*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh ta chủ động thu hút cuộc trao đổi này, thật sự khiến người ta khó hiểu
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn chậm rãi vang lên: “Ngũ gia đang chất vấn tôi?” Có thể nghe ra được ý cảnh cáo rất rõ trong lời này.
Ngũ gia vội vàng cúi đầu: “Tôi không có ý này, tôi chỉ lo lắng cho đợt buôn bán này thôi
Lần này người hợp tác cung cấp súng ống đạn dược cho chúng ta là tập đoàn ở nước ngoài có thể lực rất lớn, hơn nữa bọn họ nổi tiếng là âm hiểm xảo quyệt, chúng ta cứ thế mà hợp tác với bọn họ, không biết là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra không.” Mặc dù hắn rất kính nể cậu chủ giới hắc đạo nhưng không thể không để ý tới bát cơm và tính mạng của các3anh em trong bang Thiên Thần
Vì vậy, dù biết cậu chủ sẽ không vui nhưng hắn vẫn mạnh dạn hỏi.
Câu chủ hắc đạo hừ lạnh, giơ đôi tay gầy trơ xương dưới áo choàng lên, đặt lên tay cầm ghế bành, trên ngón trỏ còn vấn về một viên bảo thạch màu đỏ thắm trông khá cổ xưa
Bên trong viên đá ấy phát ra ánh sáng u ám, quỷ dị mà thần bí
Anh ta gõ nhẹ lên tay cầm vài cái rồi mới chậm rãi nói: “Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi.”
Tiếng nói của anh ta trầm ổn mà mạnh mẽ, làm cho cho từng thủ hạ ở đây đều nghe được, bao gồm cả Ngũ gia
Nếu cậu chủ, lão đại của bọn họ biểu hiện rằng đã nắm chắc mọi thứ thì lần giao dịch này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài2ý muốn như mọi người nghĩ
Dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nhìn phản ứng của cậu chủ, bằng năng lực và thủ đoạn của anh ta, tuyệt đối có thể giải quyết được
Cuối cùng, mọi người đã an tâm hơn.
Ngũ gia gật đầu, thể hiện rằng mình không còn ý kiến gì nữa
Tuy trong lòng hắn có nghi ngờ nhưng từ trước tới nay cậu chủ luôn không hành động theo lẽ thường
Ai mà biết được anh ta định làm gì? Thân là thuộc hạ, hắn đành cùng tiến cùng lùi thôi.
Lúc này, một tên thủ hạ đi từ bên ngoài vào: “Lão đại, đối phương đã tới.” Ngón trỏ đặt trên tay cầm gõ nhẹ ba cái: “Mời bọn họ vào.”
Ngày hôm sau, trong lúc Lạc Thần Dương đang cố gắng phá đảo, Kha Tử Thích tới
“Phó Chủ tịch Lạc, chuyện lần trước chúng1ta chưa nói xong, giờ có thể tiếp tục không?” Kha Tử Thích ngồi xuống trước bàn làm việc của Lạc Thần Dương, vào thẳng vấn đề.
Lạc Thần Dương yên lặng nhìn máy tính, cố gắng nghĩ biện pháp để thú nuôi trong máy tính anh ta mau lớn
“Chuyện gì?” Anh ta không nhìn Kha Tử Thích, nói với giọng miễn cưỡng
Kha Tử Thích không so đo: “Thiên Nhã đang ở đâu? Cậu biết không?” Giọng nói mang nửa khẳng định nửa nghi ngờ
Tay đang di chuột của Lạc Thần Dương cứng đờ, trong mắt anh ta xẹt qua một tia bí hiểm: “Tôi không biết.” Anh ta không ngước mắt lên nhìn anh
“Cậu biết là chuyện cô ấy mất tích có liên quan tới ai.” Dường như Kha Tử Thích đang khẳng định.
Lạc Thần Dương cắn môi, thẳng tay ném con chuột ra: “Đừng có lãng1phí thời gian trên người tôi nữa, cũng vì nguyên nhân này mà giờ tôi phải ngồi đây chẳng thể làm gì
Dù muốn giúp anh nhưng tôi bất lực.” Đáy mắt anh ta lóe lên tia uể oải bất đắc dĩ.
Kha Tử Thích nghi ngờ, nhưng sau đó đã hiểu ra: “Người đó là ai? Cậu bị uy hiếp?” Lạc Thần Dương buồn cười: “Chủ tịch Kha, nơi này là Tập đoàn Lạc Thần đấy
Từ lúc nào anh ra ra vào vào đây không kiêng kỵ thế?” Kha Tử Thích cười đùa: “Người quay đầu bị xét xử cũng chẳng phải tôi.” Khuôn mặt Lạc Thần Dương tối sầm: “Kha Tử Thích, tôi còn tưởng anh đứng đắn nghiêm túc lắm.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ xua tay: “Không có cách nào khác, tôi học theo cậu đấy.” Lạc Thần Dương như hiểu ra mọi điều:1“Chẳng lẽ đây là mục đích anh tới tìm tôi? Anh còn mục đích nào khác không?” Kha Tử Thích nhún vai, không nói là đúng hay không: “E rằng tôi không có trăm ngàn lý do để ở chỗ này quấy rầy Phó Chủ tịch Lạc! Tạm biệt.” Lạc Thần Dương nhìn theo bóng dáng anh rời đi, lúc này sự nghiền ngẫm và soi mói ngày thường như sáng rực lên
Anh ta nhíu mày, con mắt lại nhìn về phía màn hình, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi
“Ôi! Thú nuôi của tôi chết rồi! Cứ thế mà chết rồi!” Anh ta nhìn con thú nuôi đáng yêu đã chết trên màn hình máy tính bằng ánh mắt không thể tin được, lồng ngực phập phồng: “Kha Tử Thích, tôi cảm thấy anh đang kết hợp với Lạc Lăng để bỡn cợt tôi.” Anh ta to tiếng mắng
Hừ, dù gì anh ta cũng mang tiếng là vua trò chơi, ai có thể đánh bại anh ta? Không dễ dàng vậy đâu.
Tại biệt thự của Lạc Dương Hiên
Đêm khuya, Lạc Thần Dương nhẹ nhàng đi vào trong nhà
“Về rồi?” Một âm thanh trầm trầm vang lên.
Lạc Thần Dương hoảng sợ
Mặc dù anh ta đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị ông già nhà mình khởi binh vấn tội nhưng lại không nghĩ rằng nhanh như thế
Lạc Thần Dương ngồi trên ghế sofa, khoanh tay trước ngực, đưa lưng về phía huyền quan
Trong cặp mắt sâu thẳm xảo quyệt kia có chút tức giận
Lạc Thần Dương đi tới ngồi đối diện ông ta, khẽ huýt sáo
Lạc Dương Hiên nhìn chằm chằm anh ta, nét mặt hơi thay đổi, tựa như đang ẩn giấu gì đó.
“Nếu như cha định chất vấn việc hôm nay Kha Tử Thích tới tìm con thì con có thể nói cho cha biết là bọn con không thảo luận gì cả, con cũng không nói gì.” Lạc Thần Dương dựa lưng vào ghế sofa, ngồi bắt tréo hai chân, dùng tư thế nửa năm nửa ngồi thoải mái nhất để nói chuyện với cha mình.
Lạc Dương Hiến hừ lạnh: “Giấu đầu lòi đuôi
Sao cha lại có đứa con trai ngốc như con chứ?” Thậm chí, đứa con này của ông ta so với Lạc Lăng còn không bằng.
“Ít nhất..
con..
sẽ không để cha tùy tiện thua hai mươi phần trăm cổ phần! À, được rồi, căn bản cha không có tới hai mươi phần trăm cổ phần, đúng không?” Trải qua vụ việc liên quan tới chủ tịch, trong tay cụ Lạc có tới hai mươi phần trăm cổ phần, cha anh ta hao binh tổn tướng như thể cũng chỉ cần không tới mười phần trăm
Còn lại cổ phần trong tay các cổ đông khác không tính là nhiều.
“Ngày sau sẽ rõ, giờ chưa chắc đâu.” Ánh mắt Lạc Dương Hiên gian trá, biểu cảm cực kỳ đắc ý
Lạc Thần Dương buồn cười hừ một tiếng: “Cha, lẽ nào cha nghĩ hai mươi phần trăm cổ phần này dễ dàng rơi vào tay mình như thế?” Cha anh ta từ trước tới nay luôn nhìn xa trông rộng, không biết lần này ông ta đã bị cảm giác thắng lợi ảo làm cho đầu óc mê muội hay là già rồi nên hổ đổ nữa.
“Có một số thứ nếu cha muốn lấy được, thì không kẻ nào có thể ngăn cản.” Lạc Dương Hiến cong môi cười châm biếm, nhưng vẻ đắc ý thể hiện rõ hơn
“Nếu thể con không nói nhiều nữa.” Lạc Thần Dương giả vờ muốn đứng lên
“Đừng quên con đã đồng ý chuyện này, nếu không người kia sẽ lập tức xuống suối vàng.” Lạc Dương Hiên lạnh lùng nói
Khóe miệng Lạc Thần Dương hơi nhếch lên: “Cha không tin con, con cũng không còn cách nào khác.” Anh ta cắn răng, quay người đi lên tầng
Lạc Dương Hiên nhìn bóng lưng con trai biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, hừ lạnh: “Đúng là tên nhóc thối ăn cây táo rào cây sung
Vì một người phụ nữ? Hừ, đúng là không có tiền đồ.” Ông ta cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, gọi tới một dãy số: “Alo, có thể địa điểm đã bị lộ, mau chuyển tới một địa điểm khác an toàn hơn.” ở chỗ khúc ngoặt cầu thang, Lạc Thần Dương dựa người vào tường, dựng tai nghe Lạc Dương Hiện đang trò chuyện ở bên dưới
Ánh mắt lóe lên, anh ta hơi nhếch miệng, xoay người đi về phòng mình.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch
La Tiểu Bảo ngồi ở ghế chủ tịch của Lạc Thần Hi, nhắm mắt nghỉ ngơi
Trên máy tính hiển thị xu thế thị trường chứng khoán đang nguy cấp, điện thoại trong phòng làm việc vang lên không ngừng
Nguyên nhân là do Chủ tịch Lạc phiên bản nhỏ hạ lệnh giống hôm qua: “Không có việc gì đừng quấy nhiễu.” Bên ngoài phòng làm việc là hai tay vệ sĩ trông rất hung hãn đứng canh gác, ngay cả ruồi muỗi cũng chẳng lọt vào nổi
Nhân viên Tập đoàn Lạc Thần như kiến bò trên chảo nóng
Thậm chí, có mấy lần lãnh đạo cấp cao định xông vào thuyết giảng cho “Lạc Lăng” nghe, nhưng “Lạc Lăng” ở bên trong vẫn không có động tĩnh gì, vững như bàn thạch.
Điện thoại bàn ở trên bàn không ngừng reo
La Tiểu Bảo mở to mắt, không vui cau mày, gọi cho Hạ Nhất Y: “Alo, nếu còn ai trong công ty gọi điện cho tôi thì tôi sẽ đuổi việc người đó.” Chuông điện thoại riêng vang lên
Khóe miệng cậu hơi nhếch, bình tĩnh nhận: “Alo, kiểm tra không thấy gì.”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi
Trong hôm nay lập tức để cho thị trường chứng khoán tăng mạnh, còn nữa, xét đám người kia vào nhóm tội phạm thương mại, tiến hành điều tra.” Cậu phân phó xong, lập tức nở nụ cười đắc ý
Hừ, chỉ bằng mấy món võ mèo cào đó mà dám đối nghịch với thần đồng thị trường chứng khoán như cậu? Cái này cũng quá không xem cậu ra gì rồi
Trước mắt dùng thân phận trói bọn họ lại rồi cho bọn họ một kích nặng nề
Phải làm cho tên nào có can đảm dám thao túng thị trường chứng khoán khóc nức nở.
Lúc này, tại phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện
Bên cạnh giường có hai người đàn ông cao lớn, anh tuấn đang chơi cờ.
Kha Tử Thích cau mày, nước đi hiện tại của mình đang liên tục rơi vào khó khăn
Anh không khỏi bội phục tâm cơ đối thủ
Anh nghiêm túc trầm tư một hồi, rồi đột nhiên lông mày dãn ra
Xe lên núi ắt có đường, anh ưu nhã đặt quân cờ của mình lên vị trí có thể thay đổi cục diện, cười đắc ý.
Anh nhếch môi mỏng, nở nụ cười tà mị mà lạnh lùng, kiêu ngạo: “Anh thua rồi.” Âm thanh dễ nghe thoát ra khỏi bờ môi anh, sườn mặt hoàn hảo của anh có thể khiến cho người khác kinh ngạc.
Khoảnh khắc đó, Kha Tử Thích đã định sẵn là sẽ thua
Nước cờ của Lạc Thần Hi làm anh thua hoàn toàn.
“Anh yên tâm thế à?” Hai người ngồi trên ghế sofa của phòng bệnh, thưởng thức trà
Lạc Thần Hi chậm rãi cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ: “Có gì phải lo lắng?”