảnh quá khứ nào đó, cho nên mới giấu bệnh sợ thầy, ma mi cứ thử hóa giải áp lực tâm lý đó cho chủ ấy, để chú ấy thoát khỏi ám ảnh dũng cảm chấp nhận phẫu thuật, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, không phải sao?” La Tiểu Bảo phân tích bài bản hẳn hoi.
Thiên Nhã nghe đến nhíu đôi mày liễu: “Thật ư? Sao con biết anh ta có nỗi ám ảnh? Có thể chỉ là anh ta không muốn làm phẫu thuật, hơn nữa mẹ lại không phải là gì của anh ta, dựa vào cái gì quản chuyện sống chết của anh ta.” Tuy cô rất động lòng trước đề nghị của La Tiểu Bảo, nhưng người ta có nhiều phụ nữ vây quanh đến thế, vả lại còn có bà Lạc ở đấy nữa, cô là ai chứ? Hình như chẳng có lý do nào chính đáng cả. “Ma mi, mẹ hi vọng Chủ tịch đại nhân chết yểu sao?” Xì xì xì, cha sẽ không chết yểu. “Đương nhiên không phải.” Thiên Nhã vuốt quần áo trong tay, cúi đầu đáp. “Vậy thì đúng rồi, nếu ma mị đã quan tâm Chủ tịch đại nhân, cứ theo mong muốn của mình làm những chuyện mà mẹ muốn làm, suy nghĩ của người khác mẹ không cần lo.” Giọng điệu của La Tiểu Bảo như người lớn.
“Trẻ con như con thì hiểu gì.” Mong muốn của cô ư? Buồn cười, tâm tư hỗn loạn kia của cô ngay cả chính cô còn khó mà làm rõ nữa là. Hiện giờ lòng cô đang ngày càng bất an, dáng vẻ đau đớn lúc anh phát bệnh thường không yên phận chui vào tâm trí của cô. “Người ta đúng thật không hiểu, người ta chỉ biết, hiện tại Thiên Nhã rất là không vui.” La Tiểu Bảo nâng gương mặt của Thiên Nha, đau xót nói. Thiên Nhã nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con trai, hôn mạnh một cái vào gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Xin lỗi bé cưng, ma mi trái lại làm con lo lắng rồi.” Theo mong muốn của bản thân cô làm những chuyện mình muốn làm? Hừ, cô thì muốn đẩy, nhưng mấy ngày nay Lạc Thần Hi lại bắt đầu chơi trò mất tích, ở công ty và khách sạn đều không tìm thấy bóng dáng của anh, anh chỉ dặn dò Hạ Nhất Y một câu: Không việc gì đừng tìm tôi.
Thế nào mới gọi là “có việc”? Ngoại trừ Chủ tịch đại nhân là anh, ai dám hạn định cho anh.
Nhưng, sự việc xảy ra sau đó e rằng không khỏi kinh động đến ông cụ nhà anh.
Lần mất tích này của Lạc Thần Hi hiển nhiên là một tin tức rúng động. Ngày mốt chính là đại hội nghị quyết cổ đông rồi, vậy mà cổ phiếu của Tập đoàn Lạc Thần liên tục tăng vọt một cách khó hiểu rồi lại tụt dốc dữ dội chỉ trong một ngày. Hầu hết những người đầu tư chứng khoán bị tổn thất nặng nề, nhân lúc còn có thể thu hồi được chút ít đã bán ra với giá thấp, Lạc Thần lại đối mặt với bão khủng hoảng lần nữa, mà tất cả những việc này, thân là Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi vẫn không lộ diện. “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.” Tắt máy, lại là tắt máy, Thiên Nhã cúp điện thoại, sắc mặt ủ dột. Âm báo tin nhắn vang lên một tiếng, Thiên Nhã thoáng nhìn vào, là một dãy số lạ.
“Cháu là Lạc Lăng, hãy xem hòm thư của dì, cháu gửi cho dì một tấm bản đồ, đến nơi đó sẽ có thể tìm thấy cha cháu.” Thiên Nhã ngạc nhiên đọc nội dung tin nhắn, Lạc Lăng? Lạc Lăng không phải cậu con trai sáu tuổi của Chủ tịch sao?
“Sao lại muốn đưa bản đồ cho dì? Mẹ cháu đâu?” Cô trả lời tin nhắn, hơi nghi ngờ độ tin cậy của tin nhắn này.
“Cháu nghĩ cha sẽ muốn gặp dì hơn.” Lạc Lăng ra hiệu ngầm trong lời nói. “Nói với chị Nhất Y, tôi có việc cần xin nghỉ.” Thiên Nhã bỏ lại câu này, liền chạy ra khỏi văn phòng. “Người phụ nữ này vẫn thật sự coi mình là bà chủ tịch, nói đến là đến nói đi là đi.” Một đồng nghiệp nào đó chế giễu cô. Thiên Nhã vội vàng ngồi lên taxi, lòng như lửa đốt đi về hướng đích đến.
Bờ biển tĩnh lặng, Thiên Nhã phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm, màu xanh của trời và biển kết hợp hoàn mỹ với nhau, gió biển kèm theo mùi cá tanh nhàn nhạt, thổi tung mái tóc đẹp của cô. Thiên Nhã ngày càng đến gần với ngôi biệt thự sừng sững trên bờ biển, anh thật sự đang ở đó ư? Mở cửa nhìn thấy gương mặt lo âu của cô, vẻ mặt âm u của anh thoáng đổi sắc thái khó mà nhận ra. Thiên Nhã nhìn cả người anh mang theo một loại hơi thở hời hợt lười nhác, đôi mắt trũng xuống một chút, cắm trơ ra. “Sao em biết chỗ này?” Anh nhướng mày hỏi, không mang chút giọng điệu không vui nào.
“Lạc Lăng nói cho tôi biết.” Thiên Nhi thành thật trả lời. Lạc Thần Hi im lặng mỉm cười, đi thẳng vào trong nhà. Thiên Nhã đi vào theo, trong biệt thự rộng rãi có đôi chút bừa bộn, anh nửa nằm trên sofa, nói: “Cô đến đúng lúc, những thứ này, dọn dẹp cho tôi.” Anh chỉ vào quần áo, rác và cơm hộp nằm rải rác trong nhà, nói với vẻ mặt ghét bỏ. Thiên Nhã lập tức cặm cụi làm việc, cho đến khi dọn dẹp cả ngôi biệt thự đến không còn hạt bụi nào, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong, mùi thơm lừng lan tỏa khắp nhà. Màn đêm dần buông, anh nằm trên sofa như ngủ như không, lim dim mắt nhìn bóng lưng bận rộn của cô, ngửi hương thơm nức mũi, loại cảm giác ấm cúng lâu ngày không gặp ấy làm tim anh ấm áp đến lạ. “Chủ tịch, ăn cơm nào.” Thiên Nhã qua đó nhẹ giọng gọi anh. Lạc Thần Hi lười nhác ngồi dậy từ sofa, ngó đầu nhìn cơm nước thịnh soạn được dọn lên bàn ăn bên kia, thích thú nói: “Đây là bữa cơm cuối cùng sao? Coi tôi là thùng cơm chắc.” Thiên Nhã thấy anh hiếm khi nói cười tinh nghịch như trẻ con, trong lòng dao động. Vài sợi tóc rối rủ xuống một bên mặt hoàn mỹ của anh, trong cả người của anh có một loại sức hút làm người ta ngạt thở. Anh thật sự đã gầy đi, chắc là mấy ngày qua lại từng phát bệnh. Thiên Nhã ngẩn ra nhìn anh tao nhã ăn cơm và đồ ăn do chính tay mình nấu, nghĩ đến việc này, trong lòng không hiểu sao cảm thấy áp lực và khó chịu. “Chủ tịch ghét bệnh viện như thế, là vì chuyện xảy ra vào năm tám tuổi sao?” Thiên Nhã dè dặt hỏi. Bàn tay đang cầm đũa của anh cứng đờ giữa không trung, sắc mặt trầm xuống, ngước đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô. “Sao em biết?” Trước nay anh không cho phép ai nhắc đến chuyện này.Đọc nhanh tại Vietwriter.com