*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cụ Lạc nhìn anh bằng cặp mắt hung ác ẩn sau gọng kính màu vàng: “Hồng nhan họa thủy, hình như Chủ tịch Kha chưa hiểu rõ đạo lý này.” Nếu không phải vì La Thiên Nhã thì cháu ông có thể đối nghịch với ông về mọi chuyện sao? Làm sao sự việc có thể phát triển tới mức này?
Nét mặt Kha Tử Thích bình thản: “Không biết có phải ông Lạc hiểu lầm gì Thiên Nhã không?”
Khóe miệng cụ Lạc nhếch lên nụ cười khinh bỉ và châm chọc: “Hiểu lầm? Đối với một người phụ nữ mơ tưởng gả vào nhà giàu mà không từ thủ đoạn ra tay với người đã có vợ, tôi có thể hiểu lầm gì cô ta?”
Cụ Lạc thẳng thừng miệt thị và công kích Thiên Nhã khiến cho Kha Tử3Thích rất khó chịu. Không phải anh chú ý tới cái nhìn của người khác với Thiên Nhã mà là người trước mặt này là cụ Lạc, là một nhân vật nguy hiểm. Cái nhìn của ông luôn đi đôi với hành động. Vụ bắt cóc lần trước anh còn chưa xác định chắc chắn là ai, giờ xem ra người đó thật sự là cụ Lạc.
Nếu đúng như vậy, anh không thể ngồi im không để ý tới.
“Ông Lạc, tôi tin rằng tiếp xúc lâu ngày sẽ nhìn rõ được lòng người. Tốt hay không tốt, không thể nhìn thấy ngay được.”
Cụ Lạc híp mắt: “Cậu đang dạy tôi sao?”
Kha Tử Thích khách sáo cười: “Đương nhiên không phải. Ông Lạc là nhân vật lớn, chẳng qua hậu bối đang nói chút suy nghĩ của mình thôi.”
“Chủ tịch2Kha, đừng nói lời khách sáo. Chúng ta nói một chút về chuyện cậu đang điều tra đi, tiến triển tới đâu rồi?” Ông quay lại chủ đề Lạc Thần Hi bị đâm. Ông phải biết được Kha Tử Thích đã nắm được bao nhiêu tin.
“Những gì ông Lạc biết, tôi nghĩ tôi cũng biết một chút.” Kha Tử Thích thần bí đáp lại ánh mắt dò xét của cụ Lạc.
“Chủ tịch Kha định ứng phó chuyện này như nào?”
“Bạn bè gặp nạn, tôi sẽ dùng hết năng lực của mình để trợ giúp.”
Cụ Lạc cười châm chọc: “Chủ tịch Kha, cẩn thận nhóm lửa tự thiêu đấy.” Không thể nghi ngờ gì nữa, tên nhóc này đang tuyên chiến.
“Ông Lạc, hổ dữ không ăn thịt con, ông thận trọng suy nghĩ lại đi.”
Cụ Lạc liếc mắt nhìn anh1bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Kha Tử Thích nhìn thẳng ông, trên người tản ra sự bình tĩnh, tự tin và không hề sợ hãi.
Anh không có vẻ gì là lo lắng, sự ấm áp như ánh mặt trời hoàn toàn không bị đánh lui, ngược lại nó còn trở nên mạnh mẽ hơn. Đây chính là sức mạnh của Kha Tử Thích.
Dần dần, màn sương âm u bao quanh cụ Lạc tản đi, thay vào đó là nụ cười như nắm giữ được mọi thứ.
Kha Tử Thích cũng cười nhẹ: “Ông Lạc, tôi nghĩ tôi nên đi rồi.” Nhìn tình hình này, việc thay đổi ý nghĩ của ông là không thể.
“Không tiễn.” Cụ Lạc làm tư thế mời.
Kha Tử Thích ưu nhã đứng lên, lễ phép khom người lại rồi xoay người đẩy cửa đi ra.
Cụ1Lạc nhìn theo bóng lưng Kha Tử Thích đã khuất bằng đôi mắt khác xưa, đồng thời thấy tiếc nuối.
Người đối nghịch với ta, chắc chắn phải chết.
Kha Tử Thích đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Lạc. Ánh mặt trời chiếu lên người càng làm anh thêm chói mắt hơn. Đương nhiên anh không chiến đấu một mình.
Anh nở nụ cười tự tin rồi cất bước đi tới bãi đỗ xe trong vườn hoa.
Lạc Thần Dương dừng xe, lúc xuống xe vừa vặn gặp phải Kha Tử Thích.
Anh ta vẫn mang vẻ mặt bất cần đời: “Chủ tịch Kha đại giá quang lâm tới nhà họ Lạc chúng tôi để làm khách hay tới bàn công việc đây?” Kha Tử Thích xuất hiện ở nơi này vừa nằm trong dự đoán nhưng cũng vừa nằm ngoài suy nghĩ1của anh ta. Đến cả anh ta cũng điều tra ra được chút dấu vết thì sao Kha Tử Thích lại không tra được. Có thể anh còn biết nhiều hơn anh ta. Nhưng anh ta không ngờ là Kha Tử Thích lại tới tìm cụ Lạc. Lẽ nào anh tới đây đàm phán? Hay là đang có ý định mời hợp tác?
Kha Tử Thích nhìn anh ta, mỉm cười nhàn nhạt, xa cách: “Không phải.”
“Thế thì lạ thật, không lẽ Chủ tịch Kha tới đây thăm người thân?” Ánh mắt anh ta vừa có ý cười giả dối vừa có tia thăm dò.
Kha Tử Thích lắc đầu: “Nếu Phó Chủ tịch Lạc thấy hứng thú thì tối nay chúng ta gặp nhau tâm sự?”
Lạc Thần Dương thấy ánh mắt khác thường của anh, hơi do dự: “Tôi muốn thử xem trong hồ lô của Chủ tịch đang bán thuốc gì đây.”
Kha Tử Thích nhếch miệng: “Tám giờ tối nay tại khách sạn Phí Thành, không gặp không về.”
Lạc Thần Dương cười, gật đầu. Hai người lướt qua nhau, không giống với lúc đối chọi gay gắt.
Thiên Nhã ở nhà cảm thấy bất an. Đã năm ngày trôi qua, sao Lạc Thần Hi chưa tỉnh lại?
Cô có trực giác, chuyện này chưa kết thúc.
Người Thiên Nhã run lên. Sao lại thế được? Đây nhất định là do cô suy nghĩ lung tung mà ra, bình thường cô hay mơ màng như thế, làm sao có cái gọi là trực giác.
Hi vọng đây chỉ là ảo giác của cô.
Điện thoại có tin nhắn từ số lạ.
Cô giật mình, bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu và hoảng sợ với số lạ này.
Cô vội vàng cầm lên xem, sắc mặt trắng bệch vì hoảng sợ.
Karen và La Tiểu Bảo vừa mới đi siêu thị về thì bắt gặp cô vội vã đẩy cửa đi ra ngoài.
“Thiên Nhã, cậu sao thế?”
“Mami Thiên Nhã, mẹ đi đâu đó?” Karen và La Tiểu Bảo đồng thời lên tiếng, ánh mắt nghi ngờ.
Thiên Nhã định nói gì đó nhưng nhớ tới nội dung tin nhắn đành ngậm miệng.
Sau đó, cô làm bộ bình tĩnh: “Không có gì, tớ đi ra ngoài giải sầu tí.”
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Thiên Nhã, Karen muốn mở miệng hỏi tiếp nhưng bị La Tiểu Bảo chặn lại: “Vâng, mami đi cẩn thận nha. Mami đừng về muộn quá đấy.” Tên nhóc này cứ dặn dò như người lớn.
Thiên Nhã gượng cười để làm cậu yên tâm: “Mami biết rồi.”
Cô vội bước xuống tầng. Karen nhìn theo bóng lưng của cô, hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt, trừng mắt nhìn La Tiểu Bảo: “Đây là mami em đấy, em biết cô ấy không ổn.” Người vô tư như cô còn nhìn ra được Thiên Nhã không ổn, huống hồ La Tiểu Bảo là một đứa nhóc nhanh nhẹn, làm sao lại không nhìn ra được?
La Tiểu Bảo lườm cô, dường như không chịu nổi: “Xin cô đấy. Mami không muốn nói chắc chắn có nguyên nhân, bây giờ còn không nhanh lén đuổi theo.”
Karen hiểu ra nhưng lại cảm giác được La Tiểu Bảo đang khinh bỉ mình một cách thẳng thừng: “Hừ, tên nhóc xấu xa.”
Không đợi Karen châm chọc lại, La Tiểu Bảo đã lặng lẽ đuổi theo.
“Chờ chị với!” Karen thấp giọng quát.
“Mau liên lạc cho Lạc Lăng.” La Tiểu Bảo chỉ huy như Tổng tư lệnh.
Thiên Nhã chạy nhanh xuống dưới, khẩn trương chặn xe, leo lên.
Một lớn một nhỏ cũng chạy theo, La Tiểu Bảo leo lên xe Karen: “Nhanh lên đồ ngốc!”
Karen hổn hển đuổi theo, trừng mắt nhìn La Tiểu Bảo. Tên nhóc này giỏi thật! Dám sai bảo cô như người hầu!
Trong xe, Thiên Nhã nắm chặt điện thoại mình. Trên màn hình điện thoại là hình cha cô bị trói ở một căn phòng u ám, mặt toàn vết thương.
“Trong vòng một tiếng hãy đến cao tốc XX, không được nói cho bất kỳ ai biết. Nếu không ông ta sẽ chết.”
Thiên Nhã xem lại nội dung tin nhắn, tim đập nhanh như muốn văng ra.
Cha, cha không thể xảy ra việc gì.
“Anh lái xe, anh có thể lái nhanh hơn không?” Thiên Nhã nhìn đồng hồ đeo tay. Cao ốc XX cách nơi này rất xa, nếu không lái nhanh hơn thì sẽ không kịp. Cô khẩn trương tới mức trên trán rịn một lớp mồ hôi.
Anh lái xe nhìn Thiên Nhã qua kính chiếu hậu, nói: “Cô xảy ra chuyện gì à?” Người khách này sắc mặt rất khác thường, làm cho anh ta thấy lạ.
Thiên Nhã cứng người, vội vàng nói: “Không có gì, cha tôi ngã ở nhà, tôi muốn chạy về xem ông ấy thế nào.” Cô thuận miệng nói dối, nhưng câu đó không tính là nói dối hoàn toàn. Đúng là cha cô đã bị thương, còn bị thương không nhẹ.
Anh lái xe nghe xong, thoải mái nói: “Được, tôi sẽ đi nhanh hết sức có thể! Cô ngồi vững nhé!”
Xe tăng tốc làm Thiên Nhã mất thăng bằng, suýt nữa đập đầu vào ghế trên.
Hôm nay ra đường gặp được anh lái xe nhiệt tình như này có thể thấy cô vẫn còn may mắn, cha nhất định sẽ không sao.
“Cô nhanh lên, bị mất đuôi rồi.” Hàng lông mày nhỏ của La Tiểu Bảo nhíu chặt, cậu nhìn xe Thiên Nhã ở đằng trước tăng tốc mà cuống lên.
Karen liếc mắt nhìn cậu: “Không thì em lái xe đi?” Bây giờ đang là giờ tan tầm, xe trên đường đi qua đi lại, muốn đuổi sát nút là việc rất khó.
La Tiểu Bảo hừ lạnh bằng giọng mũi: “Cô chờ đấy, ngày mai tôi đi học lái xe.”