Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 190: Tỏ tình thất bại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Anh không nói gì, tựa như đang nghĩ câu trả lời

Thiên Nhã đau lòng, cô làm tổn thương anh rồi

Nhưng cô không thể không làm vậy, cô hi vọng Tử Thích sẽ được hạnh phúc

“Tử Thích, chỉ cần anh bằng lòng anh sẽ phát hiện ra cô ấy rất tốt, anh sẽ yêu cô ấy.” Cô hạ quyết tâm nói tiếp

Ánh mắt Kha Tử Thích dời đi, hơi thở đau thương quấn quanh người anh

Anh nhìn Thiên Nhã, con ngươi đen láy như hồ nước thu khiến người ta say mê, khiến người ta rung động nhưng không thể lay động Thiên Nhã.

“Thiên Nhã, sao em không nghĩ tới việc cho anh một cơ hội? Cho dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua?” Anh nhìn chằm chằm cô như thể đang kiếm tìm đáp3án, giọng nói nghe vừa đau khổ vừa bứt rứt.

Thiên Nhã cứng người, không nghĩ anh sẽ chất vật như này

Ánh mắt như đang gây sự làm tâm trí cô hoảng loạn

Hóa ra cô làm anh tổn thương rồi

Đứng trước mặt cô, chưa bao giờ Kha Tử Thích cho cô thấy những khía cạnh khác, anh không tức giận thậm chí còn không biểu lộ ra vui buồn giận hờn của mình, anh chỉ vui vẻ vì cô, đau buồn vì cô, vì cô mà hạnh phúc.

“Em, em...” Thiên Nhã khó xử, cứ úp úp mở mở

Kha Tử Thích đứng lên, nở nụ cười dịu dàng vốn có

Chỉ là giờ đây nụ cười đó trông cứ buồn man mác: “Được rồi, không trêu em nữa

Em mau đi nghỉ đi, anh phải về.”

Có một số chuyện,2biết rõ đáp án là thứ mình không muốn nghe nên chỉ cười cho qua

“Tử Thích, xin lỗi.” Thiên Nhã tiễn anh ra cửa, nhìn theo bóng lưng anh mà nói.

Anh hơi sững người lại nhưng không dừng bước, biến mất ở chỗ cầu thang.

Trong Tập đoàn Lạc Thần.

“Đêm qua anh đã làm gì Karen?” Thiên Nhã đi vào phòng làm việc của Phó Chủ tịch, nghiêm mặt hỏi.

Lạc Thần Dương khoanh tay trước ngực, nhìn Thiên Nhã đang khởi binh vấn tội

Hóa ra cô không biết gì chuyện đêm qua

“Mới sáng sớm em đã vội vàng muốn gặp anh? Em tìm lý do này để khởi binh vấn tội anh?” Anh ta nở nụ cười xấu xa, chọc ghẹo

Thiên Nhã trừng mắt với anh ta: “Tôi không đùa với anh! Có phải anh muốn1chết không, dám đánh chủ ý lên người Karen.” Thân là bạn của Karen, dù thể đi chăng nữa cô cũng không thể để người này tổn thương cô ấy một lần nữa

Lạc Thần Dương hứng thú nhìn cô, tựa như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật bậc nhất

Thiên Nhã bị anh ta nhìn mà sợ: “Anh, anh nhìn cái gì thế! Trên mặt tôi không có vết bẩn đâu!” Mặc dù cô có năng lực miễn dịch với ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu của anh ta nhưng không chịu được loại ánh mắt nóng rực này

“Xem ra em ngồi vững lên chiếc ghế phu nhân chủ tịch rồi

Dù gì tôi cũng là Phó Chủ tịch đấy, em nhìn thái độ của em đi, chậc, khiến người ta sợ đấy.” Lạc Thần1Dương giả vờ vừa đáng thương vừa tủi thân

Thiên Nhã thấy anh ta nói thế thì cúi xuống nhìn tư thế của mình, phát hiện ra mình đang chống nạnh, cực kỳ khí thế

“Không tệ, còn chưa vào cửa đã học được phong thái của anh trai anh rồi.” Lạc Thần Dương tiếp tục trêu cô

Thiên Nhã lập tức buông tay, làm tư thế nghiêm: “Tôi không có, anh đừng nói hươu nói vượn.” Lạc Thần Dương thấy mặt cô đỏ tới tận mang tai, hài lòng cười ha ha

“Anh! Anh đúng là tên vô lại không ai địch nổi!” Lạc Thần Dương ngừng cười, vì mình mà kêu oan: “Vô lại? Anh làm gì mà vô lại, trong chuyện này anh cũng là nạn nhân đấy.” Thiên Nhã lườm anh ta: “Anh là nạn1nhân? Thế thì heo mẹ biết trèo cây rồi!” “Thật, là em gái Karen của em và con trai bảo bối của em làm chuyện tốt.” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm cô, nói một câu đầy ẩn ý

“Con trai bảo bối của tôi?” Thiên Nhã hoang mang

Lạc Thần Dương đập nhẹ vào miệng mình: “Không phải, là con trai bảo bối tương lai.” Anh ta sửa lại.

Thiên Nhã thấy dáng vẻ kỳ quái của anh ta, không thèm vắt hết óc suy nghĩ anh ta thần bí cái gì nữa.

“Nói chung, anh đừng có đánh chủ ý lên người Karen, không anh chết chắc!” Xem ra cô học theo Lạc Thần Hi thật rồi, nói chuyện với người khác hệt anh

Ánh mắt Lạc Thần Dương dừng lại trên viên kim cương ở cổ cô: “Kim cương đẹp thế, anh trai anh tặng?” Thiên Nhã nghe xong liền giấu viên kim cương đó vào bên trong áo sơ mi

Thứ này quá bắt mắt, phải nghĩ cách giấu nó đi mới được

Đều tại cái tên Lạc Thần Hi, dám uy hiếp không cho cô tháo xuống.

“Không phải.” “Vậy là Kha Tử Thích tặng? Ồ, thảo nào em gái Karen nhà mấy người lại chó cùng rứt rậu.” Lạc Thần Dương làm ra vẻ đã hiểu.

Anh trai anh ta quá thiên vị rồi, anh ta lớn như này rồi còn chưa được anh trai mình tặng đồ gì quý giá

Có điều, anh ta không dám yêu cầu nhiều, Lạc Thần Hi không đoạn tuyệt quan hệ với anh ta là cảm ơn trời đất lắm rồi

“Khụ khụ...” Ngoài cửa truyền tới tiếng ho khan, tiếng ho êm tai như này không cần nói cũng biết là tiếng của ai rồi

“Ơ, đại ca, hôm nay anh không bận à? Sao lại đại giá quang lâm tới đây?” Lạc Thần Dương đứng lên, vừa thở dài vừa đi lên phía trước

Thiên Nhã cảm thấy sau lưng lành lạnh, dự cảm không tốt dâng lên

“Chủ tịch.” Cô xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt âm trầm của Lạc Thần Hi

Anh cũng nhìn cô, trực tiếp đi vòng qua Lạc Thần Dương mà tới chỗ cô

“Sao trợ lý của tôi lại chạy tới chỗ cậu?” Ánh mắt Lạc Thần Hi chỉ dừng trên người Thiên Nhã, anh chất vấn

Thiên Nhã run rẩy, lời này không phải đang hỏi cô sao

Cô thầm giật mình, ha ha, cả đời này có thành thật không làm chuyện xấu, hay là hôm nay làm thử một lần xem sao

“Chủ tịch, là Phó Chủ tịch gọi tôi tới, nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài xã giao, tôi đang nghĩ cách từ chối đây.” Thiên Nhã bày ra vẻ mặt khó xử

Cô cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ

Thật ra, cô đang cười trộm

Bởi vì cô cảm nhận được sát khí trên người Lạc Thần Hi

Lạc Thần Dương sầm mặt khi thấy Thiên Nhã nói dối không chớp mắt

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ngay cả người biết nhau lâu ngày cũng không thể tin được nữa

Cho tới nay, Thiên Nhã lại dùng hình tượng đơn thuần để nói dối mà mặt không đỏ tại không nóng

Hừ, đúng là anh nhìn lầm em rồi Xem ra có thể đắc tội với tiểu nhân nhưng không thể đắc tội với phụ nữ.

Thiên Nhã nhìn anh ta bằng ánh mắt đắc ý khi biết trò đùa dai thành công, đại họa sắp ập lên người Lạc Thần Dương, để xem về sau anh ta có dám đánh chủ ý lên người Karen không.

Lạc Thần Hi nhìn hai người

Trong lúc đang giao lưu bằng mắt, anh ho khan hai cái: “Em đi ra ngoài đi.” Ý anh bảo Thiên Nhã.

“Vâng, Chủ tịch.” Thiên Nhã nghe lời, lập tức chạy như bay ra ngoài

“Anh, nghe em giải thích, không phải thể đâu.” “Anh, anh đừng tới đây

Em không thế mà, cô ấy nói dối, sao em có thể mang trợ lý riêng của anh theo em ra ngoài xã giao? Em sợ chết, anh biết mà!” “Anh! Anh đừng tới đây, em sợ em sẽ mất khống chế.”

“Anh!”

“A!” Trong phòng phó chủ tịch vang lên tiếng hét thảm thiết, khiến đám người bên ngoài rối rít vây xem

Họ chỉ thấy Lạc Thần Hi bước ra từ bên trong, thổi nắm tay, quơ quơ, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Đắc tội với người phụ nữ của anh còn không phải là đắc tội với anh? Không dạy dỗ cậu ta một chút thì sao báo cáo với Thiên Nhã được?

Em yêu, em xấu xa quá đấy, dám mượn nắm đấm của anh để dạy dỗ em trai anh

Nhưng mà, anh thích! “Hu hu hu, đau chết tôi rồi.” Trong phòng làm việc của Phó Chủ tịch, Lạc Thần Dương cho một bên mắt của mình lại, kêu lên mấy tiếng thê lương.

Thiên Nhã ngồi ở bàn làm việc của mình, cúi người che miệng cười trộm

Ha ha ha, tên vô lại, ai bảo anh dám đánh chủ ý lên người Karen, lần này xem như là chút dạy dỗ nho nhỏ với anh

Ánh mắt mang theo ý cười xấu xa vừa ngước lên lập tức chạm trúng ánh mắt sâu xa của Lạc Thần Hi

Cô ngừng lại, lập tức ngồi thẳng, ho khan hai cái, da đầu hơi tế

Lẽ nào anh đã nhìn ra cô nói dối? Nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng thay Karen xả giận rồi.

Lạc Thần Hi cười nhẹ khi thấy cô vì chột dạ mà khuôn mặt hồng lên

Trong đáy mắt là nét cưng chiều không dễ phát hiện, anh đút tay vào túi quần, tiêu sái đi về phía phòng làm việc của Chủ tịch

“Haiz, mọi người có cảm thấy gần đây Chủ tịch lạ lạ không?” “Đúng đúng đúng! Tôi cũng thấy thế, anh ấy trở nên đẹp trai hấp dẫn hơn rồi! Người ta hận không thể nuốt luôn anh ấy!”

“Sức mạnh to lớn của tình yêu.”

“Sức mạnh của tình yêu? Chủ tịch có niềm vui mới à? Hu hu hu, người kia làm thế nào thế?”

“Ngu ngốc! Lẽ nào cô không nhìn ra? Bây giờ trong mắt Chủ tịch chỉ có La Thiên Nhã thôi.” “Đúng vậy, ánh mắt Chủ tịch nhìn La Thiên Nhã rất đặc biệt

Mọi người không biết đâu, mới nãy Chủ tịch dạy dỗ Phó Chủ tịch là vì La Thiên Nhã đấy.”

“Thật không?”

“Chẳng lẽ tôi điêu? Hai người là anh em họ, làm thế này là đang tranh giành tình nhân.”

“Sao có thể: La Thiên Nhã là người gì vậy, Chủ tịch và Phó Chủ tịch không tới mức phải tranh giành nhau chứ? Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, làm gì có kiểu phụ nữ gì chủ tịch chưa từng thấy, làm gì tới mức phải tranh giành nhau.”

“Cô chẳng biết gì cả

Hồng nhan họa thủy, chính là cái kiểu này.” “Cắt, tôi cũng không thua kém gì hồng nhan đầu, tôi tình nguyện làm kẻ gây tai họa cho Chủ tịch.” “Cô? Ôi, tỉnh lại đi, La Thiên Nhã là mèo mù vớ được chuột chết, cũng không biết kiếp trước đã tích đức gì mà có thể thu phục được cả Chủ tịch và Phó Chủ tịch

Mấy người chỉ có đứng đây ước ao người ta | thôi.”

“Hừ, tôi không phục! Dựa vào cái gì mà tôi thua dưới tay cô ta! Chắc chắn là cô ta học được tuyệt chiêu dụ dỗ nào đó nên mới có thể thành công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.