*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Anh họ, anh làm sao thế? Công việc không suôn sẻ sao? Hay là vì Thiên Nhã...” Nói tới đây, Karen bỗng khựng lại. Có thể để cho anh họ đau lòng tuyệt vọng như này chỉ có Thiên Nhã, ngoại trừ cô ra, không còn chuyện gì, người nào có thể làm anh như thế.
Giây tiếp theo, cô bị một bàn tay to kéo lấy, anh ôm cô vào trong lòng.
“Thiên Nhã, xin lỗi, xin lỗi.” Kha Tử Thích lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào.
Thiên Nhã Thiên Nhã, chẳng lẽ trong lòng anh không thể chứa nổi một cô gái khác sao? Biết rõ bản thân mình không có được, chẳng lẽ còn muốn đau khổ say đắm, không chịu cắt đứt? Gia đình Thiên Nhã đã đoàn tụ, vì sao anh3họ chưa hết hi vọng?
“Cái này liên quan gì tới bảo vệ môi trường?”
“...”
“Về nhà?” Thiên Nhã đi từ trên cầu thang xuống, thấy Lạc Thần Hi ngồi xổm ở đó giúp hai đứa con trai thu dọn hành lý, hoàn toàn là dáng vẻ một người cha tốt. Chú Lý bê đồ ăn sáng mới làm trong phòng bếp ra, thấy rất dễ chịu, ông chủ của ông đã thay đổi rất nhiều! Trước đây, ông chủ đâu từng làm chuyện như này?
Khi nhìn Thiên Nhã, gương mặt Lạc Thần Hi cực kỳ dịu dàng. Anh đi tới ôm eo nhỏ của cô, hôn lên má mềm của cô một cái, nói: “Em yêu, anh dự định hôm nay sẽ về biệt thự nhà họ Lạc. Về sau đó chính2là nhà của chúng ta.”
Thiên Nhã có chút không nỡ: “Vậy nơi này thì sao?” Tuy ở cạnh biển không tiện nhưng cô thấy rất tự do dễ chịu.
Anh thỏa mãn nở nụ cười khuynh thành, khẽ nhéo chóp mũi thanh tú của cô.
Thiên Nhã mơ màng tỉnh lại, trong lòng mất mát khi không thấy người bên cạnh đâu, trong phòng không một bóng người. Cô đi xuống phòng khách thì thấy hai bảo bối nhỏ đang lấy túi xếp hành lý của mình, Lạc Thần Hi giúp hai thằng nhóc dọn gọn lại quần áo và đồ dùng trong vali...
Tình huống gì đây?
“Mami Thiên Nhã, mami tới đây đi. Sao Lăng Lăng có thể làm vậy chứ, em ấy không cho con mang vỏ sò về nhà.”
“Mami Thiên Nhã, cái2gì Tiểu Bảo cũng muốn mang về, không biết bảo vệ môi trường.”
“Anh họ...”
“Thiên Nhã, anh yêu em.” Kha Tử Thích ôm cô chặt hơn, thanh âm anh dịu dàng tới mức sợ cô ở trong lòng sẽ nhanh chóng biến mất.
Người Karen run lên, viền mắt nóng hổi: “Anh họ, em cũng yêu anh.” Đáng tiếc, người anh yêu không phải em. Em nên làm gì đây? Rốt cuộc bây giờ em nên làm gì để anh thấy được em?
Hai người ôm nhau một lúc lâu. Karen rất lưu luyến vòng ôm không dễ có này, tuy cô biết phần tình cảm sâu đậm này chẳng thuộc về mình.
Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu lên chiếc giường cao cấp, Lạc Thần Hi trở mình, đôi mắt đẹp hé mở,9đập vào mắt là gương mặt Thiên Nhã đang ngủ say.
“...”
“Về nhà?” Thiên Nhã đi từ trên cầu thang xuống, thấy Lạc Thần Hi ngồi xổm ở đó giúp hai đứa con trai thu dọn hành lý, hoàn toàn là dáng vẻ một người cha tốt. Chú Lý bê đồ ăn sáng mới làm trong phòng bếp ra, thấy rất dễ chịu, ông chủ của ông đã thay đổi rất nhiều! Trước đây, ông chủ đâu từng làm chuyện như này?
Khi nhìn Thiên Nhã, gương mặt Lạc Thần Hi cực kỳ dịu dàng. Anh đi tới ôm eo nhỏ của cô, hôn lên má mềm của cô một cái, nói: “Em yêu, anh dự định hôm nay sẽ về biệt thự nhà họ Lạc. Về sau đó chính là nhà của chúng ta.”
Thiên4Nhã có chút không nỡ: “Vậy nơi này thì sao?” Tuy ở cạnh biển không tiện nhưng cô thấy rất tự do dễ chịu.
Lạc Thần Hi cười tươi đến chói mắt: “Cũng là nhà chúng ta.” Chỉ cần có em và con, nơi nào cũng là nhà.
Đúng thế, chỉ cần có anh và con, nơi nào cũng là nhà. Giờ này phút này, suy nghĩ trong lòng Thiên Nhã cũng như thế.
Tại biệt thự của Lạc Thần Hi.
Gia đình bốn người của Lạc Thần Hi cùng chú Lý bước vào cửa lớn giữa những cái cúi chào của người làm.
Căn biệt thự được trang hoàng rực rỡ hẳn lên. Biết Thiên Nhã thích phong cách ấm cúng dễ chịu, Lạc Thần Hi đặc biệt sai người đẩy nhanh tốc độ trang hoàng. Cách bày biện, trang trí nơi đây đều được đổi dựa theo thiết kế của biệt thự ven biển.
Lạc Lăng kinh ngạc: “Cha, cha trang trí lại nhà chúng ta rồi?” Tốc độ này quá nhanh!
Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã, cười đắc ý: “Thích không?”
Thiên Nhã chưa từng thấy căn biệt thự này nhưng rất thích cảm giác nơi đây: “Có, rất thích.”
Chú Lý cười ha ha chen miệng nói: “Bà chủ, cô không biết đấy thôi, để làm cho cô thoải mái, ông chủ đã tốn rất nhiều công sức. Chỉ tính đội hình thợ thi công thôi cũng đủ dọa người.”
La Tiểu Bảo chớp mắt, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, người cha cháu yêu nhất là mami Thiên Nhã, ngay cả cháu và Lăng Lăng còn phải xếp phía sau.”
Thiên Nhã xấu hổ: “Đâu có, người cha các con yêu nhất là các con, mẹ cũng yêu các con nhất.”
Nghe Thiên Nhã nói thế, người kia không vui, ho khan: “Khụ khụ, không thể thế được. Dù thế nào anh cũng không thể bị đẩy xuống hàng thứ hai.”
Thiên Nhã sợ anh rồi. Cô vội vàng nói: “Đúng đúng, cả anh và hai bảo bối nhỏ đều xếp thứ nhất.”
“Thế không phải đặt cả hai bên xếp thứ nhất sao? Mami, hay là như vậy đi, con xếp thứ nhất, cha và Tiểu Bảo cùng ở vị trí số hai, được không?” Lạc Lăng cò kè mặc cả, không thèm để ý tới ánh mắt uy hiếp của Lạc Thần Hi và La Tiểu Bảo.
“Lăng Lăng, cái này chả công bằng gì cả. Dựa vào cái gì mà em xếp thứ nhất, anh và cha chỉ đứng số hai. Thế này, anh xếp thứ nhất, em và cha đứng thứ hai.” La Tiểu Bảo xoắn xuýt vấn đề này.
Lạc Thần Hi ho khan lần thứ hai: “Đừng cạnh tranh, hai con đều đứng số hai.”
“Vậy ai xếp thứ nhất ạ?”
“Vậy ai xếp thứ nhất ạ?” Hai bảo bối nhỏ cùng quay đầu, tò mò hỏi.
Lạc Thần Hi ôm chặt Thiên Nhã, sờ mũi nói: “Còn phải nói nữa, đương nhiên là cha các con rồi.”
Hai thằng nhóc liếc mắt nhìn nhau, quyết định đứng chung chiến tuyến: “Bọn con xếp thứ nhất, cha xếp thứ hai là hợp lý nhất rồi.”
“Đúng thế, đây là cách hợp lý nhất.”
Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười nhìn ba cha con đang tranh giành vị trí. Sự ngọt ngào dâng lên trong lòng. Liếc nhìn chú Lý đang cười đến vui vẻ và mấy người làm khác, bỗng dưng cô nghĩ tới nữ chủ nhân trước của ngôi nhà này. Có lẽ Lạc Thần Hi tốn số tiền lớn để trang hoàng sửa chữa lại nơi này là vì không hi vọng hồi ức liên quan tới Hạ Vân Cẩm còn tồn tại trong nhà. Này là suy nghĩ cho Lạc Lăng, suy nghĩ cho cô và Tiểu Bảo. Thiên Nhã rất cảm động vì anh cẩn thận, tỉ mỉ và chu đáo như thế.
…
Tại Tập đoàn Lạc Thần.
Công ty đang gặp chuyện mà còn có tâm tư dọn nhà, trò chuyện vui vẻ với bạn cũ, chắc chỉ có Lạc Thần Hi.
Thiên Nhã bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông nâng cốc trò chuyện vui vẻ trong phòng làm việc. Hôm nay Dương Tử tới chơi không đưa Jenny Trình theo. Từ lúc gặp, hai người đã bắt đầu nói không ít chuyện, đa số là Dương Tử nói, anh ta say sưa kể lại những chuyện mình đã từng trải trong nhiều năm.
Qua cuộc trò chuyện của bọn họ, cô mới biết được anh ta cũng có cuộc đời khá gập ghềnh. Anh ta không kiêng dè gì việc mẹ mình là người thứ ba nhưng vợ cả của cha anh ta không sinh ra được một nam một nữ nên anh ta là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn SGB.
Từ nhỏ, anh ta không thể không nhận vợ cả của cha mình là mẹ, còn mẹ ruột thì lại chịu tủi nhục sống một nơi khác, ngay cả quyền được nhìn con trai ruột cũng không có. Vợ cả của cha anh ta là một người phụ nữ sắc bén nhiều thủ đoạn, nhiều lần muốn hại mẹ ruột anh ta nhưng bị anh ta cản trở. Bởi vì... người vợ cả này ngay cả con trai trên danh nghĩa cũng muốn diệt.
Nhưng người phụ nữ kia không thể ngờ được rằng, con trai bà ta trò giỏi hơn thầy. Kết quả rất rõ, Dương Tử thắng lợi ngồi lên vị trí chủ tịch.
Thì ra Lạc Thần Hi đã quen Dương Tử khi tới Mỹ du học. Hai người luôn duy trì mối quan hệ tốt này cho tới nay, cũng có chút gọi là cùng chí hướng với nhau. Có điều, Lạc Thần Hi đi du học được hai năm đã về nước, chính thức tiếp quản Tập đoàn Lạc Thần, còn Dương Tử cũng bắt đầu đấu tranh gay gắt với người mẹ trên danh nghĩa kia, hai người đã không qua lại với nhau nhiều lắm.
Lần này, với tư cách là người cầm quyền Tập đoàn SGB, ngoại trừ việc trợ giúp Lạc Thần Hi, anh ta còn cần gấp một chút thành tích để cho cha mẹ anh ta nhìn thấy, cho người mẹ cả độc ác và đám tay chân rùa đen của bà ta xem nữa. Anh ta muốn mượn cơ hội này ra đòn phủ đầu, tẩy sạch trên diện rộng.
Đây cũng là thứ khiến cho Lạc Thần Hi và Dương Tử có thể đạt được hiệp nghị. Trên thương trường luôn là anh giúp tôi, tôi giúp anh, anh tới tôi đi, đây là luật không thể đổi có từ ngàn xưa.
“Thần, chuyện này gây xôn xao náo nhiệt như thế, cậu không định dập lửa à?” Dương Tử đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn. Đằng trước tòa nhà Lạc Thần bị vây chặt, còn có mấy chiếc xe cảnh sát như âm hồn bất tán đi theo giám sát Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ, không nhanh không chậm nói: “Không sao cả, để cho bọn họ náo thêm đi.”
Dương Tử nhướng mày, cười như đã ngầm hiểu trong lòng: “Thần, cậu luôn bình tĩnh như thế. Nói vậy có nghĩa là cậu đã tìm ra cách giải quyết, tôi không cần gấp gáp thay cho người đáng thương bị tình nghi là hung thủ giết người.”
“Chị dâu, có thể giúp tôi pha một ly cà phê không? Nghe Thần nói cô pha cà phê ngon số một.” Dương Tử cười quyến rũ nhìn Thiên Nhã vẫn luôn đứng một bên giữ im lặng nhìn hai người trò chuyện. Ngũ quan anh tuấn và nụ cười mất hồn của anh ta kết hợp lại làm phụ nữ không thể không nhìn thêm lần thứ hai.
Quả nhiên là vật họp theo loài, trai đẹp và trai đẹp cùng một phe.
Mắt thấy người phụ nữ nào đó nhìn Dương Tử như muốn chảy nước miếng tới nơi, biểu cảm trên mặt Lạc Thần Hi suy sụp. Anh vội vàng kéo Thiên Nhã vào lòng, dùng sức che mắt cô, âm trầm cảnh cáo Dương Tử: “Về sau không cho phép cười với cô ấy nữa.”
“Này, anh làm gì thế? Buông ra.” Thiên Nhã rất không phục với hành vi và yêu cầu vô lý của anh. Cô hất tay anh ra, mặt đỏ tới tận mang tai.