Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 180: Thỏ trắng nhỏ vs hổ đói về mồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng khi nghe được câu xin lỗi chân thành của anh, tim cô lập tức mềm nhũn

Đương nhiên, đây là nếu anh không nói về sau.

“Ai nhớ anh, đừng tự mình đa tình.” Thiên Nhã đỏ mặt, nói lời phủ nhận trái với lòng mình

Ôi, cô thừa nhận, tuy là cô có nhớ anh, thỉnh thoảng lại vô thức nghĩ tới anh nhưng cô không thể thẳng thắn nói ra được.

“Em trách anh, đúng không?” Lạc Thần Hi hứng thú liếc nhìn Thiên Nhã đang chu môi, dù giờ cô chưa phát hiện ra mình có hành động đáng yêu này.

“Anh là Chủ tịch, công việc hàng ngày bận rộn, phần làm cấp dưới như em đâu có tư cách trách cứ.” Thiên Nhã chế giễu không chút do3dự nhưng lại không nhận ra giọng mình chua chát, cực kỳ giống một cô gái đang trách mắng bạn trai bận rộn công việc không quan tâm tới mình.

Lạc Thần Hi phì cười: “Thế mà em còn không thừa nhận là nhớ tôi.” Thiên Nhã nghẹn lời, cảm giác như mình đã rơi vào bẫy mà anh giăng

Cô mím môi, không thèm nói nữa.

Lạc Thần Hi lại vùi mặt vào gáy cô, dụi nhẹ

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến tim Thiên Nhã run lên

Cô hít sâu một hơi, sự nhạy cảm đã bị anh khơi dậy rồi.

Cô dùng hai tay nâng mặt anh lên, ý định ban đầu là muốn kéo mặt anh ra, duy trì khoảng cách an toàn với bản thân, nhưng không ngờ2con ngươi dịu dàng như nước ấy lại kéo cô ngã vào trong, không thể thoát ra, không thể tỉnh lại.

Nhiệt độ ở hai bàn tay mềm mại truyền tới mặt anh, anh nhẹ nhàng chà xát chúng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần

Khuôn mặt anh càng lúc càng phóng to trong mắt cô, tim cô đập nhanh như hươu chạy loạn, tại cũng nóng lên như có lửa đốt

Đúng lúc này, chuông điện thoại Thiên Nhã vang lên

Không khí mờ ám giữa hai người lập tức bị đông cứng, Lạc Thần Hi bất mãn nhìn cô buông tay lấy điện thoại trong túi xách.

“Chắc chắn là tiểu bảo bối gọi cho tôi.” Dường như sợ anh ngăn mình nghe điện thoại, Thiên Nhã vội vàng nói

Sau đó,1cô thoát khỏi sự kiềm chế, chui ra khỏi lòng anh.

Lạc Thần Hi thấy động tác của cô nhanh gọn như được giải thoát thì từ bất mãn chuyển sang không vui, rồi nghe thấy câu đầu tiên cô nói khi nhận điện thoại, lông mày anh nhíu chặt

“Alo, Tử Thích.” Thấy thông tin người gọi, Thiên Nhã liếc nhìn Lạc Thần Hi, bỗng thấy hơi chột dạ

Vì thế, cô hạ thấp giọng để nói

Nhưng Lạc Thần Hi đã nghe rõ

Anh khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn cô chạy ra xa, chột dạ đè thấp giọng nói chuyện điện thoại, khóe miệng anh cong lên một độ cong đẹp mắt

Anh đi tới tủ rượu, rót hai ly rượu vang đỏ rồi đặt lên bàn trà ngồi xuống sofa,1chậm rãi thưởng thức

Ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

Thiên Nhã đứng nói chuyện với Kha Tử Thích cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, quả thật cảm giác như là có gai sau lưng.

Mấy ngày nay Kha Tử Thích phải về tổng công ty ở thành phố B để họp

Có điều, dù bận anh vẫn không quên gọi điện hỏi han Thiên Nhã

Sau đó, anh phát hiện ra Thiên Nhã ở đầu bên kia hình như không tiện nghe điện thoại nên không miễn cưỡng cô nữa, chỉ trò chuyện một lúc là tắt máy.

Thiên Nhã tắt điện thoại, thở phào một hơi, xoay người đối diện với ánh mắt nóng rực kia.

Lạc Thần Hi ngả người ngồi trên ghế sofa, bên môi là nụ cười1ẩn ý

Mặt Thiên Nhã đỏ lên: “Em..

em phải đi rồi.” Cô cúi đầu đi tới định lấy túi xách nhưng không ngờ lúc này đèn trong phòng khách lại vụt tắt

“A!” Tiếng thét của Thiên Nhã vang lên trong bóng tối, vì vết thương ở chân nên cô đứng không vững, bổ nhào về phía trước

Giây tiếp theo, cô ngã vào trong khuôn ngực lành lạnh rộng lớn

Một tay anh ôm hông cô, một tay khác đang cầm ly rượu đặt bên eo nhỏ, bên tai là tiếng cười nhẹ.

“Ôm ấp yêu thương? Anh thích.” Điệu cười cợt nhả của anh vang lên trong bóng tối, hơi thở gần kề khiến cô ngửi được hương thơm nhàn nhạt sạch sẽ và mùi rượu quanh quẩn

Thiên Nhã nhận ra mình đang nằm trọn trong lòng anh

Cô vừa buồn phiền vừa xấu hổ

Vì sao, vì sao những chuyện xảy ra ngoài ý muốn luôn khiến người ta lúng túng? Cô lắp bắp giải thích: “Tôi..

tôi ngã..

thật đấy!” Hai chữ cuối cùng được đặc biệt nhấn mạnh, như thể sợ anh không tin.

“Ha ha ha, honey, em thật đáng yêu.” Anh nhéo chóp mũi, hôn nhẹ lên trán cô một cái

Thiên Nhã cảm nhận được tình cảm của anh, trong lòng ấm áp, thân thể mềm nhũn

Cô âm thầm cắn lưỡi

Thảm rồi, lại bị anh quyến rũ rồi

Đèn phòng khách sáng lên, giờ phút này mặt Thiên Nhã đỏ như quả táo chín

Trong mắt anh, dáng vẻ này của cô xinh đẹp không gì sánh được

Con người anh dần trở nên nặng nề, mơ màng, người cô tản ra hương thơm như muốn dẫn dụ anh.

Thân dưới lập tức có phản ứng

Thiên Nhã đang áp trên người anh cảm nhận được rất rõ ràng thứ gì đó đang ngẩng đầu

Mặt cô đỏ hơn

Cô đẩy anh ra, bò dậy khỏi ghế sofa, mắng: “Lưu manh.” Khóe mắt cô lơ đãng liếc tới chỗ nào đó đang dựng lên.

Mặt cô nóng hừng hực

Gian ác, thật sự quá gian ác! La Thiên Nhã, mày trở nên háo sắc như này từ bao giờ? Lạc Thần Hi ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ nhưng mang hàm ý trêu chọc

Anh ngồi dậy, đặt hai tay bên hông cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.

“Nhớ nó à? Nó cũng rất nhớ em.” Anh liếc nhìn “Tiểu Lạc Lạc”, xấu xa phả hơi thở vào phần tại nhạy cảm của cô

Nghe hiểu được những gì anh ám chỉ, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn đập đầu vào một miếng đậu phụ chết quách đi cho xong.

“Xấu xa!” Cô nghiến răng nghiến lợi mà mắng, muốn gạt hai tay anh đang đặt trên hông mình ra nhưng anh lại ôm chặt, làm như đứa bé đang làm nũng.

“Ưm, đừng rời khỏi anh.” Thiên Nhã liếc mắt, da gà tới rơi đầy đất

Đáy lòng cô mềm nhũn

Quả nhiên người này lại làm nũng, cô không chịu nổi

Không được, cô không thể bị anh quyến rũ

Tỉnh táo đi nào, La Thiên Nhã!

Cô không thèm nhìn Lạc Thần Hi đang dính trên người mình, khom người cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch

Sau đó, cô nghiêng mặt nhìn anh, nói một câu đầy khí phách: “Em sẽ cho anh thấy cái gì gọi là người ngồi trong lòng mà tâm không loạn.”

Lạc Thần Hi thấy dáng vẻ này của cô cực kỳ đáng yêu

Anh thẩm phì cười nhưng bên ngoài lại làm ra vẻ tủi thân, khuôn mặt anh tuấn cọ tới cọ lui trên vai cô: “Khách quan, người ta muốn.”

“Khụ khụ...” Suýt thì Thiên Nhã bị nghẹn chết bởi câu này

Càng ho mặt cô càng đỏ, suýt chút nữa đã bất tỉnh

Loạn rồi, loạn rồi, đây là tình huống gì? Người này đang lấy sắc đẹp dụ dỗ cô! “Buông ra! Em không để anh làm gì em đâu!” Thiên Nhã kiên quyết nói.

Lạc Thần Hi ôm chặt eo nhỏ không buông, phát huy toàn bộ sự vô lại của bản thân: “Không buông, buông ra em sẽ đi.”

Trên trán Thiên Nhã xuất hiện vạch đen, một đàn quạ bay ngang qua đỉnh đầu

Khóe miệng cô co rút

Cô đưa tay đỡ trán nhìn người đang sống chết không buông, dính chặt lấy mình

“Rốt cuộc anh...” Thiên Nhã đang định làm khó dễ thì thân thể như ăn phải thuốc độc liều mạnh, trở nên rã rời.

Ôi, sao thế này? Sao đột nhiên cô cảm thấy cổ họng khô khốc, lửa trong người bừng lên, thiêu đốt cổ họng làm cô không kịp nuốt nước bọt

Thảm rồi! Đầu óc choáng váng, ngọn lửa trong người hóa thành một dao hung hăng thiêu sạch lý trí của cô

Cô muốn, rất muốn..

Cái cảm giác trống rỗng đang giày vò cô

Cô túm chặt ghế sofa, nghiến răng nghiến lợi.

Lạc Thần Hi nhận ra sự khác thường của cô, vội vàng thu hồi dáng vẻ vô lại, ân cần hỏi han: “Sao thế? Em khó chịu chỗ nào?” Anh xoay mặt cô lại, để cô đối diện với mình, quan sát xem là lạ ở chỗ nào.

Trán rịn mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng

Anh quan tâm lau mồ hôi rịn trên trán cô đi: “Xin lỗi, anh không nên trêu em.” Anh từng nói, chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không ép cô

Anh nguyện chờ, anh thật sự nguyện ý chờ

Cô cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, đôi tay cũng đang nắm chặt trắng bệch, thở dốc.

Lạc Thần Hi thấy không ổn, đôi mắt hiện rõ vẻ lo lắng

Anh đưa tay xoa khuôn mặt nóng bừng của cô: “Nói cho anh đi, em sao thế? Anh đưa em tới bệnh viện.”

Anh đứng lên, vừa định bế cô lên thì đã bị cô kéo ngược trở lại, ngồi xuống ghế

Mắt hạnh dần mở, vẻ mơ màng trong ánh mắt tựa làn nước mùa Xuân, uyển chuyển khiến người ta rung động

Lạc Thần Hi ngây người nhìn cô.

“Thiên Nhã!”

Anh mấp máy môi, đang định hỏi thì giây tiếp theo Thiên Nhã đã nhào tới, đè anh dưới thân

“Em, em, em..

không chịu được.” Thiên Nhã vừa khó xử vừa ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ ảo não, giọng nói uể oải như đang đè nén.

Đèn trong phòng khách tối đen, tiếng thở dốc mập mờ thoát ra từ cánh môi anh đào nhỏ nhắn của cô

Chẳng tốn sức lực nào, chỉ cần dáng vẻ gợi cảm như chú mèo nhỏ của cô đã làm anh tước vũ khí đầu hàng

Môi cô áp lên môi anh, dây dưa vụng về mút mát hơi thở tươi mát mê người của người đàn ông này

Mới đầu anh còn nghi ngờ, nhưng ngay sau đó đã bị chú mèo nhỏ cuồng nhiệt chọc cho lửa tình thiêu đốt người, cảm giác được yêu thương mà lo sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.