*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô căn bản không nên ở lại bên cạnh anh nữa, sớm đã không nên.
“Alo, Tử Thích.” Trong lúc tâm tư của Thiên Nhã hỗn loạn, Kha Tử Thích bỗng gọi đến. “Em sao vậy? Giọng em hình như không ổn lắm.” Kha Tử Thích nghe thấy giọng nói hụt hẫng không che giấu từ Thiên Nhã, giọng điệu của anh đầy lo lắng. “Không, em không sao, em thất nghiệp rồi, anh ăn mừng với em đi.” Thiên Nhã sụt sịt, giả vờ nhẹ nhõm đáp. Lúc Kha Tử Thích đến quảng trường trong vội vã, Thiên Nhã đang một mình ngắm đài phun nước trong quảng trường, nhìn bóng lưng hiu quạnh của cô, chân mày anh nhíu chặt, thấy lòng mình đau nhói. Có thể khiến cho Thiên Nhã đơn thuần và mơ hồ đến nỗi như một đứa trẻ thành ra thế này, chỉ có một người, chính là Lạc Thần Hi. Anh chậm rãi bước đến gần cô, như bước đến gần nơi mềm mại nhất trong tim mình. “Thất nghiệp rồi cũng không sao, em còn có anh.” Anh đến cạnh cô, nhìn về phía đài phun nước đầy màu sắc, dịu dàng nói. Thiên Nhã quay mặt lại, nhìn gò má của anh, viền mắt chợt nóng lên: “Nhưng trái tim của em rất buồn, rất buồn.” Kha Tử Thích quay mặt lại, ôm cô vào trong lòng, vỗ lưng của cô. “Cho em mượn bờ vai, muốn khóc cứ khóc đi.” Anh an ủi. Thiên Nhã tựa lên bờ vai rộng lớn của Kha Tử Thích, nước mắt rơi lã chã.
Cô thật sự rất vô dụng, vì Lạc Thần Hi mà khoảng thời gian này không ít lần thút thít, khiến bản thân như một đứa mít ướt vậy.
“Có phải em rất vô dụng không?” Cô hỏi. “Cô ngốc, chuyện có lớn lao gì đâu, khóc rồi thì sẽ ổn, em phải làm tấm gương tốt cho Tiểu Bảo, làm một ma mi kiên cường.” Thiên Nhã lau nước mắt, hít vào, nói như không quan tâm: “Đúng vậy, chuyện lớn lao gì đâu, chẳng qua chỉ mất một công việc, có gì đáng khóc chứ, em không sao rồi cũng sẽ không khóc nữa.” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ giả vờ kiên cường của cô, trong lòng càng đau hơn: “Vậy cô nhóc mít ướt khóc đủ rồi, có phải nên đi ăn chút gì không?” Thiến Nhã sờ cái bụng đói đến xẹp lép của mình, hết khóc lại cười: “Phải ha, nó cũng sắp kháng nghị rồi.”
Kha Tử Thích giơ tay ra: “Nào, anh đưa em đi biển nước mắt thành đồ ăn, ăn một bữa thật ngon.” Thiên Nhã đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh, hơi ấm từ anh, truyền vào tim cô.
“Tử Thích, anh có từng nghĩ đến việc, tìm một cô gái tốt kết hôn rồi sinh con?” Hai người dùng bữa tại khách sạn nổi tiếng, Kha Tử Thích gọi một bàn lớn toàn là món mà Thiên Nhã thích. Thiên Nhã sau khi cảm động, sự áy náy kia lại xuất hiện. Nếu cô đã không đón nhận tình yêu đầy dịu dàng này của anh, thì không thể cứ chiếm hữu anh, cô hi vọng người đàn ông tốt bụng này hạnh phúc, hi vọng anh tìm được nữ chính thật sự trong đời mình.
“Anh có tìm mà, người đó không phải em sao.” Kha Tử Thích tùy ý trả lời nửa đùa nửa thật.
Thiên Nhã cúi đầu, khó xử đáp: “Nhưng mà em...“.
Kha Tử Thích biết cô khó xử, anh nói: “Đừng quá căng thẳng, anh không có lấy dao ép em, chỉ là em cũng quá nhẫn tâm rồi, lại có thể muốn chính tay tặng anh cho cô gái khác.” Anh giả vờ ấm ức nói.
Thiên Nhã lúng túng nở nụ cười, chợt đặt ánh mắt lên hai người ở cách đó không xa.
Kha Tử Thích nhìn theo hướng mắt của cô, thấy Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm.
Lạc Thần Hi cũng nhìn thấy họ, anh nhếch môi cười sâu xa với Kha Tử Thích, dắt Hạ Vân Cẩm bước qua đó.
“Ồ, có vẻ như Chủ tịch Kha với bạn gái kiêm bạn hợp tác cử nhất đang ăn mừng, không biết có phiền không nếu chúng tôi ngồi đây?” Lạc Thần Hi thoáng nhìn những món ngon dọn đầy trên bàn, nói bằng giọng điệu cực kỳ châm biếm.
Kha Tử Thích biết anh cố ý khiêu khích, bề ngoài bình tĩnh, nói: “Việc này phải hỏi bạn gái tôi có phiền lòng không, bởi vì chúng tôi thật sự là đang ăn mừng, ăn mừng cô ấy đã nghỉ việc.” Thiên Nhã thoáng nhìn Hạ Vân Cẩm ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, bên cạnh Lạc Thần Hi với vẻ mặt đắc ý, vừa định mở miệng từ chối, nghĩ đến việc tuy mình và Lạc Thần Hi đã mâu thuẫn đến mức bế tắc, nhưng không muốn vì thế mà ảnh hưởng mối quan hệ hợp tác của Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi, cô chỉ đành gật đầu.
Lạc Thần Hi cong khóe môi nở nụ cười tà mị quen thuộc, ngồi xuống, căn dặn nhân viên phục vụ mang rượu vang cao cấp đến, rót bốn ly, anh nâng ly rượu, nói với Kha Tử Thích: “Ly này là chúc mừng Chủ tịch Kha giành được dự án mở rộng dầu mỏ lần này, nào, cạn ly.” Kha Tử Thích cầm ly rượu lên, khách sáo nói: “Điều này còn phải cảm ơn lời công nhận của Chủ tịch Lạc, cạn ly.”
Hai người đàn ông ngửa đầu uống hết ly rượu trong tay. Lạc Thần Hi ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót thêm rượu, cẩm ly lên tiếp tục nói: “Ly này, tôi chúc mừng Chủ tịch Kha lần đầu đánh bại Tập đoàn Lạc Thần, loại chuyện này e là rất khó xảy ra thêm một lần nào nữa.” Nơi đáy mắt anh là ý cười mỉa mai, lạnh lùng và cao ngạo. Kha Tử Thích nhếch môi cười, tiêu sái cụng ly, một hơi uống hết.
“Còn ly này, là chúc mừng Chủ tịch Kha đã tìm được một người vợ hiền đắc lực, lên núi đao xuống biển lửa đều muốn giúp anh lấy được dự án, đánh bại đối thủ, tinh thần này thật đáng khen ngợi.” Sắc mặt Kha Tử Thích chợt trầm xuống, thần thái trong mắt đã có sự thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh, nâng ly uống cạn. Lạc Thần Hi rót thêm rượu, nâng ly nói tiếp: “Ly này, tôi lại mời Chủ tịch Kha!“. “Đủ rồi!” Sắc mặt Thiên Nhã trở nên khó coi, cô không thể chịu nổi nữa, quát Lạc Thần Hi. Ba người cùng nhìn Thiên Nhã, Hạ Vân Cẩm cười lạnh lên tiếng: “Ồ, bà chủ tịch Kha tương lai này thật nóng nảy, còn quát người khác cơ đấy.”
Thiên Nhã ngước mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm, cũng cười lạnh: “Bà chủ tịch quá khen rồi, tôi có nóng nảy hơn đi nữa chắc cũng không bằng cô.” Cô nói xong nâng ly với Lạc Thần Hi: “Ly này tôi chúc mừng Chủ tịch Lạc, có một người vợ độ lượng khéo léo xinh đẹp lương thiện.” Dứt lời, cô ngửa đầu uống hết rượu, Hạ Vân Cẩm nghe những lời mỉa mai này, mặt tối sầm một nứa.
Uống xong Thiên Nhã lại cầm rượu lên rót thêm, Kha Tử Thích vươn tay ngắn cô lại, có gạt tay của Kha Tử Thích ra, nâng ly rượu với Lạc Thần Hi. “Ly này, tôi chúc Chủ tịch Lạc và bà chủ tịch đằm thắm mãi không rời.” Thiên Nhã nhìn thẳng Lạc Thần Hi, một hơi uống hết ly rượu.
“Ly này, tôi chúc Chủ tịch Lạc, mãi mãi đừng khôi phục ký ức, mãi mãi!” Cô gần hai từ “mãi mãi”, uống hết ly rượu.
Lạc Thần Hi nhìn cô, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo lướt qua một sắc thái kỳ lạ khó mà nhận ra. Hạ Vân Cẩm hận đến mức thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cô ta khó coi, dường như sắp không nhịn nổi mà làm loạn. “Thiên Nhã, đừng như vậy.” Kha Tử Thích cái mắt âu lo, nói bằng giọng thỉnh cầu, anh biết trong lòng cô rất buồn, vì thế, trong lòng của anh cũng đau khổ theo. Thiên Nhã đặt mạnh ly rượu xuống: “Lời nên chúc, rượu nên mới cũng đã làm hết rồi, Tử Thích, chúng ta đi thôi.” Cô nói xong, kéo tay của Kha Tử Thích, quay người rời khỏi. Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô, siết chặt nắm đấm. Vẻ mặt Hạ Vân Cẩm tức giận, thêm dầu vào lửa nói: “Chồng à, anh xem! Cô ta càn quấy nhường nào! Một người tiết lộ cơ mật công ty còn dám càn quấy như thế! Quá quá đáng rồi.” “Khôi phục ký ức? Ký ức mà cô ta nói đến rốt cuộc là gì.” Anh nói như đang suy tư.
Gương mặt Hạ Vân Cẩm chợt biến sắc, cô ta che đậy sự chột dạ, cười lạnh nói: “Đương nhiên cô ta không mong anh khôi phục ký ức.”
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt u ám lóe lên nghi hoặc: “Có ý gì?”
Hạ Vân Cẩm cười thầm, kể lại hết đoạn “ký ức” mà anh đã mất.
Trong quán cà phê, hai cậu bé ngồi đối diện nhau, sự việc hình như đang phát triển lệch quỹ đạo, vì vậy các cậu bé không thể không ra tay rồi.
“Nếu ma mi Thiên Nhã rời khỏi Tập đoàn Lạc Thần, thì mẹ và cha sẽ không còn cơ hội nào để cọ xát ra lửa tình nữa rồi.” Khuôn mặt Lạc Lăng lộ vẻ lo lắng.
Nhưng La Tiểu Bảo lại rất bình tĩnh: “Không sao, cứ để Thiên Nhã rời khỏi đó một khoảng thời gian trước đã, tiếp tục ở lại Tập đoàn Lạc Thần sẽ chỉ khiến Hạ Vân Cẩm có nhiều cơ hội tìm hết mọi cách để làm mẹ khổ sở hơn, hay là nghĩ một biện pháp khác, để hai người họ chạm mặt nhau bên ngoài Tập đoàn Lạc Thần.”
Lạc Lăng hiểu ý nói: “Đây cũng được xem là một biện pháp hay.” “Nhưng chuyện dự án mở rộng dầu mỏ cần phải khiến nó lộ chân tướng.” La Tiểu Bảo cầm cà phê lên, vừa thưởng thức vừa nói. “Đúng, tuy em không thích chú Tử Thích, nhưng để chú ấy mang một tội danh như thế, cũng quá không đáng rồi, Hạ Vân Cẩm đáng hận, vì để đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, lại có thể sử dụng nước cờ vừa hại người lại hại mình này, hành động lần này của cô ta được sắp xếp rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả em cũng không tìm thấy chứng cứ có sức thuyết phục, nếu không em nhất định sẽ để cha nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.”
La Tiểu Bảo nở một nụ cười lạnh: “Không sao, lên núi nhiều chắc chắn sẽ gặp hổ, huống hồ cô ta lại gặp phải hai chúng ta, có thể chỉnh đốn cô ta muộn một chút, việc quan trọng bây giờ là phải khiến cha và ma mi làm lành với nhau.” Lạc Lăng gãi đầu: “Với hoàn cảnh hiện tại, có chút khó khăn.” La Tiểu Bảo cười xấu xa: “Không sao đâu, anh có cách.”
Cách đấy, là tự mình làm ra.
“Đây là cách mà anh nói ư?”
Lạc Lặng nhìn tinh thần quần chúng cuộn trào mãnh liệt ở cửa lớn Tập đoàn Lạc Thần, nâng của xe lên, mặt đầy vạch đen hỏi. Kích động cư dân của nội thành cũ đến biểu tình kháng nghị đập bỏ và di dời, bao vây cao ốc Lạc Thần đến mức kiến chui không lọt, này là biện pháp theo đường lối nào vậy?
Cậu thoáng nhìn nhóm cư dân thiết tha muốn bảo vệ quê hương cũ của mình, nói: “Nhóm người ngu ngốc này, tưởng rằng cha sẽ khuất phục như thể hay sao? Họ làm vậy chỉ phản tác dụng.” Với sự hiểu biết của cậu về cha, nhóm người này sẽ chỉ khiến cha càng kiên định quyết tâm đập bỏ và di dời.
“Em quên rồi hả? Bây giờ đã có chủ Tử Thích kìm hãm và cân bằng cha.” La Tiểu Bảo nói một cách rất bình tĩnh. “Sợ là cha rất nhanh sẽ ra tay với chú Tử Thích.” Lạc Lăng đoán, cha đối xử với kẻ địch của mình, trước nay vốn không nương tay. “Vì vậy mới cần làm loạn một trận lớn như này, ngoài việc có thể bảo vệ khu Vân Thành ra, còn có thể trì hoãn hành động tiến công của cha với chủ Tử Thích.” La Tiểu Bảo phân tích. Lạc Lăng quay mặt lại quan sát cậu, vẻ mặt hoài nghi: “La Tiểu Bảo, anh đang quay súng lại bắn quân mình, đứng về phía chú Tử Thích phản bội cha?” La Tiểu Bảo lườm cậu một cái với vẻ đáng yêu: “Người ta giống kiểu người này sao? Lẽ nào em không muốn giữ lại khu Vân Thành sao? Nếu mà bị đập bỏ, Thiên Nhã sẽ rất đau lòng.” “Cũng phải theo em thấy, cha kiên quyết muốn phát triển phố thương mại như vậy, một nửa nguyên nhân cũng là vì chống đối với chú Tử Thích.” “Không sai, mà vì sao cha phải làm như vậy? Chủ yếu là vì Thiên Nhã.” Tuy cha mất đi ký ức, nhưng vẫn có cảm giác đặc biệt với ma mi Thiên Nhã. “Nhưng nếu nhóm người này tiếp tục làm loạn, cha sẽ nổi giận đấy.” Lạc Lăng lo lắng nhìn nhóm đông cư dân ngoài kia. “Cha sẽ không dùng bạo lực, bởi vì có một người sẽ không nhịn được mà đứng ra.” La Tiểu Bảo liệu sự như thần nói.
Trong văn phòng Chủ tịch, quả nhiên Thiên Nhã đã xuất hiện. Lạc Thần Hi khoanh tay lạnh lùng nhìn cô: “Ô, bà chủ tịch Kha, sao lại là cô? Không phải cô đã từ chức ư? Còn có thể ghé thăm thật là vinh hạnh của tôi.” Anh nói một cách châm biếm. “Chủ tịch Lạc, xin anh hay thay đổi ý định đi, bỏ qua cho khu Vân Thành.” Nhìn các cư dân ai ai cũng cực lực kháng nghị, cô cảm thấy bản thân cũng cần góp một phần công sức.
Báo lá cải đưa tin Lạc Thần Hi đã liên kết với thể lực cấp cao của chính phủ, không lâu nữa sẽ lật đổ phương án hợp tác của Tập đoàn Kha Thị, một mình thực hiện dự án công trình xây dựng lại khu Vân Thành này.
“Hình như không phải tôi không cho cô cơ hội thuyết phục tôi? Nhưng những cách chứng minh ngu ngốc kia của cô cũng quá khiến người khác dở khóc dở cười rồi, căn bản không lay động nổi chút quyết tâm gì của tôi thì tôi nên làm thế nào?” Người phụ nữ này còn thật sự dám chạy đến đây lần nữa để yêu cầu anh bỏ qua cho khu Vân Thành, thật quá không biết chừng mực rồi chăng.Đọc nhanh tại Vietwriter.com