*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lạc Thần Hi cẩn thận quan sát biểu cảm của cô ta như thể muốn nhìn thấu bên trong cô ta là cái gì: “Cô ở lại đây đi, cho tới khi chân tướng việc cha cô chết được rõ ràng.”
Hạ Vân Cẩm đè nén sự mừng rỡ trong lòng xuống: “Thần, anh cho em ở lại đây thật sao?”
Lạc Thần Hi nhìn cô ta, nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Đúng thế, cô ở lại.”
Trước khi đẩy cửa đi ra ngoài, Lạc Thần Hi quay người bổ sung thêm: “Sau khi xuất viện tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.”
Cô ta cho rằng cô ta còn là Hạ Vân Cẩm của ngày trước à? Hừ, cô ta không phải, cô ta chẳng là cái thá gì. Cô chỉ dùng cô ta làm công cụ để đối phó với La Thiên3Nhã thôi.
Mượn đao giết người, sau đó cô sẽ làm ngư ông đắc lợi. Chủ tịch sớm muộn gì cũng sẽ là của cô.
Hạ Vân Cẩm nhìn Hạ Nhất Y bằng ánh mắt xem thường: “Thư ký Hạ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tôi biết cô thích Thần nhưng cô phải biết tự lượng sức mình. Cô nghĩ Thần sẽ thích cô sao? Cô cảm thấy cô có thể thắng tôi?”
Hạ Nhất Y nắm chặt tay, mỉm cười: “Tôi không có ý đó. Tuy tôi thích Chủ tịch nhưng không có ý nghĩ không an phận.”
Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Nếu không có ý nghĩ không an phận thì cô thử nói xem, sao cô lại giúp tôi? Lẽ nào cô thật sự muốn tôi cắt tay tự tử để loại bỏ tình địch là tôi2sao?”
Hạ Vân Cẩm gật đầu, trong lòng cực kỳ kích động.
Xoay chuyển rồi, đây chính là thời khắc xoay chuyển! Cô ta nhìn cổ tay đang băng bó của mình, mạo hiểm tính mạng một chút nhưng có được giá hời.
“Chúc mừng cô đã được như mong ước.” Hạ Nhất Y đứng trước cửa phòng bệnh, chán ghét nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hạ Vân Cẩm.
Hạ Vân Cẩm hừ lạnh, đắc ý nói: “Cô chọn đúng người rồi đấy. Hạ Vân Cẩm tôi không có khả năng bị đánh bại dễ dàng như vậy. Nhìn xem! Tôi sẽ nhanh chóng trở lại như trước.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Cô ta lên tiếng nhắc nhở người phụ nữ đang vênh váo. Quan trọng là, cô ta không quen nhìn Hạ Vân Cẩm đắc ý như này.
Đáy mắt Hạ Nhất Y xẹt2qua tia lạnh lùng. Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt soi mói của Hạ Vân Cẩm: “Đúng là tôi thích Chủ tịch nhưng cũng giống như lời cô nói, tôi biết vị trí của mình nằm ở đâu. Sau khi La Thiên Nhã tới, trong mắt Chủ tịch chỉ có cô ấy chứ không có ai khác. Tôi ghét cảm giác này, tôi căm hận La Thiên Nhã. Cô ta hưởng thụ tình yêu của Chủ tịch, làm cho Chủ tịch thay đổi, làm tôi thấy ghen ghét, tức giận. Tôi không cam lòng, tôi không phục. Vì sao lại thế? Tại sao lại là cô ta mà không phải là tôi?”
Hạ Vân Cẩm cười lạnh, châm chọc: “Cô sao? Cô mà cũng muốn được Chủ tịch yêu? Ha ha.”
“Nhưng tôi và cô lại có chung một kẻ địch, chúng9ta trước cứ hợp tác đánh bại cô ta đã.” Gặp phải một kẻ địch mạnh, bạn buộc phải hợp tác với kẻ địch khác để tiêu diệt kẻ mạnh đó. Bên cạnh đó, người hợp tác với bạn phải có năng lực kém hơn bạn thì tới cuối cùng người chiến thắng mới có thể là bạn.
Hạ Nhất Y gật đầu, cười nham hiểm: “Đúng thế, chúng ta hợp tác! Phải làm cho La Thiên Nhã rời xa Chủ tịch.”
…
Hạ Vân Cẩm cười lạnh, châm chọc: “Cô sao? Cô mà cũng muốn được Chủ tịch yêu? Ha ha.”
“Nhưng tôi và cô lại có chung một kẻ địch, chúng ta trước cứ hợp tác đánh bại cô ta đã.” Gặp phải một kẻ địch mạnh, bạn buộc phải hợp tác với kẻ địch khác để tiêu diệt kẻ mạnh đó. Bên cạnh đó, người hợp4tác với bạn phải có năng lực kém hơn bạn thì tới cuối cùng người chiến thắng mới có thể là bạn.
Hạ Nhất Y gật đầu, cười nham hiểm: “Đúng thế, chúng ta hợp tác! Phải làm cho La Thiên Nhã rời xa Chủ tịch.”
…
Trong quán cà phê Thiên Mạc.
“Người phụ nữ kia được như ý muốn rồi.” Lạc Lăng cầm cốc cà phê lên, nói một câu không đầu không đuôi.
La Tiểu Bảo lo lắng hỏi: “Lăng Lăng, em không vui?”
Lạc Lăng ngước mắt nhìn La Tiểu Bảo: “Gần đây cha cho người điều tra Hạ Chi Hoa, em nghĩ, cha để Hạ Vân Cẩm ở lại đây là vì chuyện này.”
La Tiểu Bảo tán thành: “Thái độ của cha đối với Hạ Vân Cẩm luôn rất cứng rắn, đột nhiên lại thay đổi ý định như thế chắc chắn là có nguyên nhân.”
“Hello hai bảo bối nhỏ, các em có khỏe không?” Tiếng Karen vang lên ở ngoài cửa. Cô đẩy cửa ra, trang điểm xinh đẹp cứ như đi làm phù dâu.
Trán hai bảo bối nhỏ toát mồ hôi lạnh.
“Xem ra em phải dạy dỗ lại bọn họ. Sao có thể tùy tiện để người không có phận sự đi vào đây chứ.” Lạc Lăng nghiêm mặt, rõ là không vui.
“Bỏ đi, em đừng làm khó bọn họ. Hôm nay người phụ nữ này trông quá dọa người, có lẽ bọn họ bị dọa chạy rồi.” La Tiểu Bảo xấu xa châm chọc.
Karen hoàn toàn không để bụng mấy câu hai bảo bối nhỏ nói. Cô đi giày cao gót, bước từng bước vào, ngồi xuống bên cạnh La Tiểu Bảo.
Cô ôm cậu: “Ôi bé cưng, đã lâu không gặp. Người ta nhớ các em muốn chết.”
Khuôn mặt La Tiểu Bảo tối sầm lại, cậu bóp mũi ghét bỏ: “Ôi, mùi gì thế này? Thối quá! Cô tránh ra đi.”
Karen cứ như biến thành người điếc, không quan tâm tới câu La Tiểu Bảo nói, ngược lại còn ôm cậu chặt hơn. Sau đó, cô còn thơm vào cái má đáng yêu của La Tiểu Bảo vài cái.
“Mau buông anh ấy ra cho tôi.” Khóe miệng Lạc Lăng co rúm lại, cậu hô to.
Karen bĩu môi, thả La Tiểu Bảo ra: “Sao thế bé cưng Lăng Lăng, có phải em ghen tỵ không? Đến đây, để chị Karen ôm rồi thơm em cái nào.” Nói xong, cô làm bộ như muốn khom người đi về phía cậu.
Lạc Lăng tặng cô một ánh mắt lạnh băng, ho khan rồi nói: “Xem ra có người muốn để bản thân đi nuôi cá.”
Nụ cười tươi như hoa của Karen cứng đờ trong nháy mắt. Cô ngoác miệng ra, cả gương mặt lộ rõ vẻ chán nản, ngồi lại vào chỗ: “Được rồi được rồi. Không trêu các em nữa, chơi chẳng vui gì cả.”
“Thí chủ, khắp người cô toàn oán khí. Xin hỏi thí chủ có điều gì phiền não chưa giải quyết được?” La Tiểu Bảo thu hai tay về, giả vờ trầm tĩnh, trông vô cùng đáng yêu.
Karen chống má: “Ôi trời! Nhìn sắc mặt chị kém vậy sao? Không thể nào, rõ ràng người ta đã mặc quần áo tươi sáng rồi.” Cô cầm gương lên, vội vàng thoa thêm phấn hồng.
Hai bảo bối nhỏ trừng mắt nhìn cô trang điểm cho mặt mình như cái mông khí, cười trộm.
“Thế nào thế nào? Nhìn như này ổn không?”
La Tiểu Bảo lắc đầu: “Karen, cô tới giờ uống thuốc rồi.” Người phụ nữ này cứ khùng khùng điên điên, không lẽ đã chịu đả kích nào đó rồi?
“Lẽ nào Kha Tử Thích lại làm cô tổn thương?” Lạc Lăng khoanh tay trước ngực, chọc trúng điểm yếu.
Karen mếu máo như quả bóng xì hơi, đau lòng nói: “Em đừng nhắc tới anh họ chị nữa. Gần đây anh ấy bận việc tới mức ngay cả thời gian gặp chị cũng chẳng có, hơn nữa anh ấy thay đổi rồi. Đã thay đổi thật rồi!”
Nhắc tới anh họ là nước mắt Karen lại rơi lã chã. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải bị đá không?
“Gần đây chú Tử Thích rất kỳ quái, còn không nhận điện thoại của tôi nữa.” La Tiểu Bảo bĩu môi, nói với giọng tủi thân. Trước đây chú Tử Thích chưa từng không nhận điện thoại của cậu. Nhưng lần này chú Tử Thích làm thế khiến cậu cảm thấy chú có nỗi khổ riêng. Ôi, cậu còn định làm người đứng giữa rút ngắn khoảng cách nữa chứ.
“Chị hẹn anh ấy đi ăn, anh ấy nói không rảnh. Chị đi theo anh ấy, anh ấy lại hung dữ với chị. Anh họ trước đây dù không kiên nhẫn với chị nhưng chưa bao giờ hung dữ với chị như thế.” Karen càng nói càng đau lòng muốn khóc.
“Bây giờ các manh mối đều đang chỉ về phía anh họ chị. Tiểu Bảo, Lăng Lăng, các em nói xem nên làm gì đây? Anh họ nên làm cái gì bây giờ?”
La Tiểu Bảo và Lạc Lăng nhìn nhau rồi nói: “Chú Tử Thích không phải người ngu ngốc, cô đừng lo lắng cho chú ấy nữa. Tôi tin rằng chú ấy sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Ai trong sạch người đó tự biết. Nếu Kha Tử Thích không làm những gì như trong lời đồn thì sẽ không sợ người khác suy đoán và nghi ngờ.” Lạc Lăng nói một câu đầy ẩn ý.
Karen tức giận, ngẩng đầu lên: “Lăng Lăng, lẽ nào em nghĩ chuyện đó là do anh họ chị làm?”
“Nhìn tình hình bây giờ thì hình như là thế.” Lạc Lăng nói mà mặt không đổi sắc.
Karen đập bàn đứng lên: “Không phải! Anh họ chị tuyệt đối không làm như vậy.”
Lạc Lăng lạnh lùng ngước mắt lên nhìn cô: “Nếu không phải thì chú ấy sẽ giao chứng cứ ra. Đáng tiếc, chú ấy không lấy ra được.”
“Lạc Lăng, em!” Karen nghiến răng.
“Đừng kích động! Chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa nha.” La Tiểu Bảo hòa giải.
Karen ôm một cục tức giận ngồi xuống, lo lắng nói: “Hai em nói xem, giờ phải làm sao? Gần đây chị buồn phiền chết đi được. Vì chuyện của anh họ mà chị mất ngủ suốt. Trước đây anh ấy không xa lạ như thế, anh ấy dường như không còn là chính mình nữa.”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Lạc Lăng uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói.
“Nhưng chị cảm thấy anh họ đang giả vờ.”
“Giả vờ?” Lạc Lăng nhíu mày.
“Đúng thế, lần trước lúc chị đi theo anh ấy, chị phát hiện anh ấy, phát hiện anh ấy...” Nói tới đây, Karen hơi do dự.
“Phát hiện chú ấy làm sao?” La Tiểu Bảo hỏi.
“Phát hiện anh ấy đi theo Thiên Nhã. Hôm đó, mẹ các em thất thần đi ra khỏi bệnh viện, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, suýt chút nữa thì gặp tai nạn ngay trước cổng bệnh viện rồi. Là anh họ xông ra cứu cô ấy. Liều mạng mà cứu Thiên Nhã nhưng tới khi xoay người lại giả vờ lạnh lùng. Các em không nhìn thấy đâu, cái biểu cảm khi anh họ xoay người lại, rất đau khổ.” Karen nói mà đau lòng theo. Cô không biết vì sao mình lại đau lòng nữa. Là vì thương cho anh họ còn yêu Thiên Nhã nhưng phải giả vờ hay đau cho chính bản thân mình? Nói chung là cô vẫn đau lòng.
Hai bảo bối nhỏ nghe nói Thiên Nhã suýt thì gặp tai nạn xe, sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng.
“Mami Thiên Nhã bất cẩn quá, sao lại để suýt chút nữa gặp tai nạn xe chứ. May mà có chú Tử Thích, không thì...” La Tiểu Bảo không dám nghĩ tiếp.