*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “...”
Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng hai người, thở dài rồi đi theo.
Bên ngoài khách sạn Thì Chung.
“Này! Bạn trai kiểu gì như anh! Em muốn uống, em còn muốn uống!” Karen say bí tỉ, tóm lấy Lạc Thần Dương mà hét lên.
Kha Tử Thích đang định nói thì bị Lạc Thần Hi cắt ngang: “Người phụ nữ của tôi không cần Chủ tịch Kha nhọc lòng, chăm sóc tốt em họ của anh đi.”
Anh bỏ lại một câu, rồi bế ngang Thiên Nhã lên, khí thế ngang ngược làm cho mấy người ở đây đều thừ ra.
“Thiên Nhã!!!” Kha Tử Thích muốn ngăn lại, nhưng rồi dừng bước, có lẽ hai người bọn họ nên nói chuyện riêng.
Karen mềm nhũn3trong lòng Lạc Thần Dương, còn đánh vào ngực anh ta: “Uống, chúng ta tiếp tục uống nào.”
Lạc Thần Dương thu hồi ánh mắt, nhìn Karen say rượu nũng nịu, lại liếc mắt nhìn Kha Tử Thích như có chủ ý khác, nói: “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hôm nào chúng ta uống tiếp!” Rồi anh ta học theo Lạc Thần Hi, bế Karen theo kiểu công chúa.
Không ngờ, Lạc Thần Hi không phải dạng vừa: “Không cần. Em yêu, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tại sao có thể lãng phí?” Anh ôm lấy bả vai Thiên Nhã, vừa nháy mắt với cô vừa nhìn Lạc Thần Dương và Karen, cười tà ác.
Lạc Thần Dương hiểu ý, nháy mắt2với Lạc Thần Hi. Hai anh em nhà này giống nhau thật, yêu nghiệt.
Bên cạnh là Kha Tử Thích không yêu nghiệt không phải người đàn ông tà ác, anh nhìn cục diện này, hơi đau đầu.
Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thiên Nhã, dường như rất lo lắng và luyến tiếc.
“Tử Thích, anh đưa em và Karen về nhà đi! Hai người bọn họ uống nhiều, em lo lắng.” Thiên Nhã thoát khỏi Lạc Thần Hi, đi lên bắt lấy cánh tay Tử Thích, nói.
“Uống, hôm nào chúng ta uống tiếp, bây giờ em cần phải trở về nghỉ ngơi, honey.” Lạc Thần Dương đỡ lấy cô, cuối cùng cũng có biểu hiện của bạn trai.
Kha Tử Thích cau mày nhìn2Karen, bước lên: “Karen, em uống nhiều rồi, anh đưa em về nhà.”
Không ngờ Karen lại hất tay anh ra: “Anh họ, anh lại thế rồi? Đừng cằn nhằn nữa, thật ra em rất tỉnh táo, ha ha ha.” Cô nở nụ cười ngốc nghếch, cười tới mức nước mắt cũng chảy ra.
Thiên Nhã đang nghĩ biện pháp thoát khỏi sự bám dính của người kia thì thấy Karen say. Cô giống với Kha Tử Thích, đều rất lo lắng.
“Karen, tối nay cậu tới nhà tớ ngủ đi, lâu lắm rồi chúng ta không trò chuyện với nhau. Chúng ta về nhà tớ vừa uống vừa trò chuyện được không?” Thiên Nhã đi tới đỡ cô, nói. Trong lòng đang thầm hoan hô vì9mình đã nghĩ ra phương pháp tốt nhất để tránh thoát.
Anh bỏ lại một câu, rồi bế ngang Thiên Nhã lên, khí thế ngang ngược làm cho mấy người ở đây đều thừ ra.
“Thiên Nhã!!!” Kha Tử Thích muốn ngăn lại, nhưng rồi dừng bước, có lẽ hai người bọn họ nên nói chuyện riêng.
Karen mềm nhũn trong lòng Lạc Thần Dương, còn đánh vào ngực anh ta: “Uống, chúng ta tiếp tục uống nào.”
Lạc Thần Dương thu hồi ánh mắt, nhìn Karen say rượu nũng nịu, lại liếc mắt nhìn Kha Tử Thích như có chủ ý khác, nói: “Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hôm nào chúng ta uống tiếp!” Rồi anh ta học theo Lạc Thần Hi, bế Karen theo4kiểu công chúa.
Kha Tử Thích ngăn anh ta lại: “Cậu muốn mang em ấy đi đâu?”
Lạc Thần Dương cười nhìn anh.
“Đương nhiên là về nhà rồi. Không thì anh nghĩ tôi mang cô ấy đi đâu?” Ánh mắt anh ta nhìn rất tà ác và khiêu khích.
“Đưa em ấy về nhà, chúng ta nói chuyện.”
Lạc Thần Dương nhìn anh với ý vị sâu xa, nói: “Được.”
“Thả tôi xuống! A!” Thiên Nhã bị người nào đó ném vào trong xe không chút thương tiếc, xe chạy như bay ra ngoài, dọa Thiên Nhã nắm chặt dây an toàn. Vậy mà người này lại dùng xe như đi máy bay.
Không ngờ sau đó anh lại đột ngột dừng xe ở ven đường.
Thiên Nhã luôn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ý không nhìn anh, nhưng cô cảm giác được anh đang tức giận.
“Rốt cuộc cha em đã nói gì với em?” Anh nhìn thẳng về phía trước, cuối cùng không chịu được nữa. Cô lạnh nhạt, ngó lơ, xa cách làm anh muốn điên lên.
Nét mặt Thiên Nhã cứng lại, cô mấp máy môi: “Ông ấy không nói gì.”
“Vì sao?” Đây là lần đầu tiên anh bị ép tới không thể kiềm chế được. Từ trước tới nay, anh luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, giờ chỉ vì một người phụ nữ mà phát điên.
Thiên Nhã bị nói trúng tim đen, hơi khổ sở. Cô cắn môi, do dự không biết có nên nói không. Cha cô từng nói, người nhà họ Lạc không có ai là người tốt, ông dặn dò cô không thể ở bên Lạc Thần Hi, tuyệt đối không được ở bên cạnh anh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại Lạc Thần Hi vang lên.
Lạc Thần Hi định tắt nhưng thấy tên hiện trên màn hình, ánh mắt trở nên dịu dàng ấm áp.
Anh nhận cuộc gọi: “Lăng Lăng, sao thế con?”
Người ở đầu bên kia nói gì đó khiến sắc mặt anh trở nên âm trầm đáng sợ. Ánh mắt lạnh lùng, tay đang cầm vô lăng cũng bị siết tới mức ngón tay trắng bệch.
“Sh*t!” Người đầu bên kia tắt máy, âm thanh tút tút vang lên. Lạc Thần Hi giận tím mặt, ném điện thoại về phía đầu xe.
Thiên Nhã hoảng sợ, cảm thấy không ổn lắm: “Lăng Lăng sao thế?”
Lạc Thần Hi giận dữ nhìn chằm chằm phía trước: “Nó bị bắt cóc.” Anh nghiến răng nói từng chữ, dọa Thiên Nhã sợ hãi.
“Cái gì? Lăng Lăng bị bắt cóc!” Cô lo lắng, không tin mà lặp lại lần nữa.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên lần nữa, lần này thì là Hạ Vân Cẩm gọi tới. Hạ Vân Cẩm ở đầu bên kia khóc tới chết đi sống lại, hàm hồ nói cái gì đó, nói là bọn cướp gọi điện cho cô ta, bảo cô ta mang một số tiền lớn tới chuộc Lạc Lăng về, cô ta rất lo lắng cho an toàn của Lạc Lăng.
Lạc Thần Hi tắt máy, nhiệt độ trong mắt lạnh hơn vài phần, hừ lạnh: “Đám người này đúng là gan to bằng trời, ngay cả con trai tôi cũng dám bắt cóc. Tôi nhất định sẽ cho đám người đó nếm thử mùi vị dám động thủ trên đầu thái tuế.”
Trong biệt thự nhà họ Lạc.
Hạ Vân Cẩm đi qua đi lại trong phòng khách, cuối cùng cũng đợi được Lạc Thần Hi về.
Cô ta xông tới ôm lấy Lạc Thần Hi, vùi đầu vào ngực anh: “Chồng, làm sao bây giờ? Lăng Lăng bị người ta bắt cóc thật sao? Tại sao lại thế? Không phải con luôn ở bên cạnh anh sao? Sao lại bị người khác bắt đi?” Nước mắt cô ta rơi lã chã, tựa như vừa đánh mất thứ quý giá nhất trên thế giới này.
Lạc Thần Hi đẩy cô ta ra, nhưng trong lòng lại bị lời nói đó làm cho khó chịu. Gần đây anh luôn đặt tâm tư lên người Thiên Nhã, không để mắt tới con trai để đối phương có cơ hội lợi dụng, lần gặp con trai gần đây nhất là mấy ngày trước.
Lăng Lăng, con không thể xảy ra chuyện gì. Cha nhất định sẽ cứu con ra khỏi tay đám người đó, con yên tâm đi.
Kha Tử Thích và Lạc Thần Dương cùng đưa Karen về nhà, sau đó hai người tới quán bar.
“Nói đi, anh họ tương lai của tôi. Anh có chuyện gì muốn hỏi hay muốn nói, tôi đều nguyện ý nghe.” Lạc Thần Dương bắt tréo hai chân, giọng nói vẫn bất cần đời như trước.
Kha Tử Thích uống một ngụm bia nhỏ, vẻ mặt trầm trọng: “Nếu cậu muốn trả thù tôi mà tiếp cận Karen thì tôi nói cho cậu biết, cậu dùng sai phương pháp rồi.”
Lạc Thần Dương buồn cười nhìn anh, như thể mình vừa nghe được câu chuyện hài nhất thế gian này: “Tôi nói này anh họ tương lai, anh đang dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử đấy. Lẽ nào anh không nghĩ tới tôi đối với Karen là...”
“Đừng nói nhảm. Nói đi, muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi em ấy?” Kha Tử Thích nhìn anh ta bằng ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt.
“Ha ha ha, anh họ tương lai...”
“Đừng có gọi tôi như thế, tôi nghe không quen.” Kha Tử Thích không cười cợt với anh ta nữa. Lạc Thần Dương muốn trả thù anh, có thể trực tiếp nhắm lên người anh, không được làm tổn thương những người vô tội bên cạnh anh. Cho dù là Thiên Nhã hay những người khác, anh đều không cho phép.
“Kha Tử Thích, hình như anh hơi đề cao mình rồi, anh nghĩ anh là ai? Anh có bản lĩnh gì mà ngăn tôi theo đuổi Karen?” Lạc Thần Dương khiêu khích.
Kha Tử Thích lạnh nhạt nhìn anh ta: “Cậu biết tôi không phải người dễ bắt nạt.”
Lạc Thần Dương hừ nhẹ một tiếng, thái độ ngạo mạn: “Tôi hỏi anh, anh coi Karen là gì? Đơn giản là em họ? Hay là vật cưng riêng của anh? Lẽ nào quyền tự do yêu đương của cô ấy anh cũng muốn can thiệp? Chủ tịch Kha, anh như thế là hơi vô lý đấy, cha mẹ người ta còn chưa phản đối mà anh đã bắt đầu ồn ào rồi.”
“Bởi vì tôi biết cậu có dụng ý khác.” Ánh mắt của Kha Tử Thích như đang xuyên thủng tâm tư anh ta.
Lạc Thần Dương và anh nhìn nhau, ánh mắt khó đoán nhưng chỉ lướt qua rất nhanh, không để đối phương phát hiện.
“Có dụng ý khác? Anh sai rồi. Nếu như muốn trả thù anh, tôi căn bản không cần chờ tới bây giờ.” Lạc Thần Dương nói với giọng khinh miệt.
Kha Tử Thích quan sát anh ta, cảm giác Lạc Thần Dương ở trước mắt khó đối phó hơn so với tưởng tượng.
Khóe miệng Lạc Thần Dương cong lên, ánh mắt ranh mãnh: “Hay là chúng ta đàm phán một giao dịch?”
“Nói nghe thử.”
“Thật ra chuyện tiếp theo là chuyện tốt, gần đây tôi tình cờ biết được, thì ra ngoại trừ Lạc Lăng đáng yêu của tôi ra, tôi còn có một người cháu khác.” Lạc Thần Dương bật tanh tách bật lửa trong tay, bật lửa lúc sáng lúc tối hắt lên khuôn mặt tuấn tú, mang theo cảm giác dụ hoặc.
Kha Tử Thích suýt chút nữa đánh rơi cốc bia trên tay, nhưng nét mặt anh vẫn bình tĩnh. Anh lạnh lùng quan sát Lạc Thần Dương, nụ cười bên khóe môi càng lúc càng nhạt.
Lạc Thần Dương chuyển tầm mắt từ cái bật lửa sang chỗ Kha Tử Thích: “Chủ tịch Kha chẳng biết suy nghĩ gì cả, chuyện quan trọng như thế mà không nói cho tôi biết. Tin tức này rất quan trọng với nhà họ Lạc đấy, nhất là ông cụ Lạc.” Lời anh ta có ẩn ý khác, mang theo ý tứ uy hiếp cực kỳ rõ ràng.
Kha Tử Thích cười nhạt, giọng nói chẳng có chút nhiệt độ nào: “Rốt cuộc cậu muốn gì?” Anh nhanh chóng suy luận, sao Lạc Thần Dương biết được? Biết được từ chỗ Karen sao? Hay là cách khác? Rốt cuộc cậu ta muốn gì?