Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 148: Bị kinh hãi quá độ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiệc tối được bắt đầu.

Nhiều đại diện doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn, con cái nhà quyền thế và danh nhân chính trị của thành phố A đều tụ hội tại sảnh tiệc của khách sạn Lạc Thần.

Trình Viễn Sơn, Lạc Thần Hi, Kha Tử Thích lần lượt xuất hiện, đi cùng Lạc Thần Hi là Hạ Vân Cẩm, đi cùng Kha Tử Thích là Karen, còn Thiên Nhã đồng ý làm bạn tiệc của Trình Viễn Sơn đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

“Cậu có từng nghĩ, nếu cậu thật sự làm bạn tiệc của Trình Viễn Sơn, thì tên cậu sẽ trở thành chủ đề nóng của toàn thành phố, cậu càng bị truyền thông đeo bám hơn, những tay phóng viên lắm chuyện sẽ nhanh chóng điều tra ra con trai cậu, La Tiểu Bảo cũng sẽ theo cậu lên trang nhất.”

Tại một căn phòng của khách sạn, nhà tạo mẫu đang trang điểm tỉ mỉ cho Thiên Nhã. Thiên Nhã cầm điện thoại, nghe Đồ Hoa Kỳ phân tích, vẻ mặt như sực tỉnh.

Đúng, tại sao cô lại không nghĩ đến điều này? Thiên Nhã ủ rũ, là cô đã quá nóng lòng muốn biết tin của cha, không ngờ lại lơ là điều này, buổi tiệc tối nay thu hút sự chú ý của cả thành phố A, chắc chắn có rất nhiều truyền thông, phải làm sao? Phải làm sao đây?

Trang điểm xong, nhà tạo mẫu rời khỏi, Thiên Nhã như ngồi trên đống lửa, đi qua đi lại trong phòng.

“Thiên Nhã.” Bên ngoài truyền đến giọng của Kha Tử Thích.

Thiên Nhã như nắm được sợi rơm cứu mạng, cô mở cửa ra: “Tử Thích cứu em với!”

Kha Tử Thích ở bên ngoài, vẻ mặt sốt ruột, cửa vừa mở, anh ngỡ ngàng trước sự xinh đẹp của Thiên Nhã, vừa định mở lời thì sau lưng truyền đến giọng nói của Karen.

“Anh họ, thì ra anh đến tìm Thiên Nhã.” Karen bước tới.

“Oa! Thiên Nhã, tối nay cậu đẹp quá!” Karen mặc một chiếc váy màu đen, tóc được búi lên, trang điểm mắt khói, vừa hoạt bát lại nữ tính.

Thiên Nhã mặc váy đuôi dài màu vàng nhạt, chỉ cần trang điểm nhẹ đã làm nổi bật gương mặt tiêu chuẩn của cô, làn da trắng ngần, mái tóc dài được tạo hình đơn giản để phù hợp với váy dạ hội nhưng không kém phần tao nhã, trên cổ là sợi dây chuyền được thiết kế tinh xảo, càng tăng thêm nét xinh đẹp của cô.

“Karen.” Kha Tử Thích định ngắt lời Karen, nhưng cô đã ôm cánh tay của Thiên Nhã.

“Đi thôi! Chủ tịch Trình bảo tớ đến đây đưa cậu đi đấy, Thiên Nhã, cậu xuất hiện nhất định sẽ khiến tất cả mọi người ngỡ ngàng!

“Karen, tớ...” Thiên Nhã hơi bối rối.

“Karen, em xuống trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với Thiên Nhã.”

“Anh họ, anh đang ghen sao?” Karen nhìn nét mặt nghiêm túc của Kha Tử Thích, hỏi trong nghi hoặc.

“Ha ha, Chủ tịch Kha ghen ư? Tôi không nghe nhầm đó chứ?” Giọng của Trình Viễn Sơn vang lên từ đằng sau.

Thiên Nhã thầm cắn răng, tiêu rồi, lần này ngay cả cơ hội để thoát cô cũng không có rồi.

Cô thoáng nhìn Kha Tử Thích, đôi mắt anh dường như ẩn chứa sự sốt ruột.

Trình Viễn Sơn nhìn Thiên Nhã từ trên xuống dưới, không hề che giấu vẻ ngỡ ngàng: “Cô La, tối nay em đẹp lắm, không biết đây có phải như câu ‘phụ nữ làm đẹp vì người mình thích’ hay không?” Ông ta liếc nhìn Kha Tử Thích như cố ý lại như vô tình.

Thiên Nhã gượng cười, đây là ông ta cặn dặn nhà tạo mẫu làm cho cô.

“Chủ tịch Kha, anh có gì muốn nói sao?” Trình Viễn Sơn hỏi với vẻ mặt đầy ý cười.

Kha Tử Thích cười đáp: “Không có gì, chúng ta đều lên đây, sợ rằng một mình Chủ tịch Lạc ở sảnh tiệc khó xoay sở.”

Nghe đến tên của Lạc Thần Hi, tim Thiên Nhã đập thình thịch.

“Cô La, mời.” Trình Viễn Sơn giơ cánh tay, ý bảo Thiên Nhã khoác tay mình.

Cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống, không còn cách nào, Thiên Nhã đành tùy cơ ứng biến vậy.

Giả vờ đau bụng hay chóng mặt đây? Thiên Nhã đang suy nghĩ thì Karen ghé vào tay cô nói vài câu, sắc mặt Thiên Nhã chợt thay đổi, định ngăn cản nhưng Trình Viễn Sơn lại đang cười híp mắt nhìn cô, cô không thể nói gì.

Kha Tử Thích cúi đầu như đang trầm tư.

“Lạc Thần Hi đang chuyện trò với nhiều thương nhân, Hạ Vân Cẩm ở bên cạnh anh nở nụ cười đầy hạnh phúc, lúc thì thêm vào đôi câu, lúc thì im lặng nép vào anh như con chim nhỏ, lắng nghe chồng mình nói chuyện, trông hai người cực kỳ đằm thắm, không hề rạn nứt như “lời đồn“.

Tối nay Jenny Trình ăn mặc như công chúa, người đi bên cạnh cô ta giờ đã đổi thành một sao nam đang nổi của Trung Quốc, nghe bảo là bạn trai mới của Jenny Trình.

Thiên Nhã vừa khoác tay Trình Viễn Sơn bước ra, ánh đèn phút chốc hướng vào cô, mọi người đều không rời mắt, nhỏ giọng bàn tán, một số đang suy đoán cô có phải sao nữ mới nào đó muốn được nổi tiếng mà bán rẻ bản thân, một số tinh mắt đã nhận ra cô chính là “bạn gái” mới của Lạc Thần Dương, những lời thì thầm xôn xao khắp buổi tiệc.

Đèn flash luôn hướng vào cô không ngừng nhấp nháy, Thiên Nhã càng lúc càng bất an, tình cờ nhìn thấy Kha Tử Thích, anh trao đổi bằng ánh mắt với cô, như đang động viên cô.

Lạc Thần Hi bước về phía họ, nhếch môi nở nụ cười quen thuộc. Hạ Vân Cẩm đi bên anh trước sau đều nở nụ cười ngọt ngào, nhưng khi nhìn thấy Thiên Nhã khiến mọi người ngỡ ngàng thì ánh mắt cô ta không giấu nổi sự đố kỵ và căm thù, dù chỉ thoáng qua.

“Hôm nay cô La rất xinh đẹp.”

Thiên Nhã sững người, không ngờ tên này lại khen cô trước mặt nhiều người như vậy, sao cô nghe như anh đang châm biếm, khiến cô thấy hơi khó chịu, cảm giác ấy không thể diễn đạt thành lời.

“Cảm ơn lời khen của Chủ tịch.” Cô bình thản đáp.

Lạc Thần Hi phẩy tay: “Hiện tại không phải giờ làm việc, em không cần gọi tôi là Chủ tịch.”

Trình Viễn Sơn như hài lòng vì Lạc Thần Hi nể mặt mình, nói: “Chủ tịch Lạc thật biết cảm thông cho nhân viên, tôi nghĩ anh cũng sẽ cảm thông cho bạn hợp tác như vậy, nhỉ?”

Lạc Thần Hi đáp: “Chuyện đó đương nhiên, tôi và Chủ tịch Kha vô cùng coi trọng người bạn hợp tác là Chủ tịch Trình đây, Chủ tịch Kha, đúng chứ?”

Kha Tử Thích mỉm cười, đáp: “Dĩ nhiên, chúc cho dự án này của chúng ta thành công.” Anh nâng ly rượu vang.

“Ồ, mọi người cạn ly sao lại thiếu tôi được, tôi cũng cạn.” Lạc Thần Dương đi tới, anh ta chỉ vừa mới đến, vị công tử đào hoa lại lên trang nhất này ngay lập tức được ánh đèn hướng vào.

Anh ta vừa tới, hầu hết mọi ánh đèn đều tập trung về phía cặp đôi có tin đồn tình ái.

Thiên Nhã hơi lúng túng, nhưng không thể không mỉm cười.

“Chủ tịch Trình, xin lỗi, tôi đến muộn.” Lạc Dương Hiên ung dung đến muộn, còn tặng một món quà lớn cho Trình Viễn Sơn.

Trình Viễn Sơn mỉm cười sâu xa, bảo thuộc hạ nhận quà rồi nói: “Nghe bảo gần đây Phó Chủ tịch Lạc đã đi du lịch vòng quanh thế giới? Tôi ngưỡng mộ ông lắm đấy, có một người cháu giỏi giang như thế, chà, giá mà số tôi cũng như ông thì tốt rồi.”

“Cha, không phải cha đang nói móc con đấy chứ?” Jenny Trình khoác tay một sao nam bước tới, nói bằng giọng nũng nịu, liếc nhìn Lạc Thần Hi như cố ý lại như vô tình, vờ làm nũng.

Trình Viễn Sơn cười, vỗ nhẹ vào tay con gái: “Con đang phân bì à? Sao cha có thể nói móc con chứ.”

“Ha ha, có con như vậy thì người làm cha còn mong gì nữa, luôn tốt hơn tôi có thằng con trai thối tha chỉ biết phá hoại danh tiếng gia đình.” Ông ta hung hăng trừng Lạc Thần Dương ở gần đó, rồi lại hướng mắt vào Thiên Nhã đang ở cạnh Trình Viễn Sơn, ánh mắt lộ vẻ gian xảo.

“Tôi sớm được nghe Chủ tịch Trình nhiều diễm phúc, hôm nay vừa thấy đúng thật là vậy.” Ông ta nói như ám chỉ.

Trình Viễn Sơn càng cười sâu xa hơn: “Không phải Phó Chủ tịch Lạc đang đùa tôi đấy chứ? Tôi đâu được như ông, mang danh Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị nhưng không cần bận tâm gì cả, tôi thấy người nhiều diễm phúc là ông mới phải.”

Sắc mặt Lạc Dương Hiên chợt thay đổi, nhưng nhanh chóng bị ông ta che đậy, cười đáp: “Cũng không còn cách nào, ai bảo tôi có thằng cháu mưu hay chước giỏi.” Nói xong ông ta vỗ lên vai của Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi nhếch môi cười giễu: “Bác trai đã quá lời rồi, cháu chỉ đang làm tròn bổn phận.”

Lạc Dương Hiên tỏ vẻ cảm kích và yên tâm, chỉ vào Lạc Thần Hi và than vãn với Trình Viễn Sơn: “Ôi chao, ông xem, cháu tôi khiêm tốn biết bao nhiêu, Tập đoàn Lạc Thần nhờ nó, mới có ngày hôm nay.”

Lạc Thần Hi cười nhưng không đáp, trao đổi bằng ánh mắt với Kha Tử Thích thông tin mà người khác không thể nhận ra.

“Vậy Phó Chủ tịch Lạc phải hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời này cho tốt rồi, ngày nào đó tìm được người nối nghiệp, tôi cũng sẽ theo ông.”

Lạc Dương Hiên cười lớn: “Vậy tôi xin chúc Chủ tịch Trình có thể nhanh chóng sống tốt như tôi.” Ông ta nâng ly rượu với Trình Viễn Sơn.

Nhạc Waltz vang lên, Trình Viễn Sơn làm động tác lịch thiệp, khom lưng vươn tay mời Thiên Nhã cùng nhảy một điệu., Thiên Nhã mỉm cười khoác tay Trình Viễn Sơn, cùng ông ta nhảy mở màn cho tiệc tối hôm nay.

Dưới sân khấu, Hạ Vân Cẩm cầm ly Cocktail, nhìn Thiên Nhã khiêu vũ phóng khoáng, động tác tao nhã và thuần thục, xinh đẹp đến mức người khác khó mà rời mắt, cô ta không nhịn được, lảm nhảm với Lạc Thần Hi: “Chồng, anh xem cô ta kìa, không khác gì gái bao.”

Lạc Thần Hi nhấp một ngụm Cocktail, nghe Hạ Vân Cẩm nói vậy, đôi mày anh tuấn nhíu lại, đặt ly rượu xuống: “Cocktail này quá tệ.” Sắc mặt anh có chút u ám.

Hạ Vân Cẩm biết anh không thích nghe, lại nói tiếp: “Hừ, ông bác cả kia, rõ ràng là giả vờ thân thiện, anh có thấy không, nụ cười ông ta quá mức giả tạo, em thấy chắc chắn là vì chồng em đã ký được một dự án lớn, ông ta chướng mắt, nên mới cố tình hưởng chút lợi từ anh, nhân tiện làm thân với Chủ tịch Trình.” Hạ Vân Cẩm tự dặn mình phải khôn khéo, gần đây cô ta đang cố hết sức lấy lòng Lạc Thần Hi, nên cho dù cô ta hận không thể phanh thây Thiên Nhã, cũng không thể biểu hiện thái quá trước mặt Lạc Thần Hi.

Nhưng Lạc Thần Hi chỉ hừ lạnh, vừa như đồng tình với cô ta, vừa như khinh thường.

Anh híp mắt nhìn Thiên Nhã trên sân khấu, đôi mắt sâu thẳm lúc sáng lúc tối, khiến người khác khó đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

“Anh họ, anh không vui sao?” Karen nhìn Kha Tử Thích chăm chú vào bóng dáng đang khiêu vũ của Thiên Nhã, tối nay anh rất ít nói, chỉ nhìn chằm chằm Thiên Nhã.

“Không có.” Anh đáp ngắn gọn.

“Rõ ràng là anh không vui, bởi vì Thiên Nhã đồng ý làm bạn tiệc của Chủ tịch Trình.” Vốn dĩ tối nay anh họ không định đưa cô đến, là cô đòi làm bạn tiệc nên anh mới đồng ý, cô nghĩ chắc chắn là anh họ muốn Thiên Nhã làm bạn tiệc của mình, không ngờ Thiên Nhã lại xuất hiện rạng rỡ bên cạnh Chủ tịch Trình...

“Em đừng làm loạn, ở đây đông người, người khác nghe thấy không tốt.” Kha Tử Thích nhỏ giọng nhắc nhở.

Karen hừ lạnh: “Có gì mà không dám thừa nhận chứ, thích thì thích, ghen thì ghen.” Tuy khó chịu trong lòng, nhưng nhớ đến mục đích chính của hôm nay, cô đành cho qua, không nóng nảy với anh họ nữa, cô biết anh thích Thiên Nhã từ lâu rồi, mặc dù hiện tại không thể thay đổi được anh, nhưng cô có thể từ từ.

“Anh họ, em đùa thôi, anh không giận chứ?” Thấy sắc mặt Kha Tử Thích u ám, cô tự an ủi mình rồi hỏi.

Kha Tử Thích nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục dõi theo Thiên Nhã.

Điệu nhảy kết thúc, nhưng dường như Trình Viễn Sơn vẫn chưa muốn ngừng, nên Thiên Nhã chỉ có thể nhảy tiếp cùng ông ta.

“Chủ tịch Trình, chuyện lần trước tôi hỏi ngài, ngài còn nhớ chứ?” Thiên Nhã cảm thấy lúc này là thời cơ tốt nhất nên hỏi dò.

“Lạc Thần Dương! Sao anh làm thế với tôi!” Đột nhiên bên dưới sân khấu truyền tới một giọng nữ chói tai.

“Bốp!” Một cái tát vang dội, đáp mạnh vào mặt Lạc Thần Dương.

“Đứa trẻ trong bụng tôi, anh định thế nào đây?” Người phụ nữ đánh anh ta hỏi với vẻ mặt căm phẫn.

“Các cô đừng ăn nói lung tung, Dương Dương là bạn trai của tôi, cô lấy gì đánh anh ấy? Cô lấy gì mắng anh ấy?” Lại thêm một cô nhảy vào, “nhe răng giơ vuốt” mắng, còn kéo cánh tay của Lạc Thần Dương tỏ ra thân mật.

Lạc Thần Dương như đang cố nhớ lại: “Hình như tôi...”Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.