*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thiên Nhã oán thầm, nói: “Chủ tịch, anh thật sự không rời khỏi đây? Nam nữ thụ thụ bất thân đấy, ngài ở lại qua đêm tại nhà một cô gái còn độc thân, cái này có phải là sẽ có ảnh hưởng không tốt không?” Cô vẫn cố gắng thử thuyết phục anh nhưng nói ra rồi chính cô cũng cảm thấy lý do này không ổn. Nam nữ thụ thụ bất thân? Ôi, trời cũng biết bọn họ đã làm tới bước thân mật nhất trong quan hệ, lỗi là do cô.
“Không cần bia, người ta muốn uống cà phê em pha.” Hoàn toàn không nghe lời khuyên của cô, anh đã luyện được da mặt còn dày hơn da trâu rồi.
Thiên Nhã đỡ trán, rốt cuộc bản thân đã phạm phải cái gì thế? Khách3không mời mà tới đây không rõ lý do, giờ lại còn sống chết không chịu đi. Thì ra nguyên ngày hôm nay người này không đi làm chính là để suy nghĩ biện pháp ỷ lại vào cô?
“Chủ tịch, muộn lắm rồi, anh không nên uống cà phê.” Cô mở tủ lạnh lấy một lon bia đưa cho anh, uể oải vì làm thế nào anh cũng không chịu đi.
Lạc Thần Hi mỉm cười, ngồi dậy, đưa tay nhận lấy.
“Em yêu, có muốn tới đây xem cùng không?” Lạc Thần Hi đưa tay mời cô, kéo cô qua.
Thiên Nhã vội vàng lùi mấy bước: “Anh từ từ thưởng thức, tôi mệt rồi, đi ngủ đây.” Mặc kệ anh đi, thích làm gì thì làm, anh có muốn làm gì đi nữa thì không phải mai cũng phải2về à?
“Vậy được rồi. Em yêu ngủ ngon, ở trên giường chờ anh.” Lạc Thần Hi an phận, xua tay với cô.
Khóe miệng Thiên Nhã hơi co rút. Khá lắm, còn giả vờ như đôi vợ chồng già nữa. Người này bị điên rồi, không thì cũng mắc chứng vọng tưởng.
May mắn là cô có thể khóa cửa phòng lại, không thì không thể phòng bị rồi.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, không ngủ được. Bên ngoài phòng khách truyền tới âm thanh nho nhỏ, cô nghiêng người, nhìn ánh sáng lọt qua khe cửa.
Bởi vì bên ngoài có sự xuất hiện của anh nên cô cảm thấy bất an và xoắn xuýt nhưng xen lẫn trong đó là cả tình cảm ấm áp dâng lên từ đáy lòng.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi phiền não1vò đầu. La Thiên Nhã, mày lại suy nghĩ gì thế? Không cho phép mà còn nghĩ! Bây giờ mày cần ngủ, phải ngủ một giấc!
Nếu ngủ không được thì đếm cừu! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười,...
Không biết đếm được tới một nghìn bao nhiêu mà hai mắt cô như đang đeo chì, ý thức bắt đầu mơ hồ, trong đầu xuất hiện một chút hình ảnh lộn xộn, có cha, có mẹ, có La Tiểu Bảo, còn có anh.
Từng người bọn họ mỉm cười nhìn cô, từng người đều rất hạnh phúc, cô cũng cười theo, vô cùng vui vẻ.
Cô cong môi, nở nụ cười mãn nguyện.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được phía sau có cánh tay ấm áp, một khuôn ngực vững chắc rộng lớn đang bao bọc lấy1mình.
Tựa như ánh mặt trời ấm áp đang chiếu xuống mặt đất rộng lớn, chiếu thẳng vào lòng cô.
Mùi hương quen thuộc và ấm áp vây lấy, cô tham lam đem mình chôn vùi trong đó. Hơn nữa, còn thích ý cọ cọ mặt vào thứ gì đó mềm mại, nụ cười bên khóe môi càng trở nên ngọt ngào hơn.
Hơi thở đều đều, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.
Đáng tiếc, Lạc Thần Hi phải tự chịu đựng dằn vặt khát vọng. Anh cắn răng, cô gái nhỏ này dám cọ đi cọ lại trên cổ anh làm anh mất hồn như thế, cơ thể mềm mại trong lòng còn không ngừng vặn vẹo.
Đây không phải là đang quyến rũ anh sao? Thế mà cô còn mắng anh yêu nghiệt, cô gái ngốc, chỉ có em mới là1yêu nghiệt, là yêu nghiệt đáng yêu đơn thuần nhất trên thế giới này.
Anh dùng sức ôm chặt cô, nghe hơi thở đều đều đó, biết cô ngủ say rồi mới trộm hôn lên trán cô một cái.
Được rồi, tối hôm nay để cho em ngủ ngon, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Cô vẫn đang chìm trong giấc mơ, thậm chí còn cười thành tiếng. Có người đang dịu dàng hôn cô, rất dịu dàng, rất thâm tình, rất dễ câu hồn người, cái cảm giác quen thuộc đó như là chính anh. Nhưng cô biết không thể là anh, cô với anh, không có khả năng.
Không quan tâm nhiều nữa, dù sao cũng là mơ, cứ hưởng thụ đi!
Nhưng sao cảm giác này chân thật thế? Ưm! Anh lại giở trò! Ngay cả trong mơ cũng dám càn rỡ như vậy, không được, cô không thể tiếp tục đắm chìm!
“Ưm...” Người trong lòng có dấu hiệu tỉnh lại từ trong mơ, bàn tay nhỏ bé đập vào ngực anh nhưng nó cũng chỉ như đang khoa chân múa tay, chẳng có chút sức nào.
Phản kháng không được, anh càng lúc càng hăng say, giống như là đang được cổ vũ. Nụ hôn đó càng lúc càng triền miên, khó tách rời.
Ngực bị tập kích, xúc cảm chân thật như này làm cô nhíu hàng lông mày xinh đẹp lại. Đôi mắt buồn ngủ mơ màng bất thình lình mở to, đập vào mặt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Anh đang nhắm hai mắt lại hưởng thụ, mút mát hương vị ngọt ngào từ miệng cô, bàn tay đó đang lần mò trước ngực cô, vuốt ve.
“Ưm!” Cô hoảng sợ đẩy anh ra.
Lạc Thần Hi bất ngờ bị một lực mạnh tấn công nên sơ ý ngã thẳng xuống giường.
“A...” Dưới giường là tiếng hét thảm thiết của Lạc Thần Hi.
Thiên Nhã che miệng, hít một hơi khí lạnh, có phải cô dùng quá sức không?
Suy nghĩ lại thì... hừ! Để đối phó với tên đại sắc lang này, chút sức lực đó không hề gì!
“Anh... Anh vào bằng cách nào? Rõ ràng em đã khóa cửa!” Cô ôm chăn lên bảo vệ cơ thể mình, theo bản năng nhìn xuống dưới. Trên người vẫn mặc đồ ngủ, chắc là không có gì xảy ra đâu nhỉ?
Lạc Thần Hi ngồi dưới đất trông hết sức tội nghiệp, hơi chật vật. Thật sự là vô cùng nhục nhã, anh - Lạc Thần Hi thế mà cũng có một ngày bị phụ nữ đá xuống giường. Sao lại yếu như thế?
Anh mang vẻ mặt tan nát cõi lòng đứng lên, rõ ràng là không thể chấp nhận được chuyện mình bị đối xử như này, ngồi xuống giường lần nữa: “Bên ngoài lạnh lắm, giường em thì ấm nên anh đi vào.”
Thiên Nhã khó có thể tiêu hóa được lời anh nói, cái này quan trọng sao? Quan trọng là cô đã khóa cửa rồi sao anh lại vào được? Anh cho rằng cô già yếu ngốc nghếch rồi hả? Cô đã khóa cửa rồi mà.
“Em đang hỏi anh vào bằng cách nào?” Cô lặp lại câu hỏi mà không thấy phiền.
Lạc Thần Hi chống tay, nghiêng người nằm trên giường nhìn cô: “Đương nhiên là đi vào.” Anh trả lời rất thản nhiên, dường như muốn nói, người phụ nữ này sao lại thích hỏi mấy vấn đề ngốc thế chứ?
Thiên Nhã bất lực thở dài: “Em muốn hỏi, cửa khóa rồi thì anh vào bằng cách nào?” Thiên Nhã tiếp tục hỏi với thái độ không sợ người khác làm phiền.
Lạc Thần Hi buồn cười, lắc chùm chìa khóa trong tay. Mấy chìa khóa của căn nhà này đang xuất hiện trước mắt cô.
“Rất đơn giản, vì anh có cái này.”
Khóe miệng Thiên Nhã giật giật, thật sự muốn ngất đi: “Anh! Chìa khóa nhà em sao lại nằm trên tay anh?” Đây là mấy cái chìa khóa dự phòng của nhà cô! La Tiểu Bảo đã giấu khá kỹ để đề phòng bất kỳ tình huống nào.
Lạc Thần Hi cười thần bí: “Em đoán xem, đoán đúng có thưởng.” Anh cười lên trông còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.
“Cái người xấu xa này! Nhất định là anh trộm về!” Thiên Nhã tức giận mắng.
“Ha ha ha, cái này anh cần trộm sao? Nhà bọn em chỉ lớn được chừng này, không cần nghĩ anh cũng biết vật này được giấu ở đâu.”
“Thật không?” Hu hu, chẳng lẽ nhà cô không có chỗ bí mật để giấu đồ?
Tại sao lại như thế! Khốn khiếp! Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi mà anh còn vào đây chiếm tiện nghi của cô, hu hu.
“Giả.” Lạc Thần Hi thành thật nói.
“Hả?”
“Ngủ không thể ngủ quá sâu, may cho em người đêm qua là anh, nếu như là người khác thì em...” Ánh mắt anh dừng lại trên ngực cô, cực kỳ mờ ám.
“Em làm sao? Lẽ nào, lẽ nào em đã làm gì anh?” Thiên Nhã sợ tái mặt.
“À, coi như thế đi. Nếu người tối hôm qua không phải anh thì em đã bị chiếm tiện nghi rồi.” Lạc Thần Hi nói một cách hài hước.
“Anh! Anh đúng là tên lưu manh, đại sắc lang!” Thiên Nhã ôm chặt góc chăn, lui về phía sau.
“A!” Cô không nhận ra là mình đã lùi tới mép giường, cơ thể hơi ngả về phía sau, giây tiếp theo, cô rơi vào cái ôm ấm áp.
“Cẩn thận chút, chuyện ngã xuống giường này về sau một mình anh làm là được.” Lạc Thần Hi vươn tay kéo cô sắp bị ngã xuống.
“Anh buông ra, lưu manh.” Thiên Nhã đấm vào ngực anh, thấp giọng mắng, rồi lại phát hiện ra giọng mình hơi giống làm nũng.
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, đẩy anh ra, vội vàng bò xuống giường.
“Em yêu, anh đói bụng, làm đồ ăn sáng cho anh.” Lạc Thần Hi thoải mái nằm dài trên giường, nháy mắt nghịch ngợm nhìn cô.
Thiên Nhã chống nạnh, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Chủ tịch, anh muốn ở nhà tôi tới lúc nào?” Cô đã gặp qua lưu manh nhưng chưa thấy ai lưu manh như này! Anh nhất định là ông tổ của giới lưu manh!
Lạc Thần Hi nhắm mắt lại, vẻ mặt rất là hưởng thụ: “Xem tâm trạng đã! Nói không chừng sẽ ở cả đời!”