Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 15: Tính kế ma mi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Vân Cẩm thầm nổi giận đến nỗi xanh mặt, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn hai cha con ăn cơm vô cùng thân mật, coi cô ta như không khí. La Tiểu Bảo ở nhà họ Lạc ngoài việc dùng trăm phương ngàn kế lấy lòng Lạc Thần Hi và ra sức chọc Hạ Vân Cẩm giận điên lên, đương nhiên không quên việc chính, cậu không ngừng nghĩ cách có được manh mối từ Hạ Vân Cẩm, Hạ Vân Cẩm bị một “Lạc Lăng” hoàn toàn mới này chọc giận đến to đầu, cả ngày ở trong nhà diễn tiết mục người mẹ hung dữ đuổi đánh con trai nghịch ngợm. “Lạc Lăng, hôm nay mẹ nhất định phải giáo huấn con2một trận ra trò mới được! Nếu không còn lại không coi người mẹ này ra gì!” Cuối cùng không thể nén cơn thịnh nộ tiếp được, cô ta chẳng còn tâm trí nào để làm mẹ hiền trước mặt chồng nữa.

“Xì, người ta không có ma mi hung dữ như vậy!” La Tiểu Bảo chạy vội vào trong phạm vi an toàn, cũng chính là sau lưng Lạc Thần Hi đang đọc báo, đáp lại một cách “đại nghịch bất đạo“. Hạ Vân Cẩm trợn đôi mắt to đầy lửa giận: “Con nói cái gì? Thằng nhóc này con nói cái gì đấy?” Đôi mày anh tuấn của Lạc Thần Hi khẽ nhíu lại, con trai đã nổi loạn quá mức rồi: “Lạc Lăng, đừng8nghịch nữa, mau xin lỗi mẹ.” La Tiểu Bảo làm ra dáng vẻ ấm ức: “Người ta không xin lỗi đâu, cha, cha không biết, bà ấy toàn ngược đãi người ta, cha xem cái mông của người ta cũng bị bà ấy đánh nở hoa rồi đây này.”

Lạc Thần Hi nghe xong liếc nhìn Hạ Vân Cẩm sắc mặt đang khó coi vì bị tố cáo, ánh mắt dò hỏi cô ta xem có đúng thật là vậy không. “Con đừng nói linh tinh, cẩn thận mẹ đánh...” Cô ta nuốt nửa câu còn lại vào.

“Trẻ con nói dối sẽ bị rụng răng đó.” Tạm tha cho thằng nhóc này, lát nữa cô ta mới xử nó. “Mẹ mới nói dối ấy, mẹ vốn không6phải ma mi của người ta, mẹ không phải, mẹ không phải.” Cuối cùng La Tiểu Bảo sắp chuyển sang chủ đề chính rồi. Hạ Vân Cẩm chợt biến sắc, bị nội trúng việc sâu kín trong lòng, ánh mắt cô ta lướt qua một tia lo sợ, được hỏa nhãn kim tinh* của La Tiểu Bảo thu trọn vào trong.

(*) Đôi mắt lửa sáng ánh kim của Tôn Ngộ Không, có thể phân biệt thật giả, thiện ác.

“Con... con nói bậy!” Nói xong cô ta liền muốn qua đó bắt cậu bé.

La Tiểu Bảo làm mặt quỷ, chạy lon ton về phòng mình để lánh nạn.

Thái độ chột dạ và đủ loại ngược đãi của Hạ Vân Cẩm càng khiến La Tiểu Bảo chắc chắn3nỗi nghi hoặc trong tâm hồn bé nhỏ của mình, đáp án sắp xuất hiện rồi, các bạn không cần vội, bởi vì nhanh thôi, cậu sẽ có được câu trả lời thông qua việc nghe trộm cuộc trò chuyện giữa Hạ Vấn Cẩm và trợ lý đắc lực, hơn nữa còn nhanh chóng thông báo câu trả lời này cho Lạc Lăng.

Thời cơ mở đại hội nhận người thân vẫn chưa đến, trước thời điểm đó, hai anh em họ phải làm một chuyện, là việc gì? Sau khi hai cậu bé đáng yêu lên xong kế hoạch qua điện thoại, đều cười sôi nổi, cảm giác hạnh phúc ập vào bọn trẻ.

“Ma mi Thiên Nhã, không phải mẹ muốn tìm việc làm sao? Xem5này, công ty này đang tuyển trợ lý đấy.” Lạc Lăng cố tình đưa Thiên Nhã đến trước tập đoàn Lạc Thần, chỉ vào bảng tuyển nhân sự và nói.

Lạc Thần Hi nhìn cao ốc đồ sộ trước mặt mình, cô biết tập đoàn Lạc Thần là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán có tiếng của thành phố A, những người muốn đặt chân vào đây tranh nhau đến vỡ đầu, sao có thể mời một người mẹ chưa kết hôn và đã lâu không đi làm như cô chứ.

“Thôi vậy, ma mi vẫn nên đi công ty khác thử thì hơn, công ty này yêu cầu rất cao.” La Thiên Nhã vẫn tự mình biết mình.

“Ôi chao ma mi, mẹ cứ thử đi, thử đi, con đến quán cà phê bên kia đợi mẹ, chúc mẹ phỏng vấn thành công nha, ok?” Thế là Thiên Nhã không kìm được trước ánh mắt mong đợi của bé cưng, miễn cưỡng bước vào cửa lớn của tập đoàn Lạc Thần. Vào đó nửa ngày trời, Thiên Nhã gục đầu tiu nghỉu bước ra ngoài.

“Ma mi ma mi, phỏng vấn thế nào rồi?” Cậu bé đã kính cẩn chờ đợi ở bên ngoài từ sớm. Thiên Nha vuốt vuốt tóc, có chút khó xử: “À, cũng ổn, chúng ta đi thôi, con cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.” Những người cùng đến phỏng vấn bên trong quả thật đông đến nỗi giẫm phẳng bậc cửa mà, nào còn đến lượt cô? “Đừng lo lắng, ma mi Thiên Nhã, con nói mẹ nhất định sẽ làm được, mẹ phải tin con chứ.” Cậu bé nói một cách chắc chắn, còn nháy mắt với Thiên Nhã.

Hai ngày sau.

“La Tiểu Bảo! Con thật thần kỳ! Ma mi thật sự đã qua vòng phỏng vấn rồi!”

“Ha ha, con nói mà, người ta chưa từng nói dối bao giờ đâu.”

“Nào, hôn một cái ăn mừng nào!” “Hưm hưm, người ta đang tắm mà, mẹ đừng vào trong!” “Sợ gì chứ! Nhóc con, không phải con thích mẹ tắm cho con sao?” “Người ta không muốn, trẻ ranh mới để ma mi tắm cho!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.