*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Lăng Lăng, dù gì mẹ cũng đã nuôi con lớn.”
Lạc Lăng hừ lạnh. Biểu cảm đó rất giống Lạc Thần Hi, làm cho người khác không lạnh mà run: “Đừng có giở bài tình cảm với tôi vào lúc này. Tôi khinh thường không thèm nói tới chuyện cũ. Cô đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ cho cô sống không bằng chết.”
Hạ Vân Cẩm xuống giường, bước từng bước tới chỗ Lạc Lăng.
Tuy cậu đang nhìn thẳng vào mặt cô nhưng khí thế không hề yếu đi.
“Lạc Lăng, con có phải là Lạc Lăng không?” Cô ta vươn tay muốn chạm vào mặt cậu. Cô ta rất muốn biết Lạc Lăng đang đứng ở đây có phải là Lạc Lăng trước kia luôn để mặc cho cô3ta ngược đãi đánh mắng không. Khi đó, cậu chỉ biết bỏ nhà ra đi để phản kháng thôi.
Ánh mắt sắc bén của Lạc Lăng nhìn thẳng vào tay cô ta. Hạ Vân Cẩm giật mình, tay khựng lại giữa không trung.
“Người phụ nữ độc ác như cô không có tư cách chạm vào tôi. Hiểu không?” Lạc Lăng gằn từng chữ.
“Chuyện buồn nôn nhất trong cuộc đời tôi là đã gọi cô là mẹ suốt nhiều năm nay. Trước kia, tôi đối xử khách khí với cô như thế là vì tôi nghĩ cô là mẹ ruột của tôi. Nhưng khi tôi biết được cô trộm tôi từ bên người mami Thiên Nhã về, nuôi dưỡng tôi như một công cụ thì trong lòng tôi cô chả là gì cả,2chỉ là một tên trộm. Một tên trộm hại tôi không được hưởng tình yêu thương của mẹ suốt bao nhiêu năm qua.”
Hạ Vân Cẩm cười nhạt: “Đừng quên là vì có tôi nên cậu mới được hưởng tình thương của cha.”
Lạc Lăng cười như thể đang nghe được câu chuyện hài hước nhất: “Tính xấu của cô vẫn không đổi.”
“Cô nghe đây. Tôi không cần biết cô đã nói gì với mami Thiên Nhã nhưng tôi cảnh cáo cô không được giở trò bẩn thỉu. Cô có thể giấu giếm người khác nhưng không lừa được cha. Dù cô có lừa được cha thì cô cũng không lừa được tôi vì tôi sẽ luôn quan sát cô, cho đến khi cô già và chết đi. Cô đừng có hi2vọng tiến được tới gần cha tôi.”
Hạ Vân Cẩm nhìn cậu, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người cậu.
Cô ta lùi liên tục mấy bước, ngã ngồi ở trên giường bệnh. Cô ta nhìn Lạc Lăng với ánh mắt không thể tin được. Đây là một đứa trẻ sao? Không giống, không giống chút nào.
Không thể nào. Sao Lạc Lăng lại có khí thế như này được? Đây là một mặt mà người làm “mẹ” như cô ta chưa từng thấy qua.
“Thằng nhóc thối tha này! Không ngờ cậu còn ẩn giấu kỹ hơn cả cha mình.” Hạ Vân Cẩm giận dữ mắng. Cuối cùng cô ta cũng hiểu, Lạc Lăng không phải là một quả hồng mềm. Cậu có được năng lực, khí chất vương giả giống9cha mình. Đáng tiếc, cậu không phải con trai của cô ta mà là con trai của người phụ nữ đê tiện La Thiên Nhã!
Vì sao? Vì sao trời cao lại không công bằng như thế? Tại sao lại để con cô ta vừa mới sinh ra đã rời đi? Vì sao? Nếu như con của cô ta không chết non, có lẽ sẽ còn thông minh hơn Lạc Lăng, giống như cha cậu.
Nhưng cuộc sống này lại không được như ý muốn. Con của cô ta, con của cô ta...
Hạ Vân Cẩm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Lạc Lăng đi ra khỏi phòng bệnh, cực kỳ giống cha cậu.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt cô ta. Đây là báo ứng của cô ta sao? Là báo ứng4vì cô ta đã trộm con của người khác! Ông trời thật sự rất biết cách trêu đùa cô ta! Đáng lẽ cô ta không nên trộm con trai của La Thiên Nhã, Lạc Lăng thế mà lại là con ruột của Lạc Thần Hi! Sao cô ta lại trộm con của La Thiên Nhã làm gì chứ?
Vì sao? Vì sao trời cao lại không công bằng như thế? Tại sao lại để con cô ta vừa mới sinh ra đã rời đi? Vì sao? Nếu như con của cô ta không chết non, có lẽ sẽ còn thông minh hơn Lạc Lăng, giống như cha cậu.
Nhưng cuộc sống này lại không được như ý muốn. Con của cô ta, con của cô ta...
Hạ Vân Cẩm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Lạc Lăng đi ra khỏi phòng bệnh, cực kỳ giống cha cậu.
Nước mắt chảy ra từ hốc mắt cô ta. Đây là báo ứng của cô ta sao? Là báo ứng vì cô ta đã trộm con của người khác! Ông trời thật sự rất biết cách trêu đùa cô ta! Đáng lẽ cô ta không nên trộm con trai của La Thiên Nhã, Lạc Lăng thế mà lại là con ruột của Lạc Thần Hi! Sao cô ta lại trộm con của La Thiên Nhã làm gì chứ?
…
Trong phòng làm việc của Chủ tịch.
Hạ Nhất Y đi vào, sắc mặt nghiêm trọng, nói với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch, Hạ Vân Cẩm cắt cổ tay tự tử ở trong phòng bệnh rồi.”
“Cái gì? Hạ Vân Cẩm tự tử?” Thiên Nhã bất ngờ khi nghe được tin này. Cô đang định mang cà phê vào cho Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cau mày, hỏi: “Tình huống cô ta hiện như nào rồi?”
“Không lạc quan lắm, đang cấp cứu.” Hạ Nhất Y liếc nhìn Thiên Nhã, đáp.
Lạc Thần Hi đứng lên, nhìn Thiên Nhã nói: “Anh đi xem cô ta thế nào.”
“Chủ tịch, em...” Cô đi cùng có được không?
“Em cứ ở đây đi.” Lạc Thần Hi thấy Thiên Nhã do dự, biết cô đang lo lắng và khó xử.
“Ừm, có chuyện gì nhớ nói cho em biết.” Thiên Nhã dặn dò.
Trước khi đẩy cửa ra ngoài, Hạ Nhất Y làm như vô tình liếc Thiên Nhã một cái, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt.
Hạ Chi Hoa tự tử, Hạ Vân Cẩm cũng tự tử. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Lẽ nào cô ta cảm thấy con đường phía trước quá mịt mờ nên muốn bỏ mạng sao?
Tan làm, Thiên Nhã đi gặp Đồ Hoa Kỳ. Dáng vẻ chất đầy tâm sự của cô không nên để cho hai bảo bối nhỏ thấy.
“Thiên Nhã, chuyện Hạ Vân Cẩm tự tử không liên quan gì tới cậu cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều.” Thấy Thiên Nhã cúi đầu ủ rũ, Đồ Hoa Kỳ an ủi.
Thiên Nhã cầm chặt cái cốc trong tay: “Cũng chẳng biết ý trời như nào. Tớ và cô ấy có nhiều vướng mắc...”
“Quan tâm nó có phải ý trời hay tạo hóa làm gì. Cậu phải nhớ kỹ, cậu không nợ cô ta. Giờ đây cô ta thế nào đều là do cô ta tự biến thành. Phụ nữ ấy mà, dù biết rõ người đàn ông ấy không yêu mình nhưng vẫn dấn thân vào. Đây là nỗi bi ai lớn nhất của cô ta. Hơn nữa, cô ta còn là một người phụ nữ xấu xa, không đáng để đồng tình.”
“Hoa Kỳ, cô ấy chưa qua khỏi cơn nguy hiểm đâu.” Thiên Nhã uống một ngụm nước. Giờ tâm trạng cô rất rối bời, chẳng biết mình bị làm sao nữa.
“Được rồi, tớ không nói cô ta nữa.” Đồ Hoa Kỳ nhún vai. Thiên Nhã mềm lòng quá, chuyện gì cũng vác trách nhiệm lên người mình.
Đồ Hoa Kỳ nhìn ra phía sau Thiên Nhã, híp mắt lại: “Chậc chậc, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
“Hả?” Thiên Nhã quay lại nhìn ra phía sau. Jenny Trình mang dáng vẻ phong tình vạn chủng đang đi về phía này. Cô ta mặc váy ngắn da báo, từng cái giơ tay nhấc chân đều quyến rũ.
“Xin chào! Trùng hợp thật đấy! Có thể chạm mặt hai người ở đây.” Jenny Trình đi tới trước bàn hai người, khoe chiếc nhẫn kim cương to trên tay.
Đồ Hoa Kỳ hừ lạnh, châm chọc: “Là Trình tiểu thư à? Tí nữa thì tôi không nhận ra rồi. Lần trước còn ra vẻ là một người phụ nữ của gia đình, sao giờ lại như gái gọi thế.”
“Hoa Kỳ...” Thiên Nhã nháy mắt ra hiệu với cô. Khách khí một chút đi chứ!
Mặt Jenny Trình biến sắc nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tươi cười. Cô ta khom người, nói với Thiên Nhã: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Thiên Nhã ngẩn người. Người phụ nữ này đang định chơi trò gì thế?
“Không.” Đồ Hoa Kỳ từ chối thẳng thay Thiên Nhã.
Thiên Nhã nở nụ cười như nàng Mona Lisa: “Nếu Trình tiểu thư không ngại thì cứ ngồi đi.” Cô đạp chân Đồ Hoa Kỳ một cái, không cho cô ấy lỗ mãng nữa.
Đồ Hoa Kỳ nhìn Thiên Nhã bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép. Sau đó, cô lại chán ghét nhìn Jenny Trình, khoanh tay trước ngực không nói lời nào.
“Làm phiền cho tôi một ly mocha.” Jenny ưu nhã vẫy tay nói với người phục vụ.
“Chúng ta quen nhau đã lâu nhưng chưa có cơ hội ngồi xuống uống nước nói chuyện với nhau nhỉ. Tiếc thật đấy, là do bản tiểu thư trước kia nhìn lầm. Không ngờ rằng một trợ lý nhỏ như cô lại biến hóa nhanh chóng, bay lên làm phu nhân Chủ tịch. Chậc chậc, La Thiên Nhã, cô khiến cho người khác phải ngạc nhiên đấy.” Jenny Trình nói với giọng châm chọc. Cô ta nhận lấy cà phê, uống ngụm nhỏ.
Đồ Hoa Kỳ cả giận: “Đúng thế, mọi chuyện luôn khiến người ta không thể tưởng tượng được. Ai mà ngờ được Chủ tịch Tập đoàn MG ở khu vực này lại biến thành tù nhân, ai mà ngờ được con gái của ông ta, một thiên kim đại tiểu thư giờ lại phải ăn bám đàn ông. Ôi, cuộc sống mà!”
Sắc mặt Jenny Trình trắng bệch. Bị nói trúng điểm yếu làm dáng vẻ đang vờ trấn định của cô ta khó giữ. Cô ta cắn răng, quay mặt lại nhìn Đồ Hoa Kỳ bằng ánh mắt khinh thường: “Cô nói cái gì đấy? Tôi đang nói chuyện với Lạc phu nhân, cô xen mồm vào làm gì?”
Đồ Hoa Kỳ đang định phản bác thì Thiên Nhã nói: “Cô ấy là bạn thân của tôi. Nếu cô Trình không thích nghe cô ấy nói thì đi đi. Đừng quên cái bàn này là bọn tôi ngồi trước.”
Người phụ nữ này thích soi mói hả? Dù thế nào thì cô cũng không cho phép người khác sỉ nhục bạn mình.
Jenny Trình hừ lạnh: “Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Cô ta nói vậy mà nghe được à? Làm gì có chuyện đó.” Cô ta không quên được lần trước mình bị Đồ Hoa Kỳ và Karen hợp lực lại trêu chọc ở biệt thự nhà họ Lạc. Hừ, cô ta nhất định sẽ báo thù. Mà cô ta càng không bỏ qua cho chủ mưu là La Thiên Nhã.
“Cô không thích nghe thì biến đi. Ai bảo cô ngồi xuống.” Đồ Hoa Kỳ thản nhiên nói.
“Cô!” Jenny Trình muốn mắng nhưng liếc mắt lại thấy một bóng hình quen thuộc. Cô ta hơi nghiêng ly cà phê trên tay, “không cẩn thận” mà đổ cả lên người mình.
“A!” Cô ta lớn tiếng thét lên.
Tiếng kêu của cô ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong quán.
Đúng lúc Dương Tử vừa vào cửa nhìn sang.
Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ không hiểu sao cô ta lại làm như thế. Người phụ nữ này điên rồi hả? Thế mà lại tự hất vào người mình.