*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ột lần bị xáo trộn đã thất bại hoàn toàn, không lẽ đây là mệnh của cô? Vì thế, cô mâu thuẫn, tự trách, khổ sở, giày vò nhưng không khống chế được bản thân
“Thiên Nhã! Cậu có nghe tớ nói gì không?” Karen thấy cô không để ý tới mình, đôi mắt to long lanh như bị phủ một lớp sương mù
Thiên Nhã phục hồi tinh thần, cầm lấy đôi đũa mình mới đánh rơi xuống mặt bàn lên, sững sờ: “Sao thế?” Khuôn mặt Karen tối sầm lại
Cô và La Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, có phải mami em bị dọa sợ không? Mấy ngày nay cứ không bình thường.
La Tiểu Bảo nhún vai, thể hiện rằng mình không biết gì hết
Cậu nhíu hàng lông3mày thanh tú lại, chắc chắn là mami đang suy nghĩ tới cha
Không biết mấy ngày nay cha đang làm gì mà không tới thăm mami, hại mami nghĩ tới cha mà mất hồn mất vía, hừ hừ.
“Không sao đâu, cậu ăn cơm đi
Mau ăn bù cho mấy ngày vừa rồi.” Karen gắp thức ăn cho Thiên Nhã
Thiên Nhã cười, không nói gì, tiếp tục im lặng với mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Một lát sau, La Tiểu Bảo đen mặt nhìn bát cơm của mình, nhắc nhở: “Mami, bát cơm của người ta không chứa thêm được rồi, mami đừng gắp thức ăn cho con nữa.” Suy nghĩ đang bay xa của Thiên Nhã được kéo lại
Cô hồi phục tinh thần nhìn bát cơm của La Tiểu2Bảo đang chứa đầy rau xanh và thịt, ngượng ngùng: “Xin lỗi, mami không để ý.”
Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Karen và La Tiểu Bảo
Ôi ôi, xem ra thật sự mami đang nhớ thương người nào đó, đang oán trách vì người đó không tới rồi.
“Mami, hôm nay mami đi làm ạ?” Lại một ngày mới, La Tiểu Bảo trông thấy Thiên Nhã mặc đồ công sở thì mừng thầm
Xem ra mami đang thiếu kiên nhẫn, muốn đi làm trước thời hạn để được gặp cha
Cha nói cho Thiên Nhã nghỉ một tuần nhưng giờ mới được vài ngày thôi
Thiên Nhã nhìn con trai: “Không, mami đi tìm việc mới.”