*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giám đốc bộ phận thiết kế lau mồ hôi, gấp muốn khóc: “Chủ tịch, đây là do tôi sơ suất. Là tôi nhất thời sơ suất, không cẩn thận để quên tài liệu liên quan tới dự án trong phòng tắm hơi, là lỗi của tôi.”
Mọi người xôn xao. Thì ra người gây ra tai họa chính là ông ta! Đem tài liệu dự án mang ra ngoài lại còn để quên ở nơi công cộng như phòng tắm hơi? Lẽ nào có cái lý ấy!
“Giám đốc Hoàng, ông thế là không được! Tài liệu quan trọng như thế, sao ông lại mang ra khỏi công ty?” Lúc này, có người chất vấn.
“Đúng thế! Lần này công ty chúng ta bị ông hại chết rồi! Ông có biết phí bồi3thường hợp đồng là bao nhiêu không? Biết lần hợp tác này Tập đoàn Lạc Thần chúng ta tổn thất nhiều như thế nào không?”
“Phí bồi thường hợp đồng là chuyện nhỏ, danh dự và sự tín nhiệm mới là chuyện lớn. Sau này còn có công ty xuyên quốc gia nào có thực lực hùng hậu muốn hợp tác với chúng ta nữa?”
“Giám đốc Hoàng, ông phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đấy!”
Giám đốc Hoàng cúi đầu cắn răng, đau khổ suy nghĩ. Ông nắm chặt tay, nói mà sắc mặt trắng bệch: “Chủ tịch, đây là lỗi của tôi, chuyện này tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
“Hừ, chịu trách nhiệm hoàn toàn? Ông cho rằng ông có thể gánh vác nổi tổn thất này sao?”
“Không2sai, danh dự và sự tín nhiệm của Tập đoàn Lạc Thần đã bị ông hủy không sót chút nào!”
Lạc Thần Hi đứng ở trên cao dõi theo hết thảy. Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười châm biếm sâu không lường được. Anh quan sát kỹ những người trước nay luôn làm việc cẩn thận, thậm chí Hoàng Thừa Nghĩa còn là người làm việc kỹ càng tới mức một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Đôi lông mày hơi nhướng lên.
Anh xua tay: “Được rồi.” Giọng nói vừa phải nhưng đủ để khiến toàn thiên hạ nghe ra sự uy nghiêm.
Mọi người đang nhao nhao bỗng im bặt, cùng nhìn về phía Lạc Thần Hi. Sắc mặt họ hiện rõ là đang xem kịch vui, im2lặng chờ anh đưa ra cách xử lí. Có ai không biết Lạc Thần Hi làm việc luôn tàn nhẫn, hơn nữa khi giải quyết chuyện công việc, anh không nói gì tới tình người? Lần này Hoàng Thừa Nghĩa làm việc khiến người ta thất vọng, tội đáng chết mười lần.
“Chủ tịch...” Hoàng Thừa Nghĩa nhìn Lạc Thần Hi, hình như có điều muốn nói nhưng Lạc Thần Hi lại cắt ngang.
“Thư ký Hạ, lập tức liên lạc với chi nhánh công ty kia bên Mỹ, mười lăm phút sau tôi muốn mở cuộc họp với bọn họ.”
“Giám đốc Hoàng, chỉ sợ ông táng gia bại sản rồi cũng không chịu nổi trách nhiệm này.”
Mọi người cứ tôi một lời anh một lời, ồn ào lên án công9khai giám đốc bộ phận thiết kế. Giữa đám người đó có không ít ánh nhìn hả hê. Tập đoàn Lạc Thần là doanh nghiệp được mệnh danh là con rồng dẫn đầu trong nước. Nội bộ bên trong Tập đoàn Lạc Thần cũng đấu tranh kịch liệt, tỉ lệ thuận với độ nổi tiếng. Có thể nói, vị Giám đốc Hoàng này là nguyên lão ở hai triều, lúc cha Lạc Thần Hi còn sống, ông đã cực kỳ tận tâm và trung thành, hết lòng giúp đỡ. Sau khi cha Lạc Thần Hi qua đời, ông lại đứng trong số ít những nhân viên cấp cao đứng về phía Lạc Thần Hi.
Nguyên lão như thế này, trong công ty có không ít người mong ông rơi đài. Nhưng4qua nhiều năm nay, ông vẫn thu được tín nhiệm của Lạc Thần Hi, địa vị vững chắc.
Không ngờ giờ ông lại tự vấp ngã trên chuyện lớn của mình. Nó làm lòng người quá mức thoải mái, thật đáng mừng.
Mỗi người ngồi trong này đều đang tự theo đuổi suy nghĩ của chính mình. Trong đám người đang căm phẫn trào dâng, nghiến răng nghiến lợi trách cứ hay thậm chí là ghi hận Giám đốc Hoàng, liệu có mấy người thật lòng suy nghĩ cho phiền phức và lo lắng cho tổn thất Tập đoàn Lạc Thần đang gặp phải? Chẳng qua là bọn họ đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thôi.
Anh xua tay: “Được rồi.” Giọng nói vừa phải nhưng đủ để khiến toàn thiên hạ nghe ra sự uy nghiêm.
Mọi người đang nhao nhao bỗng im bặt, cùng nhìn về phía Lạc Thần Hi. Sắc mặt họ hiện rõ là đang xem kịch vui, im lặng chờ anh đưa ra cách xử lí. Có ai không biết Lạc Thần Hi làm việc luôn tàn nhẫn, hơn nữa khi giải quyết chuyện công việc, anh không nói gì tới tình người? Lần này Hoàng Thừa Nghĩa làm việc khiến người ta thất vọng, tội đáng chết mười lần.
“Chủ tịch...” Hoàng Thừa Nghĩa nhìn Lạc Thần Hi, hình như có điều muốn nói nhưng Lạc Thần Hi lại cắt ngang.
“Thư ký Hạ, lập tức liên lạc với chi nhánh công ty kia bên Mỹ, mười lăm phút sau tôi muốn mở cuộc họp với bọn họ.”
Hạ Nhất Y đáp lại một tiếng rồi rời đi.
“Chuyện này tôi sẽ giao cho tổ điều tra trong công ty điều tra rõ. Giám đốc Hoàng, trước khi mọi việc được điều tra rõ ràng, ông tạm nghỉ đi!”
“Chủ tịch!”
“Chủ tịch, không phải mọi chuyện trước mắt đã rõ ràng rồi sao? Chẳng lẽ còn có cái giả? Ông ta đã tự mình nhận tội!”
Lạc Thần Hi hừ lạnh, nhìn hai cán bộ cấp cao trong công ty đang biểu thị sự không phục. Ánh mắt đáng sợ đó đủ để làm cho họ ngậm miệng.
“Lẽ nào các ông có ý kiến với cách làm việc của tôi?” Anh quét mắt nhìn mọi người ở dưới, nét mặt mang theo vẻ khiêu chiến.
“Được rồi, cuộc họp tới đây thôi.”
“Chủ tịch, việc này giải quyết ra sao?” Một ít cán bộ cao cấp của công ty thật sự quan tâm tới việc này, nghiêm túc hỏi.
“Tôi sẽ giải quyết.” Lạc Thần Hi bỏ lại câu này rồi đẩy cửa bước đi.
Sau cuộc họp với các vị cán bộ cấp cao của chi nhánh bên Mỹ, Hạ Nhất Y lo lắng hỏi: “Chủ tịch, liệu Chủ tịch Lý có thuyết phục được bên Tập đoàn MG không? Ngài có nên tự mình đi làm hạng mục này không?”
Lạc Thần Hi cười cợt, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Có lẽ anh cần làm rõ chuyện này: “Không sao, cứ để cho bọn họ thử trước.”
“Nhưng...”
“Để ý hành động của Tập đoàn MG và Tập đoàn Kha thị. Tôi muốn gặp Kha Tử Thích, giúp tôi hẹn anh ta.”
“Vâng.”
…
“Chủ tịch Kha, lâu rồi không gặp!” Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tại Tập đoàn Kha thị, Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích ngồi đối diện nhau, anh nói một cách tùy tiện.
“Chủ tịch Lạc, cà phê của ngài.” Thư ký đưa cà phê tới.
“Chủ tịch Lạc, tôi nghĩ là hôm nay anh rất bận, không có thời gian đến tìm tôi chứ.” Kha Tử Thích cười đầy ẩn ý.
Lạc Thần Hi uống một ngụm cà phê, nhíu mày. Hết cách rồi, anh đã quen uống cà phê Thiên Nhã pha, mặc dù không pha quá ngon nhưng thích hợp với anh nhất.
“Vẫn là Thiên Nhã nhà tôi pha cà phê ngon nhất.” Anh đặt cốc cà phê xuống, bình thản nói, còn ngồi vắt chéo hai chân.
Khóe miệng Kha Tử Thích hơi giật nhưng không dễ nhận ra. Anh nở nụ cười không rõ là đang có ý gì: “Xem ra Chủ tịch Lạc không hề có áp lực với việc bị hủy hợp đồng.”
“Lẽ nào Chủ tịch Kha thấy áp lực?” Lạc Thần Hi thuận thế hỏi ngược lại.
“Tôi với Chủ tịch Lạc là bạn làm ăn với nhau. Bên Chủ tịch Lạc xảy ra chuyện, đương nhiên bên tôi cũng phải nghĩ đối sách. Kha mỗ không có bản lĩnh như Chủ tịch Lạc, làm việc mà không hề sợ hãi.” Kha Tử Thích đổi một tư thế thoải mái để ngồi, thong thả nói.
Lạc Thần Hi bật cười: “Tôi nghĩ Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha thị chưa tới mức có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đâu! Chủ tịch Kha có thể thừa cơ hội này hợp tác với Tập đoàn MG, độc quyền làm dự án này và hưởng tiền lợi nhuận. Thương trường như chiến trường, yên tâm đi, tôi sẽ không trách anh thừa nước đục thả câu đâu.”
Sắc mặt Kha Tử Thích cứng lại nhưng không dễ dàng phát hiện ra. Sau đó, anh lại nở nụ cười ôn hòa thương hiệu: “Sao Chủ tịch Lạc lại nói như thế? Có điều, thân là người dẫn đầu một doanh nghiệp, lúc nào cũng nên đứng dưới góc độ của doanh nghiệp để nhìn nhận vấn đề, chắc Chủ tịch Lạc không để tâm đâu nhỉ?
Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích, con ngươi lúc sáng lúc tối, khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.
Kha Tử Thích cũng nhìn thẳng anh, ánh mắt phức tạp khiến người ta đoán không ra ý nghĩa của nó.
Hai người ngồi đối diện nhau nhìn một hồi, Lạc Thần Hi đứng lên: “Ý của Chủ tịch Kha tôi đã hiểu. Tôi không quấy rầy nữa.”
Kha Tử Thích cũng đứng lên: “Chủ tịch Lạc, không tiễn.”
Lạc Thần Hi liếc anh cái cuối cùng, rồi xoay người rời đi.
Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng của anh, ánh mắt xẹt qua tia ảo não, còn có vùng vẫy.
…
Thiên Nhã đang ở biệt thự làm cơm tối cho con trai và Lạc Thần Hi.
Cả ngày hôm nay, cô sống như đang mơ vậy. Ngoài La Tiểu Bảo, cô còn một đứa con trai nữa là Lạc Lăng.
Quả nhiên cuộc sống này là kịch bản phim truyền hình cẩu huyết, ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Cô thật sự không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình bây giờ.
Ngoài xoắn xuýt ra chỉ có xoắn xuýt.
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đang xem phim ngoài phòng khách. Hai người cứ đùa giỡn nhau, anh một câu em một câu, hoàn toàn coi ngày hôm nay như ăn tết.
Không hiểu sao, khi nghe thanh âm non nớt của hai đứa trẻ, hạnh phúc lập tức tràn ngập trong lòng cô, áp chế sự do dự và giãy giụa. Trước kia, sinh mệnh cô chỉ có La Tiểu Bảo, bây giờ thêm một Lạc Lăng. Thành tựu lớn nhất của cô trong cuộc đời này, có lẽ là đã sinh ra được hai đứa con trai vừa thông minh vừa đáng yêu.
Lúc này, Kha Tử Thích gọi điện tới.
Cô do dự mất một lúc mới nhận điện thoại: “Alo, Tử Thích.” Cô đang do dự không biết có nên nói cho Kha Tử Thích biết tin này không. Mấy ngày nay cô không liên lạc với anh mà anh cũng không hề liên lạc với cô. Anh sẽ không ngờ được, trong mấy ngày này, cuộc sống của cô đã xảy ra những biến cố gì. La Tiểu Bảo bị bắt cóc, còn cô bất ngờ có thêm một đứa con trai.
“Thiên Nhã, em đang làm gì thế? Mấy ngày nay anh có việc phải về thành phố B, bận rộn nhiều việc nên không liên lạc được với em, em khỏe không?”
“Em khỏe, bác trai bác gái có khỏe không?”
Kha Tử Thích ở đầu bên kia ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Bọn họ khỏe. Tổng công ty bên này xảy ra chút chuyện nhưng bây giờ không sao nữa rồi.”
“À, vậy thì tốt.” Thiên Nhã đáp.
Hai người im lặng, suy nghĩ điều gì đó, muốn nói lại thôi.
“Tử Thích...”
“Thiên Nhã...”
“À, Tử Thích, anh nói trước đi!”
“Tối nay ăn cơm với nhau được không? Đưa La Tiểu Bảo theo, chúng ta cùng nhau ăn một bữa.”
Thiên Nhã nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tối nay không được rồi.”
“Mami, cha về rồi.”
“Cha, mami đang làm cho chúng ta một bữa cơm rất ngon đấy.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói lảnh lót tuy hai mà một, rất quen thuộc với anh.
Điện thoại trong tay anh suýt chút nữa rơi xuống. Anh thấy chua xót trong lòng, ấm áp như người một nhà? Đột nhiên anh cảm thấy rất đau lòng nhưng cũng vui vẻ thay cô.