*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lạc Thần Hi thấy Hàn Vũ Triết, cảm giác mình đã khuôn mặt này ở đâu nhưng không nhớ ra nổi, sắc mặt trầm xuống: “Anh là ai?”
Hàn Vũ Triết nói với giọng thân thiện: “Tôi là bạn Thiên Nhã. Chủ tịch Lạc, chúng ta từng gặp nhau khi bàn công việc.”
“Chủ tịch.” Thiên Nhã từ trong nhà đi ra, sắc mặt trắng bệch. Trời mới biết được giờ cô đang bị hành hạ tới mức nào, La Tiểu Bảo là sinh mạng của cô, cô tình nguyện để người bị trói ở đó là mình chứ không phải cậu.
Tô Hoa Kỳ giới thiệu với Lạc Thần Hi: “Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.” Thấy Lạc Thần Hi nhìn Hàn Vũ Triết bằng ánh mắt không mấy thân thiện, Tô Hoa3Kỳ chủ động giới thiệu.
Nghe xong, Lạc Thần Hi mới thay đổi cách nhìn với Hàn Vũ Triết. Anh ôm lấy Thiên Nhã, dìu cô ra ghế sofa.
“Sắc mặt em kém quá, có phải em chưa nghỉ ngơi không?” Giọng nói rất dịu dàng.
Thiên Nhã lắc đầu, nước mắt như muốn chảy ra. Không biết sao, trước khi Lạc Thần Hi xuất hiện, cô vẫn luôn nói với bản thân là phải kiên cường, phải tỉnh táo, phải giữ vững lý trí mới nghĩ ra cách cứu La Tiểu Bảo. Nhưng khi Lạc Thần Hi xuất hiện, trong lòng cô lại xuất hiện sự dựa dẫm và ỷ lại, giống như là cành liễu đang phất phơ trước gió, tìm được điểm tựa nên an tâm hơn.
Lạc Thần Hi nắm chặt2tay cô, dành cho cô ánh mắt an ủi và kiên định.
Mọi người thương lượng mất một lúc, dù sao giờ cũng đã nửa đêm rồi, Lạc Thần Hi để Tô Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết về nghỉ ngơi, mọi người cứ tụ ở đây cũng chẳng giúp được gì. Lúc đầu Tô Hoa Kỳ không yên tâm nhưng Hàn Vũ Triết phải vất vả lắm mới thuyết phục được cô. Trước khi đi, cô còn nhìn Lạc Thần Hi một cái, trong lòng cảm thấy vui mừng. Thật may là ông trời đã ban cho Thiên Nhã một người đàn ông, sắp xếp cho La Tiểu Bảo một người cha tốt như này. Con nuôi bảo bối, con không được xảy ra chuyện gì nhé, không thì mẹ nuôi không sống2nổi nữa.
Hàn Vũ Triết siết chặt tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng lo lắng, Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, phúc lớn mạng lớn, không sao đâu.”
Lúc này Tô Hoa Kỳ mới tươi cười: “Cảm ơn anh.”
Hàn Vũ Triết hôn lên trán cô: “Cô bé ngốc, còn nói cảm ơn làm gì. Mau về nghỉ ngơi thôi, ngày mai chúng ta quay lại.” Dù Lạc Thần Hi không cần hai người hỗ trợ nhưng có thể chăm sóc Thiên Nhã, cho cô một điểm tựa cũng tốt.
Tô Hoa Kỳ nhìn Hàn Vũ Triết bằng ánh mắt cảm kích, lẫn trong đó là nước mắt.
“Chủ tịch, anh cũng về nghỉ ngơi đi. Nếu bên bọn cướp có thông tin gì, anh gọi cho tôi là được.” Tô Hoa9Kỳ và Hàn Vũ Triết vừa đi, Thiên Nhã đã giả vờ kiên cường, mỉm cười nói với Lạc Thần Hi.
Giờ có thể chắc chắn rằng cả La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đều bị bọn bắt cóc trói đưa đi, nhưng sao bọn họ chỉ gọi cho Lạc Thần Hi mà không gọi cho cô? Nếu bọn họ bắt cóc Tiểu Bảo, đáng lẽ phải gọi cả cho mẹ đứa trẻ đòi tiền chuộc mới đúng, nhưng sao không có động tĩnh gì?
Cô rất hoảng loạn. Tuy Lạc Thần Hi đã phái cấp dưới đi điều tra nhưng bây giờ bọn họ đang nằm ở vị trí bị động. Còn nữa, nếu La Tiểu Bảo thật sự bị bắt cóc cùng với Lạc Lăng thì chuyện La Tiểu Bảo chạm mặt4Lạc Thần Hi là điều không thể tránh khỏi.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đã tới nước này, cô không còn lo lắng mấy chuyện kia.
“Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.” Lạc Thần Hi nhìn ra được cô đang hoảng loạn, nên kéo cô vào trong lòng, vỗ lên lưng cô, nhẹ giọng an ủi.
Ngã vào vòng tay rộng lớn ấm áp, lý trí nói cho cô biết cô nên đẩy anh ra nhưng tình cảm lại bị lời nói nhè nhẹ và cảm giác an toàn anh mang tới vỗ về, lòng cô cũng thoải mái hơn đôi chút.
Cô rất hoảng loạn. Tuy Lạc Thần Hi đã phái cấp dưới đi điều tra nhưng bây giờ bọn họ đang nằm ở vị trí bị động. Còn nữa, nếu La Tiểu Bảo thật sự bị bắt cóc cùng với Lạc Lăng thì chuyện La Tiểu Bảo chạm mặt Lạc Thần Hi là điều không thể tránh khỏi.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đã tới nước này, cô không còn lo lắng mấy chuyện kia.
“Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi.” Lạc Thần Hi nhìn ra được cô đang hoảng loạn, nên kéo cô vào trong lòng, vỗ lên lưng cô, nhẹ giọng an ủi.
Ngã vào vòng tay rộng lớn ấm áp, lý trí nói cho cô biết cô nên đẩy anh ra nhưng tình cảm lại bị lời nói nhè nhẹ và cảm giác an toàn anh mang tới vỗ về, lòng cô cũng thoải mái hơn đôi chút.
Không thể như thế, La Thiên Nhã, đẩy anh ấy ra, đẩy anh ấy ra.
Thiên Nhã tránh khỏi vòng ôm của anh, cố ý đặt một cái gối ôm ở giữa hai người: “Tôi không sao. Chủ tịch, Chủ tịch về trước đi.” Cô lặp lại lệnh đuổi khách.
Lạc Thần Hi cau mày. Vào giờ phút này, vào lúc cô cần có người để dựa vào cô vẫn đẩy anh ra, khiến anh rất tức giận. Nhưng nhìn thấy cả người cô hóp lại và khuôn mặt tái nhợt, anh không đành lòng đi so đo với cô.
Cô mãi mãi có thể lay động trái tim anh, thậm chí dắt mũi anh đi.
Anh khẽ thở dài, bế ngang cô lên đi về phía phòng cô.
“Anh muốn làm gì?” Thiên Nhã giật mình, cô luôn rất cảnh giác mỗi khi anh bế kiểu công chúa.
“Đi ngủ!” Lạc Thần Hi nói chắc nịch.
Mặt Thiên Nhã nóng lên, trông hơi thẹn thùng nhưng phần lớn là tức giận: “Lạc Thần Hi! Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn...”
Lạc Thần Hi nhìn cô nằm trong lòng mình, nở nụ cười gian xảo: “Em nghĩ nhiều rồi, có điều nếu em muốn thì anh sẽ không chút để ý mà thỏa mãn em.”
Thiên Nhã tức giận, dùng bàn tay trắng nõn đánh vào ngực anh: “Buông ra! Cái tên háo sắc như quỷ đói này!”
“A!” Mới nói buông ra mà anh đã buông ra thật! Biết nghe lời quá! Thiên Nhã thấp giọng kêu thành tiếng, người bị ném lên giường nhưng không mạnh, không đau đớn.
Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc. Anh giúp cô tháo giày, đắp kín chăn, sau đó chui luôn vào ổ chăn, ôm lấy cô.
“Mau ngủ đi, ngày mai sẽ có nhiều việc đấy, cần phải chuẩn bị tinh thần. Em nhìn em đi, giống như gấu trúc ấy.” Lạc Thần Hi nhéo chóp mũi cô, đau lòng. Đau lòng vì cô, cũng đau lòng vì hai bảo bối nhỏ đang ở trong tay bọn bắt cóc.
Thiên Nhã được anh ôm chặt, cả người được vây trong vòng tay ấm áp. Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng làm say mê lòng người, khóe mắt cô ươn ướt.
Tất cả lý trí đều không đánh lại được tình yêu sâu đậm. Lúc đầu cô đã cố tỏ ra lạnh nhạt với anh nhưng anh không ngừng bảo vệ và truyền cho cô sự ấm áp, thế này thì sao cô nhẫn tâm đẩy anh ra được?
Cô sợ nhưng cô cũng mệt, dây thần kinh căng ra cả buổi tối cuối cùng cũng được thả lỏng. Cô từ từ nhắm mắt lại, mơ màng ngủ.
Lạc Thần Hi thấy cô chìm vào giấc ngủ, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại. Anh hôn nhẹ lên trán rồi hàng mày của cô, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng để nói: “Xin lỗi.” Anh biết mục tiêu của tên bắt cóc là Lạc Lăng nhưng La Tiểu Bảo lại vô tình dính vào. Khiến Thiên Nhã lo lắng là lỗi của anh, anh không thể bảo vệ tốt cho những người anh muốn bảo vệ.
Yên tâm đi! Từ nay về sau, anh nhất định sẽ không cho bất kỳ ai động tới bọn họ!
Đám người khốn khiếp không biết sống chết kia sẽ phải trả giá đắt!
Sáng hôm sau, Thiên Nhã làm bữa sáng cho Lạc Thần Hi, ở phòng bếp có thể nghe được loáng thoáng kết quả điều tra cấp dưới đang báo lại với anh.
Lạc Thần Hi ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng, nhỏ giọng mắng gì đó rồi lệnh cho cấp dưới tiếp tục hành động.
Thiên Nhã bưng bữa sáng ra ngoài, hỏi: “Sao rồi? Không có tin tức gì sao?”
“Bọn họ ẩn giấu quá tốt, nhưng không sao cả, bọn bắt cóc không phải vì tiền sao? Tin rằng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ gọi tới thôi.” Lạc Thần Hi an ủi.
Thiên Nhã gật đầu, hỏi: “Nói chuyện này với Tử Thích liệu có trợ giúp được gì cho anh không?” Tuy cô không muốn luôn làm phiền Kha Tử Thích nhưng việc này liên quan tới sự an toàn của Lạc Lăng và La Tiểu Bảo. Nó khiến cô lo lắng nhiều hơn. Hơn nữa, Kha Tử Thích luôn đối xử với La Tiểu Bảo như con ruột, xảy ra chuyện lớn như này mà không báo cho anh biết, chỉ sợ anh sẽ tức giận.
Lạc Thần Hi xua tay: “Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu cần, anh sẽ đi tìm anh ta.” Không phải anh khinh địch mà là đó chỉ là nhóm bắt cóc thôi, Lạc Thần Hi anh có thể giải quyết được. Hơn nữa, đó là con anh, đương nhiên phải là anh tới cứu.
Thiên Nhã muốn nói lại thôi. Thấy anh kiên trì như thế thì không nói gì nữa.
Đúng lúc này, chuông điện thoại anh vang lên, là dãy số lạ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lạc Thần Hi nhận cuộc gọi.
“Chủ tịch Lạc, tối qua ngủ ngon không?” Giọng nói của đối phương đã qua xử lý nên nghe hơi quái dị và thần bí.
“Nói đi, mày muốn bao nhiêu tiền chuộc? Còn nữa, trong tay mày có phải còn một đứa trẻ nữa không?”
Đầu bên kia vang lên tiếng cười đắc ý, nham hiểm: “Đúng, hai đứa con trai của mày đều bị tao bắt cóc. Mày định cho tao bao nhiêu tiền chuộc?”
Lạc Thần Hi hơi kinh ngạc, dù sao anh cũng coi La Tiểu Bảo là con trai nên: “Sảng khoái một chút đi. Mày muốn bao nhiêu tao cho bấy nhiêu.” Cho mày, chỉ sợ mày không có số để tiêu.
“Được! Ông đây biết Chủ tịch Lạc là một người hào phóng mà! Ha ha ha, một đứa trẻ 200 triệu, giảm giá cho mày chút, 300 triệu, hai đứa trẻ 300 triệu. Địa điểm giao dịch tối nay tao sẽ nói cho mày biết. Tao biết Chủ tịch Lạc là người thông minh nên không lừa dối bịp bợm, chỉ cần tao nhích lưỡi dao một cái là hai đứa con trai bảo bối của mày sẽ mất mạng, biết chưa?”
Lạc Thần Hi cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo đến mức đủ để đóng băng ba mét xung quanh, khiến cho người ta chết cũng không yên: “Được, không phải chỉ ba trăm triệu thôi sao. Tao cho thẳng, tội gì mày phải trói con tao.” Người anh hận nhất là những người lừa dối và uy hiếp anh. Hai loại người này, anh sẽ cho bọn họ nếm thử mùi vị sống không bằng chết. Đám người khốn nạn kia giỏi quá rồi, dám bắt người anh yêu quý nhất để uy hiếp anh? Ha, muốn tiền? Giữ được mạng đi rồi nói!