*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Câu nói của Lạc Thần Dương dường như đánh thức người từ trong mơ tỉnh lại
Người Thiên Nhã nghĩ tới không chỉ có Kha Tử Thích, vấn đề tiếp theo làm cho cô không thở nổi, đó là cha cô
Bây giờ cha cô sống chết chưa rõ, sao cô có thể ở bên Lạc Thần Hi..
Sao cô có thể làm như vậy? Cô không phải đứa con ngoan, càng không phải người tốt.
La Thiên Nhã, rốt cuộc mày đang làm cái gì? Mắt cô lập tức bị che lấp bởi tầng sương mù dày đặc
Ánh mắt Lạc Thần Hi và Lạc Thần Dương đều thay đổi
Con ngươi Lạc Thần Dương hơi di chuyển, anh ta không nghĩ tới một câu nói tùy ý của mình lại làm cho cô bị tổn thương, nhưng anh ta cũng không cam lòng
Hóa3ra trong lòng cô có Kha Tử Thích.
Còn ánh mắt Lạc Thần Hi phức tạp hơn, có đau lòng, có ghen tuông, có tức giận
Sự phức tạp này chuyển thành ánh mắt âm trầm, anh nhìn Lạc Thần Dương
“Chúng ta đi thôi.” Lạc Thần Hi kéo tay Thiên Nhã, nói.
Lúc này tâm trạng Thiên Nhã hoảng loạn
Cô hất tay anh ra, thái độ xa cách: “Tự em gọi xe về.” Nói xong, cô lập tức xoay người rời khỏi nhà hàng
Lạc Thần Hi thấy thái độ của cô thay đổi, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng và khó hiểu
Anh liếc mắt, nhìn chằm chằm Lạc Thần Dương: “Chiều nay tới phòng làm việc tìm tôi.” Dứt câu, anh đuổi theo
Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng Lạc Thần Hi, cười tự giễu: “Làm tiểu nhân một cách2oan uổng rồi.”
Lòng Thiên Nhã loạn cào cào, cô không muốn về công ty để chạm mặt anh.
Cô đưa tay vẫy một chiếc taxi, đang định lên xe thì đằng sau có người kéo cô vào trong lòng người đó
“Cô ấy không lên, anh đi đi.” Giọng nói dễ nghe nhưng hơi nặng nề.
Thiên Nhã nhìn theo tài xế lái xe đi, tức giận: “Không sao, còn nhiều xe taxi khác mà.” Cô định vươn tay vẫy thêm chiếc xe khác
“Em làm sao thế?” Lạc Thần Hi kéo tay cô, để cho cô đối mặt với mình.
Thiên Nhã quay mặt ra chỗ khác: “Không có gì
Chủ tịch, đây là đường lớn, anh tự trọng chút.” Cô sao thế? Cô không biết, cô cảm thấy rối loạn, cả ngày hôm nay cô sống trong hỗn loạn của tự trách, đau1khô.
“Em lên xe.” Đôi mắt anh từng lửa giận
Anh dắt cô đi tới chỗ xe mình đỗ ở phía đối diện.
“Anh buông ra được không?” Thiên Nhã ngang bướng nói, dùng sức muốn rút tay ra
“Không buông, buông ra em sẽ rời đi.” Lạc Thần Hi cố chấp nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói
Thiên Nhã ngây người
Đêm qua, anh cũng nói thế.
Bây giờ vẻ mặt anh trông rất đáng thương, tựa như một đứa trẻ sợ bị vứt bỏ, rất sợ người quan trọng nhất với anh rời khỏi anh mà đi.
Cô đau đớn, xoắn xuýt, để mặc cho anh kéo mình ngồi vào xe.
Cô quay mặt sang chỗ khác, đầu óc trở nên mơ màng
Cô chưa từng bị khó dễ như này, chưa từng cảm thấy phiền não đến thế, cô nên làm gì bây giờ? Kiên1quyết rời khỏi anh? Có lẽ cô không làm được, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã trở thành điểm yếu của cô, chỉ cần một ánh mắt của anh là cô đã không ngừng hoảng loạn
Một ánh mắt của anh có thể làm cho cô bay lên thiên đường, cũng có đầy cô xuống đáy vực.
Không biết từ lúc nào, anh đã có năng lực giống La Tiểu Bảo
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể làm cổ động lòng
Nhưng cô không thể không nghe lời cha nói
Hơn nữa giữa hai người có rất nhiều khoảng cách.
Anh đưa cô tới công viên tại trung tâm Vân Thành
Xe dừng lại
“Rốt cuộc em làm sao? Nói cho anh biết, được không?” Anh hạ cửa kính xe xuống, xoay người lại, dùng biểu cảm cực kỳ1chân thành hỏi.
Thiên Nhã cắn môi, nhìn anh, không nói lời nào
Cô nên nói thế nào? Nói thế nào đây?
“Nếu em lo lắng chuyện liên quan tới Hạ Vân Cẩm thì anh có thể nói cho em biết, anh sẽ nhanh chóng ly hôn với cô ta
Em nghe đây, em không phải người thứ ba, anh chưa từng yêu cô ta, cũng không có bất cứ tình cảm nào với cô ta
Anh cưới cô ta, là bởi vì cô ta mang trong mình cốt nhục của anh, Lăng Lăng.” Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi uể oải nói: “Sao chúng ta không thể gặp nhau sớm hơn?”
“Có điều chuyện này không quan trọng, bởi vì anh gặp được em rồi
Anh yêu em, Thiên Nhã
Em đừng né tránh tình cảm của anh nữa, được không?” Anh nắm lấy bả vai cô, cảm nhận được sự gầy yếu đó, thấy rất đau lòng, lực trên tay cũng giảm đi không ít.
Thiên Nhã vẫn cắn môi, nhíu mày, không biết nên nói thế nào.
“Dù Lăng Lăng là con trai ruột của cô ta nhưng mấy năm gần đây cô ta đã ngược đãi thằng bé không ít lần
Lăng Lăng sớm đã chán ghét cô ta rồi
Trước kia anh nhìn là vì Lăng Lăng nhưng giờ Lăng Lăng không muốn đứng bên cô ta nữa, anh nghĩ anh không cần phải duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này thêm.”
Anh nói nhiều như thế, đơn giản là để Thiên Nhã có thể xua tan đi ác cảm trong lòng
Thiên Nhã vừa đơn thuần vừa lương thiện, nhất định cô đang tự trách vì cảm giác mình đang phá hoại gia đình người khác
Anh cho rằng cái khiến cô lo lắng là chuyện này.
“Mặc kệ về sau thế nào, anh cũng không để em rời khỏi anh
Chúng ta cùng nhau để cho Lăng Lăng, Tiểu Bảo có một gia đình trọn vẹn, được không?” Lạc Thần Hi cẩn thận nói, thăm dò phản ứng của Thiên Nhã
Anh chưa từng ăn nói khép nép, có hành động muốn lấy lòng người khác, chân thành thổ lộ suy nghĩ của mình như vậy
Nhưng khi làm, anh không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn rất cam tâm tình nguyện.
E rằng, trên thế gian này chỉ có mình cô mới khiến cho người luôn cao cao tại thượng, không ai có thể bì nổi như anh trở nên hèn mọn, hơn nữa còn là tình nguyện hèn mọn
Sau khi cha mẹ anh qua đời, anh chưa lúc nào có khát vọng xây dựng một gia đình ấm áp như lúc này
Anh thầm cảm thấy may mắn vì Thiên Nhã đã tới bên anh, làm cho trái tim đã đóng băng lâu ngày ấm áp trở lại.
Thiên Nhã im lặng, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt
Chưa bao giờ cô thấy Lạc Thần Hi chân thành, tha thiết mà thành khẩn như vậy
Nếu như có còn nghi ngờ với tình yêu của anh thì giờ khắc này, biểu cảm đó, còn cả lời mà anh nói ra đã đủ để xóa hết nghi ngờ.
Chỉ là, anh không biết, thứ mà cô bài xích không chỉ có những chuyện này.
Lạc Thần Hi thấy cô im lặng không nói, nghĩ tới một người có thể là nhân tố khiến cô do dự, anh giận tái mặt, kiểm chuyện: “Lẽ nào người gây khó khăn cho em là Kha Tử Thích?” Mới nãy, khi Lạc Thần Dương nhắc tới Kha Tử Thích, cô có biểu cảm như thế nào anh đã nhìn thấy hết, đồng thời anh cũng canh cánh trong lòng, hóa ra cô có nhiều phản ứng như vậy là vì Kha Tử Thích.
Thiên Nhã lắc đầu.
“Rõ ràng em là vì anh ta.” Giọng Lạc Thần Hi chua xót, như đứa bé con bị chọc giận.
Anh ôm ngực, dựa người vào ghế, tự mình hờn dỗi
Thiên Nhã nhìn dáng vẻ anh như đứa trẻ đang ăn giấm chua, dở khóc dở cười
“Em chỉ coi Tử Thích như anh trai thôi.” Thiên Nhã thấy khuôn mặt tuấn tú này cực giống La Tiểu Bảo lúc giở trò ầm ĩ, lòng mềm nhũn, tình mẫu tử lan khắp cơ thể.
Mắt Lạc Thần Hi sáng lên: “Thật không?”
“Thật.” Thiên Nhã bảo đảm.
Lạc Thần Hi cười hài lòng, hôn nhẹ lên gò má của cô: “Vậy sau này không cho phép em nhìn thằng nhóc đó nữa, không cho phép cười cười nói nói với anh ta, tình cảm giữa anh trai và em gái, không thể quá thân thiết.” Anh bắt đầu đánh dấu chủ quyền.
Trán Thiên Nhã xuất hiện vạch đen, cái này là cái gì thế? Người này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn dáng vẻ vui mừng của anh kìa.
Cô do dự một hồi, hay là cô nói cho anh nghe chuyện này?
“Thật ra, vấn đề giữa chúng ta không phải là...” Cô đang định nói thì chuông điện thoại Lạc Thần Hi vang lên
“À, được, tôi quay lại đây.” Lạc Thần Hi tắt điện thoại, nhìn Thiên Nhã mà nói: “Anh đưa em về nhà, chiều nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai hãy đi làm
Tối nay chúng ta đi ăn tối cùng nhau, đêm qua em vất vả quá rồi, phải bù lại.” Lạc Thần Hi tiến lại gần, giọng nói vừa mập mờ vừa xấu xa
Mặt Thiên Nhã nóng lên, trong lòng hối hận không thôi
Rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì? Làm gì thế?
Thôi đừng nói
Cả ngày hôm nay người cô cứ ế ẩm đau nhức, hơn nữa trên người anh còn nhiều bằng chứng như vậy, a a a, chẳng lẽ cô thật sự làm việc quá độ?
Ngất mất! Để cô trực tiếp đập đầu rồi ngất luôn đi, quá mất mặt! Cô đỏ mặt, Lạc Thần Hi cười nhìn cô như thể gian kế đã thành công
“Hay là tối nay chúng ta tiếp tục? Nhưng đổi chỗ chút.” Lạc Thần Hi nháy mắt ra hiệu với cô
Thiên Nhã trừng mắt: “Anh vô lại.” Cô mắng
Lạc Thần cười ha ha hết sức sảng khoái: “Anh nguyện ý làm một tên vô lại.” Xe tới dưới nhà Thiên Nhã, Lạc Thần Hi nhìn theo Thiên Nhã lên tầng rồi mới nghênh ngang lái xe rời đi
Thiên Nhã chầm chậm đi bộ về nhà, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi
Lời của anh cứ quanh quẩn trong đầu cô, thêm lời của cha nữa
Thì ra hạnh phúc và đau khổ chỉ cách nhau 0,1 cm
Không vượt qua được, không vượt qua nổi
Cô nằm trên ghế sofa, trong ti vi là bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi
Một nhà năm miệng ăn, hạnh phúc vây quanh.
Đáng tiếc, đây chỉ là giấc mộng đẹp do con người tạo ra
“Mami, mami đang nghĩ gì thế?” Không biết La Tiểu Bảo đi ra khỏi phòng từ lúc nào
Cậu vẫn còn buồn ngủ, khuôn mặt đáng yêu đó chọc cho người khác phải thương yêu.