Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 200: Oan gia trở thành người yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em yêu, ngại quá, để em chờ lâu...” Không biết Lạc Thần Hi xông từ đâu ra ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhã, mặt dày không biết ngượng.

Lần này tới lượt Karen trợn mắt há hốc mồm, người này đi theo từ lúc nào thế? Không phải vừa rồi còn giận dỗi nhau sao?

Thiên Nhã nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Chủ tịch, có phải anh nhầm người rồi không? Tôi không nói là đang đợi anh.” Người đàn ông này vẫn muốn tiếp tục đống vai vô lại?

Lạc Thần Hi mặt dày xem như không nghe thấy cô nói gì, ôm lấy bả vai cô, hào phóng soi mói Lạc Thần Dương: “Chậc chậc, chuyện gì đây?” Thấy anh ta và Karen thân mật như thế, Lạc Thần Hi đã đoán ra được vế sau.

Lạc Thần Dương3cười đắc ý: “Đại ca, anh có mỹ nhân để ôm, thân làm em trai anh, đương nhiên em cũng phải theo kịp chứ.” Anh ta nói xong thì ôm lấy bả vai Karen, nhìn còn thân mật hơn.

Karen cười hì hì, dáng vẻ như chú chim nhỏ nép vào lòng người ta làm Thiên Nhã choáng váng. Hai người này không phải oan gia à? Sao đột nhiên lại tốt lên thế này?

Lạc Thần Hi nhìn hai người, nhếch miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Chủ tịch, đây là chỗ của Tử Thích, mời anh ngồi ở ghế đằng kia.” Thiên Nhã vừa tránh thoát khỏi tay anh đang đặt trên vai mình, vừa lạnh giọng nói.

Đáy mắt Lạc Thần Hi hiện rõ sự ghen tuông nồng đậm. Cô gái này thật to gan, dám hẹn Kha Tử Thích tới ngồi2đối diện hai người kia để ăn tối. May là anh đi theo không thì tức chết anh rồi. Có điều, hiện tại anh đã bị cô chọc tức điên lên.

“Về sau vị trí ngồi bên cạnh em là dành riêng cho anh, nếu ai dám ngồi, anh sẽ không khách sáo với người đó.” Lạc Thần Hi nhìn Lạc Thần Dương với ánh mắt mang ý vị sâu xa, có chút gì đó mang ý cảnh cáo.

Lạc Thần Dương không sợ mà nhìn lại anh. Bây giờ anh ta là người có bạn gái, chị dâu à, anh ta không nhìn trộm đâu.

“Anh! Cái tên lưu manh này!” Thiên Nhã tức giận, có xúc động muốn xông lên bóp chết anh. Nhưng sự ức chế trong lòng lại xen lẫn chút gì đó ngọt ngào, nhộn nhạo, vương vấn nơi2đáy lòng cô.

Lạc Thần Hi giữ chặt bả vai cô: “Dáng vẻ tức giận của em là đáng yêu nhất, anh thích.”

Thiên Nhã vừa giận vừa thẹn, đưa bàn tay trắng nõn ra chào hỏi anh nhưng bị anh bắt lại, khiến tay cô không thể động đậy.

Cô dùng sức rút lại thì anh dùng sức bắt lấy, ánh mắt chòng ghẹo.

Lạc Thần Dương và Karen nhìn hai người mà cảm thấy buồn nôn lẫn nổi da gà.

“Haiz, anh nhìn người ta đi, đây mới gọi là tình thú.” Karen châm chọc.

Lạc Thần Dương rất thức thời mà hôn nhẹ lên trán cô: “Honey, hay là chúng ta hôn nhẹ trước...”

“Anh có biết xấu hổ không thế! Biến ngay!”

Lạc Thần Dương và Karen nhìn hai người mà cảm thấy buồn nôn lẫn nổi da gà.

“Haiz, anh nhìn người ta đi, đây9mới gọi là tình thú.” Karen châm chọc.

Lạc Thần Dương rất thức thời mà hôn nhẹ lên trán cô: “Honey, hay là chúng ta hôn nhẹ trước...”

“Anh có biết xấu hổ không thế! Biến ngay!”

Kha Tử Thích đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy một bức tranh có hai đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình. Sắc mặt anh cứng đờ. Anh nhìn qua Lạc Thần Hi rồi lại nhìn Thiên Nhã, cong môi nở nụ cười không dễ phát hiện ra. Sau đó, khi nhìn tới Lạc Thần Dương và Karen, ánh mắt lại trở nên phức tạp.

“Chủ tịch Kha, cuối cùng anh cũng tới, chúng tôi đợi lâu rồi.” Tay Lạc Thần Dương vẫn đặt trên vai Karen, thoải mái nói.

Karen nhìn Kha Tử Thích, nụ cười trên môi cứng lại. Cô cắn môi, cố gắng làm ra vẻ4tự nhiên hết sức có thể.

Cô liếc mắt cảnh cáo cánh tay Lạc Thần Dương đang đặt trên vai mình.

“Tử Thích.”

“Anh họ.”

Kha Tử Thích thu hồi sự khác thường nơi đáy mắt, cong môi cười: “Ngại quá, tôi tới muộn.”

“Chủ tịch Kha đừng khách sáo như thế. Ngài là quý nhân bận rộn, chúng tôi rảnh rỗi nên chờ chút cũng không sao.”

Kha Tử Thích ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Thiên Nhã, không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lạc Thần Hi.

Về sau vị trí ngồi bên cạnh em là dành riêng cho anh, nếu ai dám ngồi, anh sẽ không khách sáo với người đó.

Lạc Thần Dương nhớ tới những lời này, nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi như thể đang đợi xem kịch vui. Anh ta muốn xem thử xem Lạc Thần Hi sẽ không khách sáo với Kha Tử Thích như thế nào.

Đương nhiên Lạc Thần Hi đã nhận ra ánh mắt khiêu khích của Lạc Thần Dương. Anh nhếch môi, đứng lên kéo Thiên Nhã ra ngồi xuống vị trí của mình, còn mình thì ngồi vào chỗ Thiên Nhã.

“Anh, anh làm gì thế?” Thiên Nhã không hiểu hành động của anh. Ánh mắt Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã tối sầm lại, xẹt qua chút bất đắc dĩ và không nỡ, nhưng không có bất cứ phản ứng nào.

Karen nhìn Kha Tử Thích bằng ánh mắt mê muội, nhưng khi nhận ra anh đang nhìn Thiên Nhã, cô lại thấy đau khổ và phiền muộn.

Lạc Thần Hi bá vai Kha Tử Thích, cười đến mê hoặc: “Chủ tịch Kha, lâu lắm rồi chúng ta không uống với nhau. Hôm nay không say không về?”

Kha Tử Thích cười, xua tay: “Thôi, tôi tự nhận là uống không thắng nổi Chủ tịch Lạc, hai anh em các anh uống là được rồi.” Anh ném lại thư khiêu chiến cho Lạc Thần Dương, chăm chú nhìn cánh tay Lạc Thần Dương vẫn đang khoác lên vai Karen, sau đó lại nhìn Karen bằng ánh mắt khó hiểu, nghi ngờ và lo lắng.

Karen thấy anh nhìn mình như vậy thì không yên lòng mà chuyển mắt nhìn sang nơi khác.

Không dưng bị đẩy sang chỗ anh làm Thiên Nhã hết sức phiền muộn. Cô đang định lên thì bị Lạc Thần Hi nắm vai đè xuống, quay đầu lại cười nham hiểm và tặng cô một ánh mắt mang ý vị sâu xa.

Thiên Nhã làm mặt quỷ với anh rồi quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới anh nữa.

“Hai người đây là...” Cuối cùng Kha Tử Thích cũng hỏi như ý nguyện của anh ta, sau khi Lạc Thần Dương liên tục chọc ghẹo và làm động tác thân mật với Karen.

Từ động tác thân mật của hai người có thể thấy đây là một đôi tình nhân.

Lạc Thần Dương ôm chặt Karen hơn, giả vờ không được tự nhiên, nói: “Anh biết mà, chúng tôi làm oan gia lâu rồi, giờ nhìn thuận mắt nhau nên biến thành người yêu. Honey, có đúng không?”

Karen cười khan hai tiếng, hơi không được tự nhiên: “Đúng thế! Anh họ, anh chúc mừng em đi, cuối cùng em cũng tìm dược chân mệnh thiên tử của đời mình rồi.”

Kha Tử Thích nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt phức tạp một lúc lâu, rồi nói: “Chúc mừng em.”

Bữa cơm này không tới nỗi nuốt không trôi nhưng bầu không khí luôn bị căng chặt ở một điểm, nói chung là rất quái dị.

Lạc Thần Dương và Karen thì có một tình yêu đẹp đẽ, Lạc Thần Hi và Thiên Nhã cứ liếc mắt đưa tình, đấu võ mồm với nhau. Chỉ còn mỗi Kha Tử Thích là bị bao phủ bởi một lớp ưu thương và lo lắng.

Trong bữa cơm, Karen hơi say nên đi vào nhà vệ sinh. Kha Tử Thích đi theo ra ngoài, Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng hai người, làm như không có việc gì mà nâng ly rượu lên: “Anh, chúng ta uống tiếp nào.”

“Karen, em có khỏe không?” Karen lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh, Kha Tử Thích ở sau lưng gọi cô lại.

Cơ thể cô cứng đờ, nhưng lúc xoay người cô lại nở nụ cười thoải mái: “Anh họ, yên tâm đi, em không say đâu.” Cô đỡ trán, thấy hơi choáng váng.

Kha Tử Thích tiến lên đỡ cô: “Tửu lượng không tốt thì không nên uống nhiều, không tốt cho sức khỏe.”

Giọng nói dịu dàng như nước của anh khiến cô rung động, nhộn nhạo. Đáng thương thay đây chỉ đơn giản là sự quan tâm đối với em họ, không có tình cảm khác. Nghĩ tới đây, cô hất tay anh ra, đôi mắt to ngập nước: “Em không sao.” Cô thật sự muốn làm em họ ruột thịt của anh, như vậy cô có thể yên tâm làm em họ anh cả đời, nhưng hết lần này tới lần khác lại thích anh, cho nên cô không thể chấp nhận được cách Kha Tử Thích quan tâm mình. Bởi vì điều cô muốn không chỉ dừng lại ở đây.

Kha Tử Thích cau mày nhìn cô, giọng nói có vẻ không tin: “Em thật sự thích anh ta?”

Karen nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của anh, cười tới độ làm người khác đau lòng: “Đúng thế, em thích anh ấy, không thích anh họ nữa. Anh họ có vui không? Về sau sẽ không có ai làm phiền anh nữa.”

Kha Tử Thích bất đắc dĩ nói: “Karen, ngoại trừ anh và Lạc Thần Dương ra thì trên thế giới này còn có rất nhiều người đàn ông tốt. Bọn họ đáng để em...”

“Vì sao không thể là Lạc Thần Dương? Trừ anh ra, tại sao không thể là anh ấy?” Karen nhìn anh, ánh mắt rõ ràng là đang gây sự.

Kha Tử Thích cúi đầu: “Em biết mà, anh có khúc mắc với cậu ta, anh lo rằng cậu ta...”

“Anh họ, anh không phải người cứu thế giới, không phải thần, không phải có thể can thiệp, hay phải chăm sóc, bảo vệ cuộc sống của mỗi người. Cuộc sống của em, em tự làm chủ, em tự hiểu được đâu là người tốt đâu là người xấu, anh đã không thích em thì đừng đối xử tốt với em, đừng tiếp tục cho em hi vọng để rồi thất vọng.” Karen oán hận xong thì xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Kha Tử Thích ngây người nhìn theo bóng lưng Karen, có hơi hoảng hốt.

“Anh đã không thích em, vì sao còn đối xử với em tốt như thế? Tại sao lại cho em hi vọng để rồi thất vọng?” Lời của cô gái đó và Karen chồng lên nhau, vang bên tai. Anh cau mày, vẻ mặt thương xót.

Một đôi tay trắng nõn đặt lên vai anh, nhẹ nhàng an ủi: “Tử Thích, anh ổn chứ?” Kha Tử Thích quay mặt lại đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên Nhã.

Nhìn thấy cô, tâm trạng Kha Tử Thích thoải mái hơn không ít.

Anh cười yếu ớt: “Anh không sao, anh chỉ lo lắng cho Karen thôi.”

Thiên Nhã tặng anh ánh mắt an ủi, nói: “Đứng ở vị trí của anh mà an ủi cô ấy thì không được tự nhiên, không thì thế này đi, để em khuyên nhủ cô ấy.”

Kha Tử Thích nhìn cô cảm kích: “Cảm ơn em, Thiên Nhã.”

“Khách sáo làm gì, Karen là bạn của em, em cũng quan tâm tới hạnh phúc cả đời của cô ấy.” Lạc Thần Dương là playboy, nhưng nếu anh ta thật sự thích Karen và Karen cũng thật sự thích anh ta thì cô sẽ thật lòng chúc phúc cho cô ấy. Chẳng qua là cô sợ Karen hành động theo cảm tính, đang để tâm vào mấy chuyện vụn vặt rồi chọn sai đối tượng, lúc đó sẽ hối hận cả đời.

Kha Tử Thích tốt như thế, nếu vì anh mà Karen làm ra việc hối hận cả đời thì trong lòng anh chắc sẽ không dễ chịu.

“Em yêu, sao em lại chạy ra ngoài? Bên ngoài có nhiều người xấu, em ở một mình không an toàn.” Đột nhiên, Lạc Thần Hi xông tới từ phía sau, ôm lấy hông Thiên Nhã. Ánh mắt nhìn chằm chằm Kha Tử Thích như một đứa trẻ sợ bị cướp đồ.

Thiên Nhã bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, người xấu á? Không phải anh cũng giống một phần tử xấu à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.