Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 212: Đời người cẩu huyết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mami là của cha, cha là của mami, cha mẹ là của chúng ta, chúng ta là của cha mẹ.” Một tên nhóc xấu xa khác bắt đầu nói quanh co đọc vè.

“Cái gì chứ, mọi người đều là của cha.” Người nào đó vẫn giữ nguyên vẻ bá đạo như thế.

Chú Lý đứng một bên nhìn hình ảnh bốn người hòa thuận vui vẻ, lén lau nước mắt. Lão gia và phu nhân, hai người trên trời có thiêng, có thể yên nghỉ được rồi! Cuối cùng ông chủ đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, xây dựng lên một gia đình hạnh phúc thật sự. Ông chủ đã cởi bỏ được khúc mắc, thoát khỏi bóng ma của tuổi thơ, đi về phía mặt trời rồi.

Từ ngày lão gia và phu nhân xảy ra tai nạn xe cộ,3ông phát hiện ra ông chủ không còn có những nụ cười chân thật nữa. Dường như trên người anh được bao phủ bởi một lớp lo lắng vừa dày vừa nặng. Lạnh lùng, làm chuyện không hợp tình người, đen tối, thủ đoạn tàn nhẫn, những người ngoài kia đều dùng những từ này để hình dung anh, anh đã dùng chúng để che giấu nội tâm yếu ớt của mình.

Thiên Nhã thấy mấy cha con đùa giỡn vui vẻ, không nhịn được mà che miệng cười to. Đây là nụ cười thoải mái nhất của cô trong ngày hôm nay. Lạc Thần Hi thấy cô thoải mái cười to, cũng bớt căng thẳng: “Em yêu, em như thế mới là em.”

Thiên Nhã trợn trắng mắt nhìn anh: “Có lúc nào tôi không phải là tôi.” Nhìn hai2bảo bối nhỏ ở bên cạnh đang cãi nhau ầm ĩ, nụ cười của cô càng dịu dàng hơn. Bầu trời xanh ngày hôm nay như thể quấn hết phiền nào và sầu lo của mọi người. Mâu thuẫn và xoắn xuýt cũng tạm thời bị cất vào chiếc hộp đen trong lòng. Cô thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để hai bảo bối nhỏ hưởng thụ khoảnh khắc gặp lại tươi đẹp này.

“Có phải em nên thẳng thắn nói một số chuyện cho anh biết?” Hai người ngồi trên bờ cát, Lạc Thần Hi ôm eo nhỏ của cô, tà ác hỏi.

“Hả? Chuyện gì?” Thiên Nhã không tim không phổi hỏi lại.

Lạc Thần Hi thấy cô không định thành thật, nghiêm mặt: “Chuyện về đứa con.”

“Mami, ánh mắt của cha đáng sợ quá. Có phải2cha sắp ăn Tiểu Bảo không?” La Tiểu Bảo nịnh nọt trốn thoát khỏi tay Lạc Thần Hi, nhào vào lòng mami Thiên Nhã ôm ấp.

“Mami, yên tâm đi, con sẽ bảo vệ mami và Tiểu Bảo.” Lạc Lăng như kỵ sĩ nhỏ đứng chắn trước mặt Thiên Nhã và La Tiểu Bảo, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi trở nên nghiêm túc. Mấy mẹ con nhà này có phải quá đáng rồi không? Nhanh như thế đã cho anh trở thành người ngoài? Còn liên hợp kháng địch nữa, bảo anh phải làm thế nào đây?

Đột nhiên, anh học theo dáng vẻ nũng nịu cả Lạc Lăng và La Tiểu Bảo: “Em yêu, em xem đi, hai bảo bối nhỏ hợp tác với nhau bắt nạt anh. Thật quá đáng!”

La Tiểu Bảo9và Lạc Lăng chưa bao giờ thấy cha “nũng nịu” như này, thi nhau chảy mồ hôi lạnh, đỉnh đầu có hàng quạ đen bay qua.

Thật ra, ông chủ là người có máu có thịt, nhưng tim anh đã bị ném vào kho băng, mà tầng băng kia rất dày, nó được hình thành vào năm đó, năm mà cha mẹ anh qua đời vì tai nạn xe cộ.

Không ngờ rằng, ông trời đã ban cho anh người con gái này, còn có cả đôi song sinh đáng yêu. Tốt, thật sự quá tốt rồi!

“Cha, tới đây, mau tới đây bắt con này.” Một nhà bốn người đang vui vẻ chơi đùa ở biển. La Tiểu Bảo và Lạc Lăng mặc quần bơi nhỏ, lộ ra ngực trần như chú gà con, cầm lấy một vóc cát ném nhau, chơi4đùa quá mức.

La Tiểu Bảo rất to gan, dám ném cả vào mặt cha. Lạc Lăng quay sang nhìn La Tiểu Bảo bằng ánh mắt thương hại, trời mới biết cha là người đẹp trai nhưng tính cách rất thối, điều không thích nhất là bị người khác ném đồ vào mặt, đằng này còn là hạt cát.

Lạc Thần Hi bị ném trúng, cả khuôn mặt tuấn tú toàn cát: “Bảo bối nhỏ, con có muốn thử cảm giác bị ném cát vào người không?” Anh chạy tới bắt lấy La Tiểu Bảo, đùa giỡn cậu.

Thiên Nhã trợn trắng mắt nhìn anh: “Có lúc nào tôi không phải là tôi.” Nhìn hai bảo bối nhỏ ở bên cạnh đang cãi nhau ầm ĩ, nụ cười của cô càng dịu dàng hơn. Bầu trời xanh ngày hôm nay như thể quấn hết phiền nào và sầu lo của mọi người. Mâu thuẫn và xoắn xuýt cũng tạm thời bị cất vào chiếc hộp đen trong lòng. Cô thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để hai bảo bối nhỏ hưởng thụ khoảnh khắc gặp lại tươi đẹp này.

“Có phải em nên thẳng thắn nói một số chuyện cho anh biết?” Hai người ngồi trên bờ cát, Lạc Thần Hi ôm eo nhỏ của cô, tà ác hỏi.

“Hả? Chuyện gì?” Thiên Nhã không tim không phổi hỏi lại.

Lạc Thần Hi thấy cô không định thành thật, nghiêm mặt: “Chuyện về đứa con.”

“Con? Chuyện gì liên quan tới con? Chẳng hiểu gì cả!”

“Chúng ta có con từ lúc nào?”

Thiên Nhã sôi máu: “Chính anh đi gieo trồng bừa bãi lại quên mất! Lạc Thần Hi, tôi rất thất vọng về anh!” Trước tình huống này cô phải cắn ngược một cái, không thì còn biết nói thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho Lạc Thần Hi biết, thật ra cô định dâng hiến lần đầu tiên cho học trưởng mình thích thầm nhiều năm nhưng trời xui đất khiến thế nào mà lại đi nhầm phòng? Nếu người này mà biết, không phải là bình giấm sẽ đổ ngược à?

Với tính cách của mình, anh sẽ bóp chết cô mới đúng. Không được, cô tuyệt đối không thể nói ra chân tướng xấu hổ chết người này!

“Nhìn em chột dạ kìa. Cho em một cơ hội, không thì anh sẽ dùng biện pháp mạnh.” Lạc Thần Hi anh là người như nào chứ? Sao có thể bỏ qua bất cứ biểu cảm gì của cô.

“Người như anh rất vô lại, chuyện mình làm mà không biết sao? Tại sao phải hỏi người ta.” Thiên Nhã thà chết cũng không nói.

Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên ảm đạm: “Có lẽ là quên mất, do lần tai nạn xe đó.”

Thiên Nhã đau lòng, nhớ tới chuyện anh vì bóng ma tuổi thơ mà từ chối phẫu thuật dẫn tới bị mù tạm thời: “Nếu quên rồi thì không nên nhớ lại.” Cô thấy hơi đau lòng, không muốn anh bị tổn thương, càng không muốn cha thất vọng. Cô nên làm gì đây?

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, nhận ra lời nói của cô có ý tiêu cực: “Nói cho anh biết, em đang do dự cái gì?”

Anh có thể cảm nhận được cô đang xoắn xuýt và mâu thuẫn. Nhưng sự việc đã phát triển tới bước này, mọi rào cản giữa hai người đã bị cởi bỏ từng chút một, huống hồ cô còn có với anh một đôi song sinh, cha con trai cô là anh, mẹ con trai anh cũng là cô. Rốt cuộc cô đang do dự cái gì?

Đôi lông mày thanh tú của Thiên Nhã nhíu lại, cô muốn nói lại thôi.

“Ông chủ, điện thoại từ công ty gọi tới, nói có chuyện gấp cần cậu trở về.” Chú Lý cầm điện thoại di động của Lạc Thần Hi tới, bẩm báo.

Lạc Thần Hi cau mày, nhìn Thiên Nhã rồi lưu luyến nhìn hai bảo bối nhỏ, nhận điện thoại di động.

“Tôi sẽ về ngay lập tức.” Tắt điện thoại xong, sắc mặt Lạc Thần Hi nghiêm lại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Nhã lo lắng hỏi.

“Không có gì, chỉ là chuyện hợp tác với Tập đoàn MG xảy ra chút vấn đề. Anh trở về xử lý đã.”

Thiên Nhã đứng lên: “Tôi về cùng anh.”

Lạc Thần Hi đỡ lấy cô: “Hôm nay em cứ đi theo hai bảo bối nhỏ đi, muốn lúc nào đi làm cũng được.” Anh nói với giọng cưng chiều.

Thiên Nhã trợn trắng mắt nhìn anh: “Bây giờ tôi muốn đi làm.” Có ý là, cô rất chuyên nghiệp.

“Vậy giờ em quên đi, ở nhà làm mẹ hiền vợ đảm. Chuyện vất vả như đi làm không thích hợp với em.”

“Anh! Ai muốn làm mẹ hiền vợ đảm của anh!”

“Được rồi, anh phải quay về, em cứ ở đây chơi đùa với hai nhóc đi, chờ anh trở lại. Có chuyện gì cứ nói với chú Lý là được.” Lạc Thần Hi hôn lên môi và trán cô rồi lại quay ra ôm hai bảo bối nhỏ hôn mấy cái, sau đó mới rời khỏi.

Thiên Nhã nhìn theo bóng lưng anh vội vã rời đi, chân mày khẽ nhíu lại, lẽ nào công ty thật sự xảy ra chuyện?

Trong phòng họp của Tập đoàn Lạc Thần.

Nhân viên cấp cao của công ty và đội phụ trách thiết kế với Tập đoàn MG đang bất an ngồi đợi Lạc Thần Hi đến. Cửa phòng họp bị mở ra, cuối cùng lãnh đạo của bọn họ đã trở lại.

Hạ Nhất Y đi theo Lạc Thần Hi đẩy cửa ra. Vài ngày không thấy, cô ta cảm giác như Lạc Thần Hi có gì đó khác khác, nhưng lại không nói ra được là khác chỗ nào.

Khóe môi Lạc Thần Hi nhếch lên nụ cười tự tin như thể đang nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng, từ lúc bước vào đã nhìn tất cả mọi người, đó là ánh mắt khiến người khác không rét mà run, dường như muốn nhìn thấu người ta.

“Nói đi, mọi việc tra được tới đâu rồi?” Anh ngồi lên ghế chủ tịch, bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê. Hàng lông mày khẽ cau lại. Mùi này kém xa so với cà phê Thiên Nhã pha, xem ra vị trợ lý riêng này rất quan trọng với anh.

Nghĩ đến Thiên Nhã, anh cong môi nở nụ cười dịu dàng ấm áp. Hạ Nhất Y đứng cạnh thấy thế, hai chân run lên. Chủ tịch, đã bao lâu rồi Chủ tịch không cười thế này? Mỗi khi anh cười như này, đều là vì La Thiên Nhã.

Lẽ nào mấy ngày nay không thấy anh đâu là vì La Thiên Nhã? Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Thậm chí Chủ tịch còn không nói với cô ta lấy một chữ?

“Chủ tịch, bây giờ chỉ có hai khả năng. Một là có người nội bộ bán đứng lần hợp tác này giữa chúng ta với Tập đoàn MG, hai là vì Tập đoàn Kha thị muốn nuốt mối làm ăn này nên mới nghĩ tới chiêu trò gây tổn hại đó, để cho chúng ta mất đi sự tín nhiệm của Tập đoàn MG. Sau đó, để Tập đoàn MG phá vỡ hợp đồng với chúng ta, bọn họ sẽ trở thành người duy nhất có thể hợp tác.”

“Cái tôi muốn là khẳng định, chứ không phải khả năng.” Lạc Thần Hi nhanh chóng phân tích tình hình. Dự án hợp tác giữa Tập đoàn MG và Tập đoàn Lạc Thần, Tập đoàn Kha thị nếu bị đưa ra ngoài sẽ làm lộ rất nhiều bí mật thương nghiệp chưa công bố. Nếu một ngày náo đó bị lộ, tổn thất mà Tập đoàn MG phải chịu không thể lường trước được. Bây giờ bên ngoài đang lưu truyền tin tức Tập đoàn Lạc Thần bán lại dự án này với tập đoàn nước ngoài khác có sức cạnh tranh tương đương với MG, Tập đoàn SGB. Còn nhắm thẳng vào là Tập đoàn Lạc Thần đã hợp tác cùng với Tập đoàn SGB, lấy lợi nhuận cao bán đứng Tập đoàn MG và Tập đoàn Kha thị, hai người bạn hợp tác trước đó.

Hừ, anh chỉ mới không có mặt vài ngày mà đã có tên nào đó muốn nghịch thiên! Dám để cho Tập đoàn Lạc Thần của anh đội tội danh lớn như này? Làm gì có chuyện đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.