*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cha, cha có cảm thấy chuyện này...” Lạc Dương Hiên đi theo phía sau, ánh mắt giảo hoạt.
Cụ Lạc xua tay: “Chân tướng sự việc còn chờ điều tra. Nếu như ta điều tra ra được kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám động vào người nhà họ Lạc thì ta sẽ giết hắn ngay lập tức.” Khuôn mặt cụ Lạc trở nên âm trầm đáng sợ, cả người tỏa ra khí thế lạnh lẽo mà dữ tợn.
Vợ chồng Lạc Dương Hiên nhìn thấy cụ Lạc khẩn trương vì con trai mình như thế, hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt sung sướng.
“Cha, con thấy việc này nhất định là do Lạc Thần Hi giở trò quỷ, không thì...” Tạ3Phương Phi đắc ý, vênh váo. Bà ta muốn mượn cơ hội này gắn tội danh cho Lạc Thần Hi, mặc kệ có phải anh làm hay không thì tội danh này đã cố định thuộc về anh.
Bước chân cụ Lạc dừng lại. Cụ quay mặt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Phương Phi, làm cho Tạ Phương Phi sợ tới mức không tự chủ được mà lùi lại một bước, nhận ra mình đã nói nhầm rồi.
“Cha, ý của con là...”
“Việc này hai người đừng nhúng tay. Người của ta sẽ điều tra manh mối, bây giờ đi xem vết thương của Lạc Thần Dương đã.” Giọng nói của cụ không lớn nhưng đủ để làm người khác khiếp2sợ, làm tim Tạ Phương Phi đập chậm nửa nhịp.
Cụ nói xong thì tự mình chống gậy đi tới phòng bệnh của Lạc Thần Dương.
Lạc Dương Hiên nhìn Tạ Phương Phi bằng ánh mắt trách cứ. Nhìn chuyện tốt mà bà làm đi! Người phụ nữ này đúng là thiếu kiên nhẫn!
“Chủ tịch, anh buông tay được rồi.” Bên này, Lạc Thần Hi đã kéo thẳng Thiên Nhã tới bãi đỗ xe. Thiên Nhã đi theo sau lưng anh, nhìn chằm chằm vào tay anh, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới rõ ràng như vậy, tựa như đang chầm chậm chảy vào lòng cô.
Thế nhưng, hai người họ không nên thế này.
Lạc Thần Hi dừng bước, buông tay cô ra. Sau1đó, anh cầm chìa khóa lên mở cửa xe, ý bảo cô lên xe, không cho cô chút thời gian nào để từ chối.
La Thiên Nhã, không được, tự mình gọi xe về là được rồi.
Trong lúc Thiên Nhã đang do dự, anh đã đưa tay kéo lấy cô. Hai tay anh đặt bên hông cô, hai người gần như dán sát vào nhau. Hơi thở của anh kề sát phía trên đầu khiến tim cô đập loạn như hươu chạy.
“Nếu em không muốn bị ép làm "gái" thì tốt nhất là nói cho tôi biết. Mặc dù tôi nói mình sẽ đợi em nhưng em không nên thách thức tính nhẫn nại của tôi.” Lạc Thần Hi nói bên tai cô, hơi1thở nóng rực mập mờ bao quanh.
Thiên Nhã cứng đờ, anh nói mập mờ như vậy làm mặt cô đỏ tới tận mang tai.
Cô ngước mắt lên nhìn vào con ngươi đen nhánh như đang gợn từng đợt sóng xuân. Không biết tại sao, cô lại cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn ngực rộng lớn của anh: “Chủ tịch, chúng ta không nên thế này.”
Tay Lạc Thần Hi đang đặt bên hông cô siết chặt lại, đem chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người cắt bỏ, hai thân thể dính chặt vào nhau.
“Chúng ta làm thế nào?” Giọng nói anh khàn khàn tựa như tiếng âm hồn di chuyển, giống như ma quỷ đang hấp dẫn Thiên Nhã, làm cho1thần trí cô xoay vòng vòng. Dường như linh hồn cô đã bị câu đi, cứ đi theo anh mãi.
Mặt Thiên Nhã đỏ tới tận mang tai. Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Anh đang quyến rũ cô sao?
“Em lại không nhịn được, đúng không? Tôi sẽ thuận theo tự nhiên mà hầu hạ.” Lạc Thần Hi nói thầm bên tai cô, giọng nói mang theo chút bỡn cợt.
Thiên Nhã nghe xong, đột nhiên lại nhớ tới sự tình đêm hôm đó ở biệt thự. Khuôn mặt nóng lên, cô mắng thầm: “Anh là đồ khốn khiếp!” Vừa mắng cô vừa vung đôi bàn tay trắng nõn đánh vào ngực anh. Nhìn cứ như là đang liếc mắt đưa tình.
Lạc Thần Hi nhìn cô đang vùi người trong lòng mình, dáng vẻ này vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu. Trong lòng anh bỗng nhiên ngứa ngáy. Điên rồi, vì sao anh lại dằn vặt chính mình như thế này? Là bá vương ngạnh thượng cung* nhưng anh luôn thực hiện theo yêu cầu của Thiên Nhã, cũng chỉ có người phụ nữ này mới khơi gợi được dục vọng của anh. Còn những người phụ nữ khác, cho dù có chủ động tới quyến rũ anh, anh cũng không có hứng thú.
(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn“. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian“.
“Vậy em có lên xe không?” Giọng nói mang theo sự uy hiếp mơ hồ.
Thiên Nhã ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh: “Lưu manh!” Sau đó cô đẩy anh ra, chui vào trong xe.
Lạc Thần Hi hài lòng cười. Anh xoa cằm, xem ra thỉnh thoảng cứ bá vương ngạnh thượng cung thế này cũng không tồi.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Xe rời khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Thiên Nhã cảnh giác hỏi. Người này suy nghĩ xấu xa, cô nên hỏi cho rõ trước, không thì không biết anh có bán cô đi đâu không.
“Tới ven biển nhé?” Lạc Thần Hi nhíu mày, xấu xa hỏi cô.
Thiên Nhã sầm mặt: “Tôi muốn xuống xe.” Lại muốn đưa cô tới biệt thự ven biển đó! Anh mơ à!
Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ này của cô, trêu ghẹo thành công nên phá lên cười. Cười hết sức thoải mái, tới mức khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt hấp dẫn chúng sinh như muốn nở hoa.
Thiên Nhã nhìn tới ngây người. Nụ cười này của Lạc Thần Hi không kiêng kỵ bất cứ cái gì, xuất phát từ nội tâm, không có sự dối trá, che giấu hay đề phòng nào.
Mà anh cười là vì cô, cô làm cho anh cười?
Lạc Thần Hi nhìn lướt qua bóng mình tỏa sáng rực rỡ trong đôi mắt hạnh đó: “Em nhìn đủ chưa?” Rồi anh còn nháy mắt ra hiệu với cô.
Khuôn mặt Thiên Nhã nóng lên. Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố bên ngoài, trong lòng là từng đợt rung động như bọt sóng dập dờn không nói ra thành lời. Một Lạc Thần Hi luôn bá đạo lạnh lùng, trước mặt cô lại cười tươi như một đứa trẻ, cô nên cảm thấy vui vẻ hay đau khổ đây? Nụ cười của anh thuộc về cô, nhưng anh lại không có khả năng thuộc về cô. Nhưng từ tận đáy lòng, cô hi vọng anh luôn có thể thoải mái cười to như thế này. Tuổi thơ anh vô cùng tăm tối khiến người ta thất vọng đau khổ, tới nay anh lại khoác lên mình cái vỏ bọc Tập đoàn Lạc Thần, cùng với những trưởng bối đấu đá nhau tới cá chết lưới rách. Đã từng có lúc nào anh vui vẻ đâu?
Có lẽ cô nên vui vẻ, vì mình may mắn trở thành niềm vui thật sự cho anh. Dù đó chỉ là nhất thời.
“Đang nghĩ gì thế?” Lạc Thần Hi nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của cô thì thôi không cười nữa, nhưng bên khóe miệng vẫn vương nét vui vẻ.
“Tôi đang nghĩ xem Chủ tịch đã khôi phục trí nhớ từ lúc nào.” Trước cô không dám hỏi là do không muốn bới chuyện cũ giữa mình và anh lên, làm cho mối quan hệ giữa hai người thêm khó xử. Nhưng bây giờ cô thật sự muốn biết.
“Chừng nào em không gọi tôi là Chủ tịch nữa thì tôi nói cho em biết.”
“Hả?” Thiên Nhã không hiểu ý anh.
Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên: “Honey, Thần hoặc là chồng. Tùy em gọi.”
Thiên Nhã kinh hãi. Ba cách gọi này đều là cách gọi cực kỳ thân mật, cô nào dám gọi lung tung!
“Ùng ục ùng ục” Thiên Nhã đang muốn phản bác anh thì cái bụng không chịu thua kém cũng réo lên biểu tình nó đang đói bụng. Thiên Nhã vội vàng che bụng lại, thầm mắng nó đã làm cô mất mặt.
Lạc Thần Hi nhìn bụng cô, khóe miệng nở nụ cười tà ác: “Đi ăn bây giờ đây. Không thể để đói bụng được, thân thể là tiền vốn của cách mạng mà.” Những lời này nghe thì rất tích cực hướng về phía trước, khá có lý. Có điều những lời này lại từ miệng anh ra nên nó đổi sang nghĩa khác, kết hợp với nét mặt mập mờ kia thì cho dù Thiên Nhã có ngốc đi chăng nữa cũng hiểu là cái gì.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô dễ dàng bị anh chọc cho đỏ lên. Chết tiệt! Sao cô lại không biết tiết chế cảm xúc thế này chứ! Cứ ở trước mặt anh là không khống chế được!
Trong khách sạn Lạc Thần, Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã thưởng thức cơm tối thơm ngon. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười cưng chiều.
Thiên Nhã bị anh nhìn tới không được tự nhiên, nhìn miếng thịt bò đã được anh cắt ngay ngắn trước mặt nhưng không động đũa, hỏi: “Nhìn cái gì chứ? Sao anh không ăn?”
Lạc Thần Hi mỉm cười đẩy đĩa thịt bò trước mặt mình sang cho cô: “Cho em, tôi biết em ăn chưa đủ no.”
Thiên Nhã liếc nhìn cái đĩa trống không của mình, thấy hơi ngượng: “Hôm nay tôi mới ăn bữa sáng thôi.”
Lạ thật, có phải gần đây người này gặp chuyện gì rồi không? Thái độ thay đổi cực nhanh khiến cô rất kinh ngạc. Giây trước thì thờ ơ, tàn bạo muốn chết, giây sau đã quay ra dịu dàng làm người khác muốn sặc, chốc chốc lại xoay thành dáng vẻ bá đạo khiến người người muốn đánh anh.
“Giải thích là che đậy, cô bé ham ăn ạ.” Lạc Thần Hi dịu dàng nói, sự cưng chiều anh dành cho cô càng thêm rõ ràng.
Thiên Nhã hoảng hồn. Cô không chống đỡ nổi kiểu Lạc Thần Hi dùng sự dịu dàng để tiến công. Mặc dù nếu kể tới dịu dàng như nước thì Lạc Thần Hi còn kém xa Kha Tử Thích, nhưng chính cái nó lại khiến cô bị hãm sâu vào, không thể nào thoát ra được.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn, giả vờ rất nghiêm túc để che giấu sự rối loạn trong lòng.
“Đêm nay theo tôi.” Anh nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, mập mờ nói.
Thiên Nhã suýt chút nữa phun luôn miếng thịt bò đang ăn ra, trợn mắt: “Không được!” Cái người này, biết ngay anh chẳng tốt đẹp gì.
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, trong mắt đều là ý cười: “Em sợ tôi ăn em?”
Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận: “Cái tên sắc lang nhà anh!”
“Có điều tôi không dám cam đoan đâu.” Ai bảo từ ngày cô xuất hiện đã khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được.
“Anh!” Thiên Nhã lấy tay cầm nĩa chỉ thẳng vào anh.
“Cái tên lưu manh này!” Cô bổ sung.
Lạc Thần Hi cười trông hơi tà ác: “Đúng, tôi đúng là lưu manh đấy. Hơn nữa tôi còn quyết định sẽ lưu manh với em.”
“Tôi không muốn.” Thiên Nhã từ chối anh không chút do dự.
“Chắc gì.” Vậy mà người kia bắt đầu làm nũng.
“Tôi không muốn.” Kiên quyết từ chối mới là đạo lý cứng rắn, cô chắc chắn sẽ không để anh quyến rũ.
“Đồng ý đi.” Người nào đó mặt dày mày dạn năn nỉ.
“Anh! Tôi không muốn.” Thiên Nhã thấy anh làm nũng như trẻ con thì thầm cảm thán trong lòng. Bây giờ người này thật sự giống La Tiểu Bảo, sai, phải nói là dáng vẻ La Tiểu Bảo làm nũng giống hệt anh mới đúng.
“Được, cứ quyết định như thế đi.” Người kia mặt dày nói, xem ra cực kỳ thỏa mãn.
“Anh nói cái gì?” Thiên Nhã không dám tin, hỏi lại.
“Em đồng ý đi theo tôi rồi, không phải sao?”
“Tôi phải về nhà chăm con trai.”
“Được, chúng ta cùng nhau về nhà chăm con trai.”
“...” Bề ngoài Thiên Nhã tỏ ra không chịu nổi nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Giá như La Tiểu Bảo và anh nhận nhau thì những lời này thật khiến người ta cảm động.