*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc Thiến Nhã bị dọa hết hồn đi vào nhà, trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp mới chịu an phận trở lại, bây giờ cô vừa sợ hãi vừa chán ghét lại không hiểu nổi Lạc Thần Hi, yêu nghiệt, thật sự là yêu nghiệt mà, lẽ nào yêu nghiệt đều trông đẹp trai như thế hay sao? “Ma mi Thiên Nhã, cuối cùng mẹ đã về, người ta đợi mẹ lâu lắm rồi đó, mẹ Hoa Kỳ đã rời khỏi từ sớm rồi.” La Tiểu Bảo đóng trang phân tích thị trường cổ phiếu trên máy tính, chạy lon ton đến nhiệt liệt chào mừng Thiên Nhã, đương nhiên cậu bé không nói với Thiên Nhã thật ra là mình tự bắt taxi về.
“Bé ngoan, hôm nay thật xin lỗi con, ma mi không thể đến đón con đúng giờ.”2Thiên Nhã vừa ôm cậu bé đã hôn mấy cái, vẻ mặt áy náy.
“Hi hi, không sao, chẳng phải người ta không bị gì sao, Chủ tịch của ma mi thật là một người tốt bụng, đích thân đưa ma mi về nhà, người ta thích chú ấy quá.” La Tiểu Bảo ngoài việc làm nũng cũng không quên nói tốt cho Lạc Thần Hi.
“Người tốt bụng? Thôi đi, anh ta không dính líu gì với người tốt cả.” Lúc nãy anh làm Thiên Nhã chẳng hiểu gì cả, anh đang trêu chọc cô sao? Mang cô ra đùa giỡn? Không quan tâm nữa, sau này giữ khoảng cách với người này, cẩn thận là trên hết.
“Ma mi Thiên Nhã phải khai thác ưu điểm của Chủ tịch đại nhân kỹ một chút, biết đâu sẽ mang đến kinh hỉ cho mẹ8đấy.” Mắt nhìn của cậu sẽ không sai, chú ấy là một người cha tốt, nói không chừng còn là một người chồng tốt hiếm có.
“Bé con, con không hiểu đâu, ngay cả người cũng chưa từng gặp qua, đã gấp gáp nói tốt giúp rồi, con cũng quá nông cạn rồi La Tiểu Bảo.” “Xi, người ta có sao nói vậy mà.” Dáng vẻ bé cưng ấm ức, xem ra Thiên Nhã vẫn rất là chống đối cha, rốt cuộc là tại sao chứ? Bên trong việc này thật sự có nhiều bí ẩn, cậu bé phải cố gắng điều tra chân tướng.
“Ôi, sao đầu gối của ma mi Thiên Nhã lại chảy máu, hu hu, mau qua đây để người ta băng bó giúp mẹ.” Bé cưng nói xong liền lấy thuốc từ hộp y tế ra muốn xử lý6vết thương cho Thiên Nhã, Thiên Nhã nhìn con trai cưng như ông cụ non, trong lòng càng ấm áp hơn.
Ngày hôm sau đi làm, Thiên Nhã được con trai cưng dỗ dành nên tâm trạng rất tốt, bước vào công ty thì cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, trên dưới công ty ai ai cũng tối sầm mặt nhìn cô.
“Đồ gián điệp thương nghiệp, vừa vào công ty không bao lâu đã đánh cắp cơ mật của công ty, mánh khóe cũng thật ngu ngốc.” Không chờ La Thiên Nhã hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì, Kiki không nói lý do đã tát vào mặt cô.
Là Thiên Nhã chẳng hiểu gì cả, cứ thể bị tát dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, bên tai còn vang lên tiếng reo hò của các đồng nghiệp. “Đây3là có ý gì? Tôi không hiểu.” Thiên Nhã cực kỳ vô tội nhận cái bạt tai như sẩm này, oan ức nhìn vào ánh mắt oán độc của Kiki, cô nén giận hỏi.
“Không hiểu ư? Cô cũng không cần hiểu, cứ chờ vào tù đi.” Vẻ mặt Kiki đắc ý.
“ồn ào cái gì thế? Các cô cậu đều rỗi việc đúng không?” Sau lưng truyền đến một giọng nữ giàu kinh nghiệm, cắt ngang trận bao vây này. “Chị Nhất Y, bọn em chỉ là đang dạy dỗ người phụ nữ này, cô ta chính là trợ lý mới đến, người bị nghi ngờ đã để lộ văn kiện nhiều nhất chính là cô ta.” Trước mặt Hạ Nhất Y, Kiki ngay lập tức chuyển sang ôn hòa thuần hậu. Hạ Nhất Y vừa giải quyết công việc ở nước ngoài5về, nhìn thấy Thiên Nhã đứng trước mặt, trên mặt lộ vẻ sửng sốt không dễ bị nhận ra, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che đậy. “Sự việc vẫn còn đang trong quá trình điều tra, mọi người đừng gây chuyện.” Dứt lời, cô ta đi thẳng vào văn phòng Chủ tịch, lướt qua La Thiên Nhã, khoé mắt thoáng liếc nhìn Thiên Nhã, cái nhìn mang theo ý lạnh này khiến Thiên Nhã rùng mình một cái. Phương án hợp tác xuyên quốc gia của tập đoàn Lạc Thần và tập đoàn Phong Hoa bị tiết lộ trong một đêm, hai công ty bị tổn thất nghiêm trọng, cổ phiếu xuống dốc không phanh, phong ba lần này đương nhiên đã đẩy La Thiên Nhã lên đầu sóng ngọn gió, bởi vì người hôm qua gửi văn kiện cơ mật đến tập đoàn Phong Hoa, chính là La Thiên Nhã.
“Chủ tịch, chuyện lần này thật sự không liên quan đến tôi.” La Thiên Nhã bế cà phê đến bàn làm việc của Lạc Thần Hi, nói lí nhí. Lạc Thần Hi ngồi đối diện cửa sổ, chỉ để lộ nửa đầu, cửa sổ phản chiếu hình ảnh anh đang nghiêng đầu, nét mặt trầm tư.
Lạc Thần Hi xoay ghế lại, lạnh lùng liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy kia làm người ta không đoán được suy nghĩ của anh. Thiên Nhã bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi lông tơ dựng ngược, nhưng cô từ trước đến nay không làm chuyện trái với lương tâm, lúc này không cảm thấy sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tôi biết không phải cô, nếu không cô đã ngồi trong tù rồi.” Anh đang nói thật, một người có mối quan hệ với chính phủ và thế giới ngầm như anh, muốn hành quyết kẻ chủ mưu chuyện này ngay tại chỗ là một chuyện rất đơn giản. Người phụ nữ này tuy ngốc, nhưng vẫn không đến nỗi làm một việc điên rồ đến thế. “Mặt của cô...” Đây là mới là nguyên nhân mà lúc nãy anh nhìn cô hồi lâu.
“À, vừa rồi tôi không cẩn thận nên bị ngã.” Mặc dù chịu cái tát này rất oan ức, nhưng cô lại không muốn tố cáo với sếp.
“Ừ.” Ngã mà còn có thể ngã thành dấu năm ngón tay, xem anh là tên ngốc rồi đúng không? Sớm biết như thế lúc nãy anh đã không nên tìm một cái cớ bảo Hạ Nhất Y ra đó giải vây cho cô.
“Vậy tôi ra ngoài trước đây.” Thiên Nhã chuẩn bị lùi ra ngoài, quay người nhìn thấy Hạ Nhất Y đẩy cửa đi vào. “Chủ tịch, cổ phiếu tạm thời đã được kiểm soát, Chủ tịch tập đoàn Phong Hoa bảo chúng ta nói rõ với anh ta trong vòng hai ngày này, nếu không sẽ chấm dứt hợp đồng.” Vẻ mặt Hạ Nhất Y hiện ra nét lo lắng.
La Thiên Nhã đóng cửa văn phòng, gương mặt buồn bã. Buổi tối về đến nhà cô cũng than ngắn thở dài, công ty không phải cứ thế mà phá sản chứ, hu hu, bát cơm của nhiều người như vậy phải làm sao đây. “Ngũ chỉ sơn” trên mặt đương nhiên không thoát khỏi mắt thần của La Tiểu Bảo, nhóc con này sau một hồi nghiến răng nghiến lợi thì mềm giọng an ủi Thiên Nhã một đợt, chỉ vùi đầu trước máy tính không biết đang làm những gì, thần thần bí bí, mãi đến khuya mới chịu ngủ.
“Không phải chỉ ăn trưa thôi sao, có cần đến nhà hàng cao cấp như vậy không? Em không có nhiều thời gian đầu.” Thiên Nhã nhìn đồng hồ, ngày thứ hai kể từ khi sự việc xảy ra, cô là nghi phạm trọng điểm bây giờ phải chú ý hành động của mình, nếu không nhất định sẽ bị nhóm đồng nghiệp xem cô là gián điệp mà bắt chẹt.
“Chuyện của công ty có tiến triển không?” Kha Tử Thích ân cần giúp cô cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, vừa chuyển qua vừa hỏi cô, trong đôi mắt mê người mang theo vẻ thương xót. Thiên Nhã thầm mắng La Tiểu Bảo và Đồ Hoa Kỳ nhiều chuyện, cô không muốn để Kha Tử Thích biết chuyện này, nhưng họ cứ lén nói cho anh biết. “Thật ra cũng không có gì, con người luôn phải chịu chút oan ức, em...” Thiên Nhã trái lại muốn an ủi anh.
“Thật ra, em không cần chịu oan ức.” Kha Tử Thích chợt giơ tay nắm lấy tay của cô, trong mắt là tình cảm dịu dàng như nước, anh mãi mãi cũng ôn hòa và nền nã như vậy.
Thiên Nhã nhìn thẳng vào mắt anh, trở tay vỗ vỗ lên tay anh, nói một cách kiên định: “Em cũng phải đi con đường của riêng mình, đúng không? Những năm qua sự chăm sóc mà anh dành cho em và Tiểu Bảo đã đủ nhiều rồi, em muốn độc lập tự cường.”
“Ừm, anh ủng hộ em.” Hai người nhìn nhau cười, Thiên Nhã nhẹ nhàng thu tay của mình về. Những năm qua cô vẫn luôn như vậy, giữ một khoảng cách nên có với Kha Tử Thích, chưa đến mức tình yêu, nhưng vượt trên tình bạn, thái độ như vậy của cô ngay cả Đồ Hoa Kỳ cũng nhìn không thuận mắt, nhưng phải làm thế nào đây? Mục tiêu duy nhất của cô chính là để La Tiểu Bảo lớn lên một cách khỏe mạnh vui vẻ, những việc khác có thật sự không nghĩ đến, cũng không muốn thay đổi.
“Khụ khụ.”
Hai tiếng họ khẽ làm hai người cùng lúc quay sang nhìn Lạc Thần Hi, người đã nhìn thấy hết cảnh khi nãy, nụ cười trên mặt của Thiên Nhã bỗng chốc biến mất, thầm nghĩ tại sao anh ta lại ở đây.
Nhìn thấy phản ứng của Thiên Nhã, khoé môi anh cong lên thành một nụ cười chế nhạo: “Sao thế? Không hoan nghênh tôi?” “Chủ tịch Lạc nói đùa rồi, mời anh ngồi.” Kha Tử Thích lịch sự mời Lạc Thần Hi ngồi xuống. Kha Tử Thích nhận ra sự mất tự nhiên của Thiên Nhã, anh ngồi cạnh Thiên Nhã, để Lạc Thần Hi ngồi đối diện. Hai người ngồi xuống thì trò chuyện vài câu liên quan đến kinh doanh, vừa nói đến nguy cơ lần này của tập đoàn Lạc Thần thì nhân viên phục vụ đã bưng cà phê mà Lạc Thần Hi gọi đến. “Thêm đường cho tôi.” Lạc Thần Hi đẩy chiếc ly ra trước mặt Thiên Nhã, buột miệng căn dặn. Bầu không khí phút chốc trở nên kỳ dị, gương mặt của Kha Tử Thích cứng đờ, anh trầm mặc không nói gì.
Khoé môi Thiên Nhã co rút, cổ nặn ra một nụ cười, thử phá vỡ bầu không khí quái lạ đến một cách đột ngột này, ngoan ngoãn thêm đường vào cho anh, đúng lượng mà ngày thường có pha cà phê ở văn phòng.
Sau đó cô đưa qua, Lạc Thần Hi cầm ly lên uống một ngụm nhỏ, chân mày anh tuấn khẽ nhíu, lại chuyển ly sang cho cô.
“Ngọt quá rồi, cố nếm thử xem.” Lại tùy miệng căn dặn, giọng điệu thân mật như giữa người yêu với nhau, Thiên Nhã thoáng chốc đỏ mặt. Lần này quả thật Kha Tử Thích đã tối sầm mặt, nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi, Lạc Thần Hi lại nhìn chằm chằm Thiên Nhã, ánh mắt mang ý trêu đùa. Thiên Nhã ngây người, mùi thuốc súng xung quanh không biết tỏa ra từ trên người ai, giữa ba người sóng lớn thầm trào dâng. Kha Tử Thích tuy ôn hòa, nhưng không nhu nhược, anh quay sang nhìn Thiên Nhã, thu nụ cười về.
Hai người đàn ông đều đang đợi phản ứng của Thiên Nhã, Thiên Nhã bị hành động này của Lạc Thần Hi làm cho trán toát mồ hôi, lại cảm nhận được sự không vui của Kha Tử Thích, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Để anh nếm thử.” Kha Tử Thích nhận lấy ly cà phê trong tay Lạc Thần Hi, khẽ ngửa đầu một hơi uống hết trước sự chết lặng của La Thiên Nhã và ánh mắt mang theo hứng thú của Lạc Thần Hi.
“Ngọt vừa đủ, chả trách kỹ thuật pha cà phê của Thiên Nhã tốt lên, thì ra là công lao của Chủ tịch Lạc.” Nói xong Tử Thích nở nụ cười thương hiệu nhìn Lạc Thần Hi, bên trong bao gồm nội dung mà Thiên Nhã không hiểu được, đây là cuộc đọ sức giữa đàn ông với nhau, nên cô không cần thiết phải hiểu. Thoáng chốc mấy hoa si bàn bên đang chăm chú nhìn họ đã bị hạ gục, kế đó lộ ra biểu cảm vô cùng hụt hẫng, hóa ra hai anh đẹp trai là gay, đang hôn nhau gián tiếp đây này, đúng là phung phí của trời mà.
Lạc Thần Hi cong khóe môi, ánh mắt khiêu khích: “Phẩm vị của Chủ tịch Kha trái lại rất đặc biệt, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt, tôi cũng không cản trở hai người thưởng thức cà phê nữa.” Dứt lời, anh liền đứng dậy, tư thế phong lưu tiêu sái lại khiến các hoa si hít vào một ngụm khí lạnh. Vừa đi được hai bước, anh đột nhiên lại quay đầu, nói với Thiên Nhã: “Đến giờ làm rồi, còn rất nhiều việc để cố làm, còn không về.” Nói xong anh liền muốn “dắt” Thiên Nhã đứng dậy, tay của Kha Tử Thích nắm lấy tay của Thiên Nhã từ phía sau, nói: “Để tôi đưa Thiên Nhã đi.” Giọng điệu của Tử Thích dịu dàng, nhưng mang theo sự không thể kháng cự.
“Nếu tôi nói không được thì thế nào?” Lạc Thần Hi cong môi.