Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 181: Nhanh, nói yêu anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giống như một bức tranh, đẹp tới mức người ta không muốn tỉnh lại

Thiên Nhã bị cơn nhức ở mắt cá chân gọi tỉnh

Cô xoay người, duỗi thẳng chân ra, cảm thấy thoải mái hơn nhiều

Cô từ từ mở mắt ra, cảm nhận hoàn cảnh trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc

Sau lưng còn có tiếng hít thở trầm ổn

Đầu như bị gõ mạnh một cái

Trời! Cô, cô đang ở đâu?

Ký ức bắt đầu xoay vòng trong đầu, mặt cô càng lúc càng tối đen lại.

Tối qua, cô được Lạc Thần Hi đưa tới đây, anh vô lại làm nũng, sau đó..

sau đó? Sau đó thì sao?

Không biết người phía sau tỉnh dậy từ lúc nào, anh chuyển mình, bàn tay3đặt lên vòng eo nhỏ của cô, gương mặt tuấn tú gục vào sau gáy cô dụi đi dụi lại

Cảm nhận được những sợi râu mới nhú chạm vào thân thể khiến cô run rẩy: “Tỉnh chưa?” Giọng nói khàn khàn mà say lòng người này không phải của anh thì còn của ai? Thiên Nhã giật mình, giọng của anh khiến thân thể cô mềm nhũn, muốn đẩy ra cũng không có sức lực

Ngất mất! Cô lại..

lại bị chìm đắm trong đó! Chết tiệt! Cô ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu nhìn, trời, cô không hề mặc đồ.

Cô vội vàng kéo một góc chăn che đi quang cảnh trên thân thể mình, khóe miệng co rút vài cái, nhìn khuôn2mặt biếng nhác tuấn tú của anh: “Anh..

em..

anh..

em...!” Cô lấy ngón tay chỉ mình rồi lại chỉ vào người đàn ông trước mặt, rốt cuộc anh...

Lạc Thần Hi miễn cưỡng mở đôi mắt mơ màng mang theo vài phần lưu luyến và dây dưa, đêm qua anh quá thỏa mãn rồi

Anh vươn tay tóm chặt đôi tay bé nhỏ của cô: “Cô gái nhỏ, anh đói rồi, làm đồ ăn sáng cho anh đi!” Nhưng dường như nhanh chóng hiểu ra gì đó, anh lại nói: “Anh nghĩ em còn đói hơn anh đấy, dù sao người tối qua vất vả cũng là em, để anh làm cho!” Anh vén chăn lên, ngồi dậy.

Cả người anh trần như nhộng, phơi bày rõ1ràng trước mặt Thiên Nhã

Cô mở to mắt hạnh, hít một hơi khí lạnh, cái làm cho cô kinh hãi hơn là trên người anh có nhiều dấu đỏ đỏ khiến cho người khác ngượng ngùng

Cô đưa tay chỉ vào dấu đỏ trên người anh, run rẩy hỏi: “Anh, sao anh lại...”

Lạc Thần Hi cong môi mỏng, lộ ra nụ cười tà mị, làm ra vẻ như một cô gái nhỏ: “Đây là dấu vết em dành cho tôi, dấu vết tình yêu.” Thiên Nhã quay ngược ngón tay chỉ vào miệng mình, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó là hoảng sợ, sau đó nữa là đỏ bừng cả mặt

Cái này, sao có thể xảy ra! Đêm qua cô đã làm1gì? Vì sao cô không nhớ gì? Lạc Thần Hi đưa tay kéo cô đến, ôm lấy cô, hôn lên phần gáy trắng như tuyết của cô từ phía sau

“Honey, lần sau nhớ anh thì đừng chịu đựng như này, không tốt cho thân thể đâu.” Giọng nói của anh cực kỳ mập mờ, lại thêm giọng điệu dịu dàng như nước, nghe cứ tưởng chuyện này là thật.

Thiên Nhã vừa tức vừa xấu hổ, muốn tránh khỏi anh nhưng không còn sức

Bây giờ hai người đang dựa sát vào nhau, da thịt dính lại làm cho cô tê dại cả người.

“Em..

em..

không phải thế!” Thiên Nhã nhìn nửa ngày mới phản bác được, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại trong cơn1hoảng sợ này.

Lạc Thần Hi cúi người hôn lên khuôn mặt tinh xảo như ngọc mài

“Ưm.” Thiên Nhã vốn muốn lên tiếng kháng cự nhưng thoát ra ngoài miệng lại như tiếng ngâm

Cô xấu hổ cúi đầu, vươn tay định đẩy anh ra

Không ngờ câu tiếp theo anh nói lại đánh bại cô hoàn toàn: “Em cướp mất sự trong sạch người ta, phải chịu trách nhiệm với người ta.” Khuôn mặt Thiên Nhã tái nhợt, mồ hôi chảy xuống, vô cùng nhếch nhác

Ở phía sau, anh đã thực hiện được gian kế nên cười khẽ

Anh ôm lấy cô, để cho cô kề sát vào mình.

phía sau là sự hiện diện mãnh liệt của anh, Thiên Nhã không ngừng kêu khổ, quyết định trốn trước rồi tính tiếp

Nhưng mà, quần áo của cô đâu? Cô nhìn xung quanh, không tìm thấy vật gì giống quần áo cô.

Lạc Thần Hi thấy vẻ mặt cô như tên trộm, buồn cười: “Đừng nhìn nữa, quần áo của em ở dưới phòng khách

Em không biết đâu, tình hình chiến đấu tối qua của chúng ta vô cùng mãnh liệt, từ sofa tới mặt đất, từ mặt đất lên tới phòng, sau đó là...”

Trên trán Thiên Nhã toát mồ hôi lạnh: “Xin anh đừng nói nữa.” Cô bưng mặt, cầu xin tha thứ.

Nếu không phải trên người anh có chứng cứ thì có khi cô đã không tin mấy lời đó

Nhưng chứng kiến tình trạng thảm không nỡ nhìn này, cô không thể không nghi ngờ điều này là thật

Sao lại thế? Tại sao lại như này? Lẽ nào cô khát khao như thế? Tại sao cô không nhớ chút nguyên nhân nào dẫn tới xảy ra chuyện này? Thiên Nhã đang tự mình hối hận mặc niệm, đột nhiên...

“A!”

“Anh lưu manh...” Cô nhỏ giọng mắng.

Anh xoay người, hôn cô

“Um...” Trong ánh mắt mơ màng chứa đựng sự yêu thương không nói hết được: “Anh muốn nói lại cho em nghe, anh yêu em.” Thiên Nhã cau mày, thân thể rã rời

Cô thật sự không còn sức lực để chống đỡ nữa, chỉ có thể quay sang hướng khác

Tên xấu xa, chắc chắn là tên xấu xa này! Cô lại làm đĩa thịt nằm trên đĩa rồi! Thấy cô cố nén, Lạc Thần Hi cười xấu xa.

Một hồi vui vẻ chết người kéo tới, Thiên Nhã anh dũng hi sinh

Khuôn mặt nhỏ nhắn sụp đổ trong nháy mắt, hóa thành vô số ánh mắt u oán mà nhìn anh, cầu xin tha thứ.

Đừng thế mà, đừng thế mà

“Hửm? Nói yêu anh.” Anh tiếp tục động tác, giọng nói dịu dàng vang lên

Thiên Nhã mệt lả, không khống chế được bản thân

“Em yêu anh!” Tiếng nhỏ như muỗi kêu, mang theo sự oán giận

“Nghe không rõ, nói lại.”

“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh!” Gần như cô phải nghiến răng nghiến lợi để nói ra

Lạc Thần Hi nở nụ cười hài lòng, cúi đầu bên tai cô, dịu dàng nói: “Tối hôm qua là em chủ động, bây giờ tới lượt anh.”

Tại Tập đoàn Lạc Thần.

Thiên Nhã đi theo sau Lạc Thần Hi

Không phải là cô kiêu căng mà lại cái người tên Lạc Thần Hi kia! Anh nằng nặc đòi cô ngồi xe anh tới chỗ làm, nói cái gì mà nhìn thấy cô sẽ có thêm động lực làm việc, cần cô phải kết thúc ngày nghỉ trước thời hạn

Nếu như cô không nghe theo, anh sẽ đem “kiệt tác” mà cô lưu lại trên người mình cho mọi người xem.

Thiên Nhã bị anh dọa tới đổ mồ hôi lạnh, xem ra người này rất có gan làm như vậy

Nhìn anh như thể ước gì cả thế giới có thể nhìn thấy những gì cô đã làm với anh

Anh nghênh ngang đưa cô đi tới của công ty, trời mới biết những đồng nghiệp nhiều chuyện của cô sẽ có phản ứng gì, may là giờ đã vào giờ làm việc, nếu không...

Mấy người đồng nghiệp bên ngoài quan sát cô bằng ánh mắt phức tạp, họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi nhao nhao chạy tới trước mặt Thiên Nhã.

“Thiên Nhã, đây là cà phê Lam Sơn tôi mới mua, cô uống đi, thơm ngon nguyên chất đấy.”

“Thiên Nhã, cô xem, đây là vé ăn buffet hải sản ở khách sạn Thì Chung, hai chúng ta đi ăn là tuyệt nhất!” “Thiên Nhã, đây là phiếu giảm giá của cửa hàng quần áo Ái Mã, nghe nói nhà thiết kế lớn bên họ mới tung ra một loạt quần áo mới

Sau khi tan làm chúng ta cùng nhau đi xem đi.”

“Thiên Nhã, đừng nghe cô ta nói, bây giờ thân phận của cô khác rồi, quần áo ở Ái Mã sao xứng với cô

Sau khi tan làm cô đi với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem cái gọi là hàng hiệu.” “Hừ, chẳng lẽ Thiên Nhã lại không biết cái gọi là hàng hiệu? Cô đừng có bỉ ổi như thế, bây giờ Thiên Nhã có thân phận gì? Cô nói thế là quá coi thường cô ấy rồi.” Thiên Nhã cau mày nhìn đám đồng nghiệp vây quanh mình náo loạn, vừa giúp mình pha cà phê lại vừa giúp mình lau bàn, có cảm giác mình nằm mơ vẫn chưa tỉnh lại.

“À, mọi người về làm việc đi, tôi tự mình làm được rồi

Mấy thứ như quần áo hàng hiệu tôi không mua nổi.” Thiên Nhã sửng sốt mất một lúc mới phản ứng lại, cô cướp lại cây xương rồng mà mình đặt bên cạnh máy tính, người đồng nghiệp này hình như định đi tưới nước giúp cô.

“Vậy cô có việc gì cứ nói với tôi, không cần khách sáo.” “Đúng thế, cô đừng ôm đồm tất cả mọi việc, chúng tôi rất rảnh rỗi, có thể làm giúp cô một chút.” “Nguyện ý vì Thiên Nhã cống hiến chút sức lực nhỏ.” Các đồng nghiệp nói linh tinh một hồi rồi đi ra khỏi chỗ cô

Thiên Nhã không hiểu, bọn họ uống nhầm thuốc à? Cái gì thân phận bây giờ khác trước? Cái gì mà quá coi thường có rồi? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian cô không ở đây đã xuất hiện một tin động trời mà cô không biết? Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, hít sâu một hơi

Lẽ nào chuyện mình ngồi xe chủ tịch đi tới đây lan truyền nhanh như vậy? Hu hu, cô thật đáng chết

Giờ thì cô không hơn không kém tiểu tam rồi, là một người phụ nữ xấu xa

Tại sao lại thế? Vì sao cô không khống chế được bản thân? Vì sao, vì sao chứ? Thiên Nhã cúi đầu thấp, tự trách, gần như sắp cụng đầu xuống mặt bàn

“Này, sao thế? Em đang nghĩ quẩn trong lòng à?” Giọng nói của Lạc Thần Dương bỗng lọt vào trong tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.