Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 223: Không có thuốc chữa sự ngu ngốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau vụ việc bắt cóc đó, cô ta căm hận, oán trách, kêu khóc om sòm, cuồng loạn, thậm chí còn lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp nhưng Lạc Thần Hi không chịu gặp. Ha ha, không ngờ là tình địch La Thiên Nhã lại tới.

Hơn nữa, cô còn nhìn mình với ánh mắt thương cảm. Hừ! Cô ta không cần sự thương cảm của tiện nhân này!

Thấy đầu cô ta cuốn vải xô, Thiên Nhã mở miệng hỏi: “Đầu cô làm sao thế?”

Hạ Vân Cẩm cười lạnh. Cô ta vì muốn thoát ra khỏi cảnh ngục tù khốn khổ mà đã dùng khổ nhục kế. Nếu cô ta không vào bệnh viện thì giờ đã thành phạm nhân rồi.

Cô ta không thể ngờ3rằng Lạc Thần Hi có thể tuyệt tình với mình như thế. Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng là vợ anh bảy năm, bảy năm đấy! Mà tình cảm cô ta dành cho anh, tình yêu của cô ta đâu chỉ có bảy năm?

Quãng thời gian quý giá nhất, tươi đẹp nhất của người phụ nữ, cô ta đã cho anh, nhưng anh không hề cảm kích. Sao anh có thể nhẫn tâm như thế?

“Vết thương nhỏ này thì tính là gì?” Cô ta mở miệng, giọng nói tang thương.

“Sao cô lại gọi tôi tới đây?” Thiên Nhã hỏi. Cô và Hạ Vân Cẩm không có nhu cầu nhìn mặt nhau. Thấy Hạ Vân Cẩm, cô lại nhớ tới việc con trai mình bị cô ta2dốc sức ngược đãi, sẽ nghĩ tới tình vợ chồng bảy năm của Lạc Thần Hi với cô ta. Nhưng thấy cô ta như này, trong lòng cô không tốt hơn là bao, cô không biết mình nên dùng vẻ mặt gì khi đối mặt với người phụ nữ này.

“La Thiên Nhã, cô thắng rồi, thắng hoàn toàn.” Hai hàng nước mắt chảy xuống, nhìn qua rất bi thương.

“Tôi chưa từng muốn so đo với cô.” Thiên Nhã thẳng thắn nói.

“Bây giờ cô có tất cả, còn tôi thì sao? Tôi không có gì cả. Tôi mất chồng, mất con trai, à không phải, đó là con cô. Đúng thế, thằng nhóc đó là con cô, chắc giờ cô đã biết rồi?”

Thiên Nhã gật đầu: “Đúng thế, tôi2biết rồi. Lăng Lăng là con trai tôi, là cô trộm thằng nhóc từ chỗ tôi về.” Cô tức giận lên án bằng ánh mắt.

Hạ Vân Cẩm nở nụ cười thê lương: “Vậy thì sao chứ? Không phải bây giờ mấy người một nhà đoàn tụ rồi sao? Nếu không có tôi, không có tôi làm nhiều chuyện như vậy thì sao mấy người có thể đoàn tụ?” Đột nhiên, cô ta tức giận lao xuống giường, lảo đảo đi tới trước mặt Thiên Nhã quát.

Thiên Nhã thản nhiên, không né tránh cái nhìn soi mói của cô ta: “Đây là do số mệnh sắp đặt, tôi chưa từng nghĩ tới việc đoạt anh ấy từ tay cô...”

“Cô im miệng!” Hạ Vân Cẩm hung hăng hét to.

“Cô không9nghĩ tới việc cướp anh ấy? Ha ha, ngay từ đầu cô đã âm mưu cướp anh ấy thì có! Cô cấu kết với hai đứa con trai, từng bước đẩy tôi tới vách núi! Là mấy người, là mẹ con mấy người hung ác độc địa! Mấy người dùng trăm phương nghìn kế để cướp Lạc Thần Hi trong tay tôi đi! Hai đứa con trai của cô là cũng là tiện nhân y hệt cô!”

Thiên Nhã vừa kinh ngạc vừa tức giận. Cô có thể chịu được cô ta sỉ nhục mình nhưng không thể chịu đựng được việc cô ta sỉ nhục hai bảo bối nhỏ.

“Cô im đi! Tôi không cho phép cô mắng bọn nhỏ! Hai đứa nó là trẻ con, là bảo bối trong4tim tôi, tôi không cho phép cô mắng chúng!”

“Ha ha ha, bảo bối trong tim? Ồ, ra là bảo bối trong tim. Tôi đã đối xử với Lạc Lăng như con trai mình, đổi lại tôi được cái gì?” Hạ Vân Cẩm tức giận quát.

“Cô không nghĩ tới việc cướp anh ấy? Ha ha, ngay từ đầu cô đã âm mưu cướp anh ấy thì có! Cô cấu kết với hai đứa con trai, từng bước đẩy tôi tới vách núi! Là mấy người, là mẹ con mấy người hung ác độc địa! Mấy người dùng trăm phương nghìn kế để cướp Lạc Thần Hi trong tay tôi đi! Hai đứa con trai của cô là cũng là tiện nhân y hệt cô!”

Thiên Nhã vừa kinh ngạc vừa tức giận. Cô có thể chịu được cô ta sỉ nhục mình nhưng không thể chịu đựng được việc cô ta sỉ nhục hai bảo bối nhỏ.

“Cô im đi! Tôi không cho phép cô mắng bọn nhỏ! Hai đứa nó là trẻ con, là bảo bối trong tim tôi, tôi không cho phép cô mắng chúng!”

“Ha ha ha, bảo bối trong tim? Ồ, ra là bảo bối trong tim. Tôi đã đối xử với Lạc Lăng như con trai mình, đổi lại tôi được cái gì?” Hạ Vân Cẩm tức giận quát.

Thiên Nhã thấy nực cười, càng thêm đau lòng: “Thật không? Nếu cô đối xử với thằng bé như con trai ruột, thằng bé có thể ghét cô như thế sao? Cô chỉ coi thằng bé như một công cụ để trói buộc Lạc Thần Hi, đã khi nào cô tốt với thằng bé chưa?” Nếu Hạ Vân Cẩm đối xử với Lạc Lăng như con trai ruột, cô sẽ không trách cứ Hạ Vân Cẩm, còn phải cảm ơn cô ta nữa.

Hạ Vân Cẩm cười nhạt khi bị nói thẳng: “Đúng. Vì tôi muốn trói buộc Lạc Thần Hi nên mới trộm đem thằng bé về, biến nó thành con trai mình. Thì sao? Bao nhiêu năm tôi cố gắng như thế đều uổng phí cả. Cô có biết tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào không? Cô có yêu anh ấy nhiều bằng tôi không? Không có khả năng! La Thiên Nhã, cô dễ dàng chiếm được tim anh ấy, tình yêu của anh ấy. Còn tôi thì sao? Mười năm, tôi yêu anh ấy mười năm. Kể từ ngày tôi biết anh ấy, tôi đã yêu anh ấy đậm sâu. Tôi trăm phương nghìn kế, bề bộn nhiều chuyện để được anh ấy yêu là tôi sai sao? Cô nói xem, tôi có sai không? Nếu không có cô làm kẻ thứ ba, chắc chắn anh ấy sẽ không vứt bỏ tôi. Nếu không có cô, anh ấy sẽ chọn tôi, cô hiểu không?” Hạ Vân Cẩm nắm chặt tay Thiên Nhã, dùng sức lắc, khóc lóc than thở.

Thiên Nhã bị cô ta lắc tới mức lảo đảo: “Yêu là không thể cưỡng ép.” Tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng, bạn không thể ép một người yêu bạn, cũng không thể ép người ta không yêu bạn. Ngay cả bản thân bạn còn không cưỡng ép được việc mình yêu một người nào đó.

Giống như cô vậy. Cô không nên yêu Lạc Thần Hi, nhưng hết lần này tới lần khác cô vẫn đâm đầu vào.

Hạ Vân Cẩm đẩy cô ra. Mấy lời Thiên Nhã vừa nói đúng là đang khiêu khích cô ta: “Không, anh ấy yêu tôi. Đều tại cô, đều tại hồ ly tinh là cô! Là cô đã đoạt đi thứ ban đầu nên thuộc về tôi! Là cô cướp chồng tôi!”

Cô ta kích động xông lên bóp cổ Thiên Nhã, dùng sức đẩy Thiên Nhã tới góc tường.

“Buông, buông ra.” Thiên Nhã cố gắng thoát khỏi cô ta nhưng không thể. Hạ Vân Cẩm điên cuồng như một bệnh nhân tâm thần, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt kinh khủng tới mức như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Nhã.

“Hồ ly tinh! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!” Ánh mắt khát máu, sự tàn ác ở bên trong trở nên điên cuồng.

Thiên Nhã bị cô ta bóp tí nữa thì tắt thở. Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Lạc Thần Hi vọt vào, phía sau là mấy người vệ sĩ.

Vào cửa đã thấy tình cảnh nguy hiểm, Lạc Thần Hi không còn thời gian để lạnh lùng nữa, xông lên kéo Hạ Vân Cẩm đang lên cơn điên ra.

“A!” Lạc Thần Hi dùng sức quá mạnh nên quăng Hạ Vân Cẩm ngã luôn xuống đất.

“Khụ khụ khụ khụ...” Thiên Nhã đỏ bừng cả mặt, ôm cổ ho khan không ngừng vì không thở được. Suýt chút nữa là cô chết rồi.

“Em không sao chứ? Đừng dọa anh.” Lạc Thần Hi vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Thiên Nhã, đau lòng.

“Em không sao.” Thiên Nhã nói hơi khó khăn. Mới nãy Hạ Vân Cẩm ra tay quá độc ác, tí nữa là mạng cô đi đời.

Hạ Vân Cẩm nhìn Lạc Thần Hi khẩn trương, yêu thương Thiên Nhã như thế thì thấy như bị lăng trì. Đau tới mức không còn cảm giác. Cô ta cười to nặng nề, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lạc Thần Hi, tôi hận anh! Tôi hận anh!” Cô ta điên cuồng dùng tay tát vào mặt mình, một cái lại một cái, hai bên má xuất hiện năm ngón tay đỏ.

Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta, khóe miệng hiện lên nụ cười tàn nhẫn. Anh nói với mấy vệ sĩ sau lưng mình: “Đưa người đàn bà điên này...”

Anh còn chưa nói hết, bác sĩ và y tá đã vọt vào.

Mấy cô y tá vội vàng đỡ cô ta lên. Đột nhiên, Hạ Vân Cẩm túm lấy cánh tay một cô y tá, điên cuồng cắn.

“A! Cứu tôi với!” Cô y tá nhỏ đáng thương kêu lên thảm thiết, giãy giụa. Bác sĩ và mấy người y tá còn lại liều mạng tách Hạ Vân Cẩm ra nhưng cô ta hung hắn cắn mãi không buông. Lạc Thần Hi ra hiệu cho vệ sĩ bằng ánh mắt, một người trong nhóm vệ sĩ xông tới, đánh cho cô ta ngã về phía sau, làm cô ta hôn mê bất tỉnh luôn.

Mắt Hạ Vân Cẩm tối sầm. Cô ta sõng soài, trong miệng toàn là máu.

Y tá nhỏ đau tới mức khóc thét lên, bác sĩ và y tá ở đó có người đỡ cô ấy đi xử lý vết thương.

Hạ Vân Cẩm đã bất tỉnh được đưa lên giường. Để phòng ngừa, bác sĩ còn căn dặn y tá tiêm thuốc an thần cho cô ta.

“Có khả năng bệnh nhân mắc chứng hưng cảm, có phải mấy người kích thích gì cô ấy không?” Ông nói. Sắc mặt bác sĩ hơi nghiêm trọng sau khi kiểm tra cho cô ta một lượt.

Mặt Thiên Nhã trắng bệch. Lúc nãy, thiếu chút nữa là cô bị bóp chết. Hồi tưởng lại cảnh Hạ Vân Cẩm như muốn ăn thịt người, cô đã hiểu vì sao luôn cảm thấy không ổn lắm.

“Thiên Nhã, em thật sự không sao chứ?” Lạc Thần Hi lo lắng hỏi. Nhìn dấu vết màu đỏ trên cổ cô, anh nhíu mày không vui, nói với bác sĩ chủ trì: “Biết rõ bệnh nhân có thể làm việc gây nguy hiểm tới tính mạng mà vẫn tùy tiện để cho người khác tới đây. Đây là bổn phận của bác sĩ?”

Bác sĩ chủ trì nói với giọng áy náy: “Ngài Lạc, tôi xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi.”

“Sơ suất? Là một người bác sĩ, thứ không nên mắc phải nhất là sơ suất.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nói, toàn thân tản ra hơi thở đáng sợ.

Anh đang tự giận bản thân nhưng không có chỗ trút giận nên đem cơn giận này đổ lên đầu bác sĩ. Trên thực tế, bọn họ có sơ suất nhưng người vô dụng nhất là anh. Mới nãy anh còn tự nhủ, không để Thiên Nhã gặp nguy hiểm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.