*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lòng Thiên Nhã dao động, cô ngây người. Vấn đề này, rất quen tai.
Mấy ngày trước Kha Tử Thích cũng hỏi vấn đề hệt như này. Rốt cuộc chuyện này là sao? Lẽ nào chuyện này thật sự có liên quan tới Tập đoàn Kha thị?
“Tử Thích sẽ không làm thế. Có phải anh có hiểu lầm gì đó không?” Thiên Nhã lo lắng hỏi. Từ trước tới nay, Kha Tử Thích luôn làm việc quang minh lỗi lạc, hơn nữa anh hiểu được tầm quan trọng của Lạc Thần Hi đối với cô.
Lạc Thần Hi nhíu mày, hình như không vui: “Em tin tưởng anh ta như thế?” Người phụ nữ của mình tín nhiệm một người đàn ông khác, trong lòng anh hơi3khó chịu. Nếu đổi lại người đó là anh, không biết cô có tín nhiệm anh như thế không?
“Vậy em sẽ chịu oan ức làm trợ lý cho anh.” Giọng Lạc Lăng vang lên bên cạnh La Tiểu Bảo.
Thiên Nhã cười nhẹ, lòng thấy ngọt ngào: “Được, mami đồng ý với các con. Tối nay dù đánh cũng phải bắt cha các con về.” Hai thằng nhóc này đúng là có thể chọc cho cô vui vẻ. Nghe thấy giọng nói của chúng, tâm tình bức bách của cô khá hơn nhiều.
Tắt máy xong, bầu trời bên ngoài tối đen. Thiên Nhã gấp tới mức giậm chân.
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên, là Lạc Thần Hi gọi tới.
“Em yêu, xin lỗi, tối2nay anh không thể về ăn cơm với em và các con. Anh sẽ bảo tài xế đến đón em.” Giọng Lạc Thần Hi ở đầu bên kia bình tĩnh. Nếu nghe vào thấy không ổn lắm là do có hơi áy náy.
Ngồi trước bàn làm việc của mình, Thiên Nhã nhìn đồng hồ đeo tay, tới giờ tan làm rồi nhưng không thấy tăm hơi Lạc Thần Hi đâu. Không biết sao trong lòng cô thấy không yên.
Trời tối, Thiên Nhã ngồi một mình trong phòng làm việc, xung quanh yên lặng tới quái dị.
Chuông điện thoại vang lên, là giọng nói lảnh lót của La Tiểu Bảo: “Mami, sao mami và cha còn chưa về? Không phải cha nói tối nay sẽ2dẫn chúng ta ra ngoài ăn cơm sao, sao không thấy cha nghe điện thoại.” Tên nhóc đó nũng nịu oán trách.
“Cha con có chút chuyện quan trọng cần làm, lát nữa sẽ về với các con.” Thiên Nhã dịu dàng an ủi. Một nhà bốn người bọn họ vừa được sum vầy, Tập đoàn Lạc Thần lại gặp chuyện lớn, khiến hai bảo bối nhỏ tủi thân rồi. Bọn nhóc đã mấy ngày không được gặp cha.
“Dạ. Mami, mami nhớ đưa cha về nhé, đừng để cha làm việc cật lực quá. Tối nay Tiểu Bảo sẽ tự mình xuống bếp, cho mọi người nếm thử món ngon con mới học được.” La Tiểu Bảo hiểu chuyện, ngoan ngoãn nói.
Thiên Nhã nhận được9ánh mắt bất mãn của anh. Nhưng trong vấn đề này, cô rất kiên định: “Em tin dù thế nào đi chăng nữa Tử Thích cũng không làm tổn thương em, còn cả hai bảo bối nhỏ nữa.” Đây là sự tín nhiệm cơ bản nhất.
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Ánh mắt kiên định của cô làm cơn ghen tuông của anh bốc lên, nhưng cũng đau lòng. Cô tin tưởng người đàn ông kia như thế nhưng anh ta lại...
Nhưng lớp nghĩa thứ hai trong câu của cô lại khiến anh mừng rỡ. Đối địch với anh, chẳng khác nào đang làm tổn thương cô và hai đứa nhóc, thì ra cô đang coi mình và hai bảo bối4là một.
Biểu cảm trên gương mặt nhu hòa hơn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Em ở đây, anh đi ra ngoài có chút việc. Trước khi tan làm anh sẽ quay lại đón em, buổi tối chúng ta và hai bảo bối nhỏ ra ngoài ăn.”
Thiên Nhã cười gượng: “Ừm.” Cô biết anh đi gặp Giám đốc Hoàng. Tuy cô muốn biết chân tướng nhưng anh lại không đưa cô đi, chắc hẳn là muốn né tránh.
Thiên Nhã cười nhẹ, lòng thấy ngọt ngào: “Được, mami đồng ý với các con. Tối nay dù đánh cũng phải bắt cha các con về.” Hai thằng nhóc này đúng là có thể chọc cho cô vui vẻ. Nghe thấy giọng nói của chúng, tâm tình bức bách của cô khá hơn nhiều.
Tắt máy xong, bầu trời bên ngoài tối đen. Thiên Nhã gấp tới mức giậm chân.
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên, là Lạc Thần Hi gọi tới.
“Em yêu, xin lỗi, tối nay anh không thể về ăn cơm với em và các con. Anh sẽ bảo tài xế đến đón em.” Giọng Lạc Thần Hi ở đầu bên kia bình tĩnh. Nếu nghe vào thấy không ổn lắm là do có hơi áy náy.
“Nhưng...” Nhưng hai bảo bối nhỏ đang chờ anh về ăn cơm!
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thiên Nhã lo lắng hỏi.
Lạc Thần Hi cười an ủi cô: “Không có gì. Có chút việc anh cần xử lý, nhanh thôi.”
“Anh cẩn thận nhé.” Cô luôn có dự cảm xấu.
“Ừm, chuyển lời xin lỗi tới hai bảo bối nhỏ hộ anh, cha nhất định sẽ bồi thường cho các con.”
“Được.” Tắt máy, Thiên Nhã cầm túi xách lên. Đi ra khỏi Tập đoàn Lạc Thần đã thấy tài xế Lạc Thần Hi gọi đứng đợi ở bên ngoài. Cô lên xe, một mình trở về biệt thự ăn cơm tối với hai bảo bối nhỏ.
“Mami, cha đâu ạ?” Quả nhiên La Tiểu Bảo là một cậu nhóc có năng khiếu nấu ăn, có thể tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn, trình độ thuần thục tới mức ngay cả cơ hội cho Lạc Lăng ra tay cũng không có. Chú Lý kinh ngạc tới mức cằm muốn xuống rơi xuống đất, càng thêm đau lòng cho Thiên Nhã và La Tiểu Bảo. Tục ngữ có câu, những đứa trẻ nhà nghèo thường sớm biết lo liệu việc nhà. Nhiều năm nay, Thiên Nhã một mình nuôi con không lớn chẳng dễ dàng! Không có cha, sống trong gia đình đơn thân, hai mẹ con nhà này đã chịu không ít khổ.
Còn cậu chủ nhỏ Lạc Lăng dù lớn lên ở nhà họ Lạc nhưng tình cảnh thậm chí còn đáng thương hơn La Tiểu Bảo. Tất cả đều do người phụ nữ quái gở Hạ Vân Cẩm!
“Cha còn đang điên cuồng làm việc đấy.” Lạc Lăng cầm đũa lên, nói với giọng buồn buồn oán trách. Từ lúc cậu sinh ra tới nay, Lạc Thần Hi vì mối quan hệ với Hạ Vân Cẩm mà điên cuồng làm việc, không dành nhiều thời gian cho gia đình. Tuy anh thương yêu Lạc Lăng nhưng vì có mâu thuẫn với Hạ Vân Cẩm nên đặt phần lớn thời gian vào công việc.
Có đôi khi, Lạc Lăng còn ghét Lạc Thần Hi. Thời gian cha dành cho cậu rất ít, trong mắt anh, ngoài Tập đoàn Lạc Thần ra, chỉ có công việc, công việc, công việc.
Lúc chưa biết Hạ Vân Cẩm không phải mẹ ruột của mình cậu còn nghĩ “mẹ” ngược đãi cậu, không thích cậu là vì cha luôn thờ ơ, xa cách nên mới mang hết căm ghét trút lên đầu cậu.
Quả thật, trước khi gặp mami Thiên Nhã. Cha đối với cậu hay bất cứ ai khác đều là lạnh nhạt quan sát, không thể nhìn ra được vui buồn giận hờn trên mặt.
Sau khi biết chuyện của cha khi còn bé, cậu không còn căm ghét cha nữa. Thậm chí cậu còn thấy cha đáng thương hơn, cần được yêu thương hơn mình.
Cha liều mạng bảo vệ Tập đoàn Lạc Thần như thế là muốn cho cậu một cuộc sống tốt. Cha không yêu Hạ Vân Cẩm, cưới cô ta hoàn toàn là vì cậu.
Cha càng ngày càng có tình người, không giống một người cha máu lạnh vô tình rồi.
“Lăng Lăng, không nên trách cha con. Cha con không muốn thế, là công ty có việc gấp.” Thiên Nhã thấy Lạc Lăng không vui, biết cậu đang trách Lạc Thần Hi mới dịu giọng giải thích thay.
Lạc Lăng nhanh chóng nhếch miệng cười: “Người ta không trách cha. Con biết cha yêu thương chúng ta mà.”
“Đúng thế, cha rất yêu rất yêu chúng ta, cũng rất yêu rất yêu mami Thiên Nhã.” La Tiểu Bảo cười hì hì nói. Mắt to híp lại thành một đường chỉ, vẻ đáng yêu của hai đứa nhóc chọc cho chú Lý cười.
Thiên Nhã cười ngọt ngào: “Mau ăn đi, thức ăn sắp nguội rồi.”
“Mami, mami ăn nhiều thịt vào, gần đây mami gầy quá.”
“Đúng thế, mami ăn nhiều thịt vào, như vậy mới nhanh có em gái.”
Trán Thiên Nhã xuất hiện vạch đen: “La Tiểu Bảo, ai nói với con thế?”
La Tiểu Bảo cắn lưỡi, liếc mắt nhìn chú Lý ở bên cạnh, chỉ hươu nói ngựa: “Là bác Lý nói.”
Cơm trong miệng chú Lý suýt chút nữa phun ra ngoài: “Khụ khụ, bà chủ, tôi không hề nói thế.” Ông vội vàng phủi sạch quan hệ, cái nồi đen này ông không muốn đội. Ông trao đổi ánh mắt với La Tiểu Bảo. Tiểu tổ tông à, không có việc gì thì đừng kéo ông già này xuống nước chứ.
La Tiểu Bảo cho ông một ánh mắt gian ác, đây rõ ràng là trò đùa dai ông già này.
Cậu chủ nhỏ thật là... hưởng trọn gen di truyền của ông chủ.
“Cha đã hứa với bọn con là sẽ cho bọn con một cô em gái. Nhưng cha nói mami quá gầy, quá trình tạo người cần nhiều thể lực nên cần phải bồi bổ dinh dưỡng, bảo bọn con giám sát mami ăn nhiều một chút.” Lạc Lăng nịnh nọt bán đứng Lạc Thần Hi luôn. Lạc Thần Hi rơi nước mắt, quả nhiên không thể nhờ vả được con trai.
Hai má Thiên Nhã đỏ bừng, mặt nóng lên. Cô thấy chú Lý suýt chút nữa phun ra, liên tục ho khan.
Cái tên khốn khiếp Lạc Thần Hi này! Sao anh lại nói với trẻ con mấy lời này! Quá, quá không biết xấu hổ!
Khóe miệng Thiên Nhã giật giật: “Đừng nghe cha các con nói lung tung! Mau ăn hết cho mami!”
Hai thằng nhóc lè lưỡi, làm bộ lưu manh. La Tiểu Bảo không biết sống chết tiếp tục dặn dò: “Mami, ăn nhiều chút đi ạ, nếu không em gái sẽ không chịu xuất hiện.”
Thiên Nhã chảy mồ hôi ròng ròng. Em gái? Cô có hai đứa quỷ này là đủ rồi, chẳng lẽ còn sinh nữa? Chúng cho rằng sinh con giống như ăn rau xanh sao?
Đêm khuya, trời bắt đầu mưa to, sấm chớp lóe sáng. Thiên Nhã vất vả lắm mới dỗ được hai thằng nhóc đi vào giấc ngủ. Nhìn hai đứa trẻ ngủ say, lòng cô bị hạnh phúc lấp đầy. Cô sẽ không hối hận với sự lựa chọn năm đó. Đời này, thành tựu lớn nhất cô có được là sinh ra La Tiểu Bảo và Lạc Lăng.
Mưa ngớt dần. Đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vườn hoa phía sau biệt thự, từng hạt mưa đập vào cửa sổ dày đặc như sự phiền muộn nói không nên lời, phức tạp trong lòng cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh chưa về? Có chuyện gì khó nói xảy ra?
Phía sau có người nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của cô. Là mùi hương quen thuộc thuộc về anh. Lòng Thiên Nhã vui vẻ, cô xoay người: “Anh về rồi.”
Cô chủ động ôm anh, lo lắng không thể nói ra trong lòng lập tức biến mất.
Cảm giác được cô ôm, khóe miệng anh nhếch lên độ cong đẹp mắt, dịu dàng nói: “Nhớ anh?”
“Em lo lắng cho anh.” Thiên Nhã đáp. Thật ra, cô cũng nhớ anh.
Lạc Thần Hi cười khẽ. Sao miệng cô bướng thế nhỉ? Thừa nhận đâu thiếu miếng thịt nào...
“Anh không sao, chỉ là có chút chuyện...” Anh hời hợt nói nhưng chân mày cau lại.