*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đúng lúc này, phía xa xa vang lên tiếng nổ quỷ dị như tiếng pháo hoa.
Lạc Lăng nhếch miệng, người của cậu tới rồi.
Cậu nhanh chóng nói cho La Tiểu Bảo biết tin này.
Hai đứa nhóc cong môi, lộ ra nụ cười ranh mãnh không dễ phát hiện.
“Chủ tịch, đã tìm được vị trí chính xác của bọn họ.” Điện thoại của thuộc hạ gọi tới, nói với giọng điệu sung sướng.
“Lập tức âm thầm bao vây bọn chúng. Nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ, tôi đến ngay.” Anh tắt máy, nhếch miệng cười, trong đôi mắt sâu thẳm và kiêu ngạo toát ra khí lạnh.
Cả đường đi, tim Hạ Vân Cẩm như bị treo lên, cô ta lo lắng bọn bắt cóc sẽ để lộ cái gì đó trước mặt Lạc Thần3Hi. Sợ bản thân trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Lạc Thần Hi, cô ta không khỏi rùng mình. Nếu để anh biết cô ta tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn là chủ mưu thì hậu quả rất khó lường! Nghĩ tới đây, cô ta nắm chặt tay lại, cắn môi, ngay cả trán cũng rịn mồ hôi.
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn cô ta, thấy cô ta khẩn trương như vậy thì cảm thấy kỳ quái. Sao đột nhiên lại quan tâm tới sự an toàn của con trai anh? Người luôn luôn thích hành hạ con trai như cô ta đã hối cải quay lưng thay đổi? Nhưng bây giờ đã quá muộn, cuộc hôn nhân này sẽ tan vỡ, cho2dù thế nào cũng phải ly hôn.
“Chồng, rốt cuộc là sao? Bọn họ đổi ý à?” Hạ Vân Cẩm giả bộ cực kỳ lo lắng (lo lắng thật nhưng là lo lắng sẽ bị lộ tẩy).
Thủ lĩnh bọn bắt cóc ở đầu bên kia giận tới nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lùng.
Lạc Thần Hi khó hiểu, người của anh bị phát hiện rồi? Không thể nào, anh đã vì sự an toàn của hai bảo bối mà dặn thuộc hạ phải hành động hết sức cẩn thận, bởi vì lo lắng như thế nên bọn họ giờ chưa tìm ra được vị trí chính xác của bọn bắt cóc và hai bảo bối. Bọn họ mới xác định được phạm vi chung chung, chỉ cần anh tiến vào phạm vi đó thì thuộc hạ2sẽ âm thầm đi theo, len lén vây kín để chúng khó lòng chạy thoát.
“Tao không có lý do gì khi đã mang tiền tới mà còn lôi tính mạng con trai mình ra làm trò đùa. Tiền mặt tao đã chuẩn bị xong, nói đi, giao dịch ở đâu?” Giọng điệu anh lạnh nhạt, nghe như chỉ muốn chuộc con trai mình về thôi.
Thủ lĩnh bọn bắt cóc hừ lạnh, bán tính bán nghi: “Giao dịch hủy bỏ, hẹn lại thời gian. Còn nữa, tiền chuộc tăng lên 600 triệu, mày chuẩn bị xong tiền thì báo tin cho tao.” Nói xong những lời này, hắn tắt máy.
“Tại sao lại thế?” Lạc Thần Hi đập mạnh vào tay lái, tức giận tới mức trên trán nổi gân xanh. Dám đùa giỡn với Lạc Thần Hi, bọn9chúng chán sống rồi! Hừ, anh tình nguyện cho người ăn xin 600 triệu chứ không cho bọn chúng! Dám đánh chủ ý lên con anh, tất cả đều phải trả giá đắt!
Bọn bắt cóc nhanh chóng nói địa điểm giao tiền chuộc.
Bọn bắt cóc rất cơ trí, sau nhiều lần gặp trục trặc đã bố trí người khắp khu Long Thành.
Hạ Vân Cẩm ngồi ở vị trí phó lái, lúc đầu anh không muốn mang theo cô ta làm vướng tay chân nhưng cô ta đau khổ cầu xin làm anh không còn cách nào khác.
Còn Thiên Nhã, anh biết cô sốt ruột muốn theo tới đây. Tuy anh nắm chắc phần thắng nhưng anh không muốn cô mạo hiểm như thế, dù sao đối phương có thực lực như thế nào giờ anh chưa4biết rõ.
Đột nhiên, bọn bắt cóc gọi điện thoại tới: “Chủ tịch Lạc không giữ chữ tín, mày dám cho người theo dõi tao!”
“Lập tức âm thầm bao vây bọn chúng. Nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ, tôi đến ngay.” Anh tắt máy, nhếch miệng cười, trong đôi mắt sâu thẳm và kiêu ngạo toát ra khí lạnh.
Cả đường đi, tim Hạ Vân Cẩm như bị treo lên, cô ta lo lắng bọn bắt cóc sẽ để lộ cái gì đó trước mặt Lạc Thần Hi. Sợ bản thân trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Lạc Thần Hi, cô ta không khỏi rùng mình. Nếu để anh biết cô ta tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn là chủ mưu thì hậu quả rất khó lường! Nghĩ tới đây, cô ta nắm chặt tay lại, cắn môi, ngay cả trán cũng rịn mồ hôi.
Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn cô ta, thấy cô ta khẩn trương như vậy thì cảm thấy kỳ quái. Sao đột nhiên lại quan tâm tới sự an toàn của con trai anh? Người luôn luôn thích hành hạ con trai như cô ta đã hối cải quay lưng thay đổi? Nhưng bây giờ đã quá muộn, cuộc hôn nhân này sẽ tan vỡ, cho dù thế nào cũng phải ly hôn.
“Chồng, rốt cuộc là sao? Bọn họ đổi ý à?” Hạ Vân Cẩm giả bộ cực kỳ lo lắng (lo lắng thật nhưng là lo lắng sẽ bị lộ tẩy).
“Dám đùa giỡn với tôi? Bọn họ không phải là đối thủ của tôi.” Lạc Thần Hi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi.
Thiên Nhã ở nhà, Tô Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết tới nhà cô, cùng nhau chờ tin tức.
“Cầu ông trời phù hộ cho bọn họ không gặp chuyện xấu.” Thiên Nhã đứng bên cửa sổ, nhìn ra con đường bên ngoài, thành khẩn cầu nguyện ông trời phù hộ, thần kinh căng ra.
Tô Hoa Kỳ dìu cô ngồi xuống: “Yên tâm đi, có Chủ tịch Lạc ở đó, La Tiểu Bảo sẽ không sao đâu.”
Thiên Nhã ra sức gật đầu. Đúng thế, bọn họ sẽ không có việc gì.
Màn đêm u ám, cây cỏ vùng ngoại ô lay động. Đây là khu ẩn nấp trống trải phía sau rừng cây, căn nhà hoang sơ bên cạnh sườn núi chính là nơi bọn bắt cóc nhốt La Tiểu Bảo và Lạc Lăng.
Trong sân vườn của căn nhà hoang sơ, cỏ còn mọc cao hơn người. Đây là nơi tốt để cho bọn bắt cóc mai phục và ẩn thân nhưng cũng là chỗ tốt để cho người khác ẩn thân.
Có tiếng gió thổi che giấu, đám người lén lút bao vây nơi này. Bọn họ thành công tránh được bẫy do bọn bắt cóc bố trí, im lặng điều tra rõ ràng lai lịch của đối phương.
Tổng cộng có mười ba tên trong nhóm bắt cóc. Bên trong căn nhà hoang sơ có ba người, bên ngoài có ba người, còn lại bảy người canh gác xung quanh căn nhà.
Đột nhiên, bọn chúng cảm nhận được sự khác thường. Hai tên đứng đầu liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trừ bọn họ ra cũng có một đám người đang bao vây lấy nơi này.
“Ngũ gia, lẽ nào tên nhóc Hào Thiên kia...”
Ngũ gia híp mắt lại, xua tay với thuộc hạ, nháy mắt ra hiệu cho bọn họ đi điều tra lai lịch đối phương.
Một lát sau: “Ngũ gia, có lẽ đối phương là người của Lạc Thần Hi.”
Ngũ gia gật đầu: “Không có mệnh lệnh của tôi không được tự ý hành động.”
“Rõ.”
Bên kia, người của Lạc Thần Hi dễ dàng thâm nhập vào sân trống bên trong rừng cây, lặng yên núp trong bụi cỏ.
Đồng thời, bọn họ cũng phát hiện ra được nhóm người của Ngũ gia.
Người đứng đầu nhóm vệ sĩ báo hiệu cho Lạc Thần Hi, Lạc Thần Hi đành bảo anh ta không được nóng vội. Anh thấy hơi lạ, vì sao đám người này lại đi trước bọn anh một bước tới chỗ mai phục. Anh quan sát một hồi mới thấy đối phương đã phát hiện ra bọn anh, nhưng không có ác ý.
Ai đây? Anh đã liên lạc với cảnh sát nhưng không để bọn họ xuất hiện vào lúc này, bọn họ không thể tới sớm hơn anh được.
Lúc này rất gấp rút, trước tiên phải cứu hai bảo bối ra. Chỉ cần đối phương không phá hỏng chuyện tốt của anh thì anh sẽ mặc kệ.
“Lưu ý hành động của bọn họ.” Trước khi tra rõ lai lịch đối phương, bọn họ không thể làm lơ.
“Chúng mày có cảm thấy bên ngoài có chỗ không thích hợp không?” Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc mở cửa căn nhà hoang sơ ra, kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết bên ngoài khu rừng nhỏ có động tĩnh.
“Đại ca, anh đừng đa nghi như thế, bọn họ không thể tìm thấy nơi này. Hơn nữa chúng ta đã sắp xếp rất nhiều mai phục, anh xem, hai tên nhóc này không phải cũng bị chúng ta bắt về sao? Không sao đâu.”
“Đúng thế, nếu Lạc Thần Hi thông minh như trong lời đồn đã không cưới người phụ nữ ác độc kia về nhà.”
Đôi mắt giảo hoạt của tên thủ lĩnh bọn bắt cóc hơi híp lại, hắn quan sát xung quanh một lần, có vẻ như là do hắn đa nghi.
Hắn dặn dò bọn bắt cóc một lần nữa, lên tinh thần phòng vệ, sau đó quay lại căn nhà hoang sơ.
Hừ, ngu ngốc. Nếu tôi và Lăng Lăng muốn chạy trốn thì hôm nay đã có cơ hội chạy trốn rồi. Các cậu giả vờ trúng bẫy chẳng qua là muốn an ổn đợi người tới cứu, một mẻ tiêu diệt hết bọn chúng.
Đêm càng lúc càng tối, bên trong căn nhà hoang sơ, mấy tên bắt cóc tựa vào nhau ngủ.
Đáng thương thay những người anh em tuần tra bên ngoài, từng người một bị đánh ngất xỉu. Còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã bị trói lại.
Bên ngoài căn nhà hoang sơ có tiếng động, tên thủ lĩnh bọn bắt cóc mở mắt. Việc lớn không ổn rồi!
Lúc này, người của Lạc Thần Hi đã chế ngự được toàn bộ người bên ngoài bên ngoài của bọn bắt cóc.
Ánh đèn yếu ớt trong căn nhà hoang sơ vụt tắt. Cảm giác có gì đó không đúng, bọn họ nhảy vào, bên trong căn nhà hoang sơ trống không.
“Sh*t!” Lạc Thần Hi nhỏ giọng chửi, trái tim như muốn vọt lên.
“Đuổi theo cho tôi!”
Cùng lúc đó, trong bụi cỏ vang lên tiếng súng, càng lúc càng nhiều.
Hai tên bắt cóc, mỗi người tóm một đứa trẻ. Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc đi phía trước mở đường, trong tay ba người đều có súng lục.
“Lão đại! Người của chúng ta đâu?” Phát hiện ra không còn đường lui, người trẻ tuổi như lâm vào khủng hoảng.
“Đừng để ý bọn nó! Giết cho tao!” Khuôn mặt tên thủ lĩnh nhóm bắt cóc dữ tợn, ánh mắt nguy hiểm.
“Lão đại, bọn họ có rất nhiều người.” Một tên bắt cóc khác một tay tóm La Tiểu Bảo, một tay cầm súng, xong còn phải nhìn xung quanh tìm chỗ ẩn thân, khổ không thể tả.
Cách rừng cây không xa có một chiếc xe jeep đang đỗ, phía sau còn có xe việt dã. Người trong xe jeep bắn ba phát súng ra ngoài, mắt tên thủ lĩnh bọn bắt cóc sáng lên.
“Xông ra, chúng ta có cứu binh rồi.” Hắn hô lên với hai tên còn lại.
“Muốn chạy? Không dễ đâu, lên cho tôi!” Dưới bầu trời đêm, giọng Lạc Thần Hi mang tới lực uy hiếp rất mạnh. Thuộc hạ của anh cùng với nhóm người xa lạ che mặt nhắm cùng mục tiêu, tới gần bọn chúng. Tới gần. Hai tên bắt cóc tóm đáng thương còn phải xách theo con tin, dưới ánh trăng mờ tối, cơ thể bọn họ lúc ẩn lúc hiện, phía trước mắt mịt mờ, khuôn mặt chúng hiện rõ nét buồn phiền.
Lập tức, ba tên bắt cóc bị vây lấy. Mà cách đó không xa là hai chiếc xe đỗ có người của Ngũ gia.
Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc dùng một tay xách La Tiểu Bảo lên, dí súng vào ót cậu. Người trẻ tuổi kia cũng dí súng vào ót Lạc Lăng.
“Lui xuống cho tao, không thì tao giết chúng nó!” Tên thủ lĩnh bọn bắt cóc hung tợn dùng sức dí súng vào ót La Tiểu Bảo, ngón tay đặt trên cò súng.