Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 252: Giao chứng cứ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chú Tử Thích có tâm sự đúng không ạ?” La Tiểu Bảo nghiêng đầu. Sao ngay cả nụ cười của chú Tử Thích cũng mang lại cảm giác thê lương thế này.

Cậu đoán đúng rồi! Chú Tử Thích có nỗi khổ không thể nói.

Kha Tử Thích xoa đầu La Tiểu Bảo: “Bảo bối nhỏ, cháu có biết vì sao trẻ con là người đơn thuần vui vẻ nhất trên thế giới không?”

“Bởi vì trẻ con là đáng yêu nhất.” La Tiểu Bảo đáp lại mà không cần suy nghĩ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lạc Thần Hi đỗ xe trước cửa lớn nhà họ Kha.

Kha Tử Thích dắt La Tiểu Bảo đi tới, một lớn một nhỏ nhìn cứ như là hai cha con.

Lạc Thần Hi đứng dựa vào xe nhìn thấy cảnh này thì cơn ghen tuông bùng phát. Không ngờ tình3cảm giữa La Tiểu Bảo và Kha Tử Thích lại sâu đậm như thế, còn hơn những gì anh tưởng tượng. Nhưng cũng vì tình cảm sâu đậm nên anh mới yên tâm Kha Tử Thích sẽ không làm con anh tổn thương.

“Cha!” Nhìn thấy Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo buông tay Kha Tử Thích ra, hấp tấp nhào vào lòng anh.

“Là vì trẻ con không giống như người lớn. Có nhiều nỗi lo khác nhau, có những quyết định gây khó dễ.”

“Những quyết định gây khó dễ?” La Tiểu Bảo ngây thơ hỏi lại.

“Chú Tử Thích hi vọng Tiểu Bảo sẽ mãi được đơn thuần, vui vẻ như thế này.” Thiên Nhã cũng thế. Anh hi vọng cô có thể mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi đơn thuần, vui vẻ.

“Chú Tử Thích, sau này chú có nhận điện thoại của2Tiểu Bảo không ạ?”

“Có, chú sẽ nhận.” Kha Tử Thích kéo La Tiểu Bảo vào lòng. Anh luôn coi cậu như con trai mình. Vì yêu Thiên Nhã, anh yêu luôn cả La Tiểu Bảo.

“Thật sao? Dù công việc bận rộn cũng sẽ nhận ạ?”

“Đúng, dù công việc bận rộn chú cũng nhận.” Kha Tử Thích đáp.

“Không được lừa cháu nha.”

“Lừa cháu thì chú là chó nhỏ.”

Một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ trong buổi tối ấm áp hài hòa đó. Không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết được giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Là với cậu hay là anh.

Lạc Thần Hi đỗ xe trước cửa lớn nhà họ Kha.

Kha Tử Thích dắt La Tiểu Bảo đi tới, một lớn một nhỏ nhìn cứ như là hai cha con.

Lạc Thần Hi đứng2dựa vào xe nhìn thấy cảnh này thì cơn ghen tuông bùng phát. Không ngờ tình cảm giữa La Tiểu Bảo và Kha Tử Thích lại sâu đậm như thế, còn hơn những gì anh tưởng tượng. Nhưng cũng vì tình cảm sâu đậm nên anh mới yên tâm Kha Tử Thích sẽ không làm con anh tổn thương.

“Cha!” Nhìn thấy Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo buông tay Kha Tử Thích ra, hấp tấp nhào vào lòng anh.

Trong khoảnh khắc La Tiểu Bảo buông tay, sự mất mát ùa tới khiến Kha Tử Thích cảm nhận được mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Thì ra Thiên Nhã của anh, La Tiểu Bảo của anh đều thuộc về người đàn ông trước mặt này. Đều thuộc về Lạc Thần Hi.

Cảm xúc trong mắt nhạt đi, nụ cười dịu dàng9cứng đờ.

Lạc Thần Hi đưa tay đón La Tiểu Bảo, bế cậu lên bằng một tay, trách cứ: “Thằng nhóc thối này, con tự ý chạy tới nhà người khác ngủ mà không hỏi xem cha có đồng ý không, có lo lắng không hả?” Anh vừa nói vừa vỗ vào mông cậu vài cái như để trừng phạt.

Dù miệng nói vậy nhưng anh rất hài lòng khi cậu vừa thấy anh đã nhào ngay vào lòng. Tâm trạng buồn bực đã đỡ hơn một chút rồi. Quả nhiên tên nhóc này vẫn thân thiết với anh hơn.

“Ai da, cha không yên tâm cái gì chứ, người ta chỉ tới chơi với chú Tử Thích thôi mà. Chú Tử Thích đâu phải người ngoài.”

“Tên nhóc thối này còn dám mạnh miệng.” Anh vừa tức vừa buồn cười.

“Tạm biệt chú Tử Thích, chúng ta4giữ liên lạc nha.” La Tiểu Bảo không nhìn Lạc Thần Hi đang ăn giấm chua mà quay cười lém lỉnh với Kha Tử Thích.

Kha Tử Thích mỉm cười, vẫy tay với La Tiểu Bảo: “Tạm biệt.”

La Tiểu Bảo thoát ra khỏi cái ôm của Lạc Thần Hi, chạy tới ôm với Kha Tử Thích, lưu luyến không rời: “Chú Tử Thích, lúc nào chú rảnh nhớ tới tìm Tiểu Bảo chơi nhé.”

Kha Tử Thích nhìn La Tiểu Bảo bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng rồi thơm một cái vào khuôn mặt đáng yêu của cậu: “Ừ.”

Lạc Thần Hi rất khó chịu. Anh làm cha mà chưa được hưởng đãi ngộ như này đâu.

“Cha, chúng ta về thôi.” La Tiểu Bảo nắm tay Lạc Thần Hi.

“Bảo bối lên xe trước đi, cha có lời muốn nói với chú Tử Thích của con.” Đè nén cơn ghen tuông, Lạc Thần Hi nghiêm mặt nói.

La Tiểu Bảo chu môi: “Vâng, Tiểu Bảo lên xe chờ cha. Bye bye chú Tử Thích nha.” Trước khi lên xe, cậu không quên quay lại chào lần nữa.

Lạc Thần Hi nghiến răng, nhỏ giọng mắng một câu. Tên nhóc thối này cứ coi Kha Tử Thích như cha mình vậy.

“Chủ tịch Lạc có gì muốn nói với tôi sao?” Kha Tử Thích cười như không cười, nhìn Lạc Thần Hi đang khó chịu.

Lạc Thần Hi cười nhạt: “Xem ra anh quên mất lời tôi từng nói rồi.”

Kha Tử Thích không nói gì, chỉ nhìn anh.

“Cách xa Thiên Nhã và Tiểu Bảo ra. Đây là điều tốt nhất mà hiện tại anh có thể làm cho bọn họ.” Giọng Lạc Thần Hi mang theo hàm ý cảnh cáo.

Kha Tử Thích nắm chặt tay lại, ánh mắt sâu thẳm làm người khác không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì. Là một người luôn rạng rỡ như ánh mặt trời, từ lúc nào anh lại biến thành như thế này?

“Tôi không thể làm thế với Tiểu Bảo.”

“Không làm được? Anh tưởng trẻ con thì không hiểu gì sao? Trẻ con có thể cảm nhận, có thể biết được mọi thứ xung quanh thế giới của người lớn đấy. Anh thế này là đang tự làm khó bản thân hay do tôi làm khó?” Lạc Thần Hi tức giận nhìn anh.

“Anh dạy tôi xem làm thế nào mới không gây tổn thương cho một đứa trẻ mà từ trước tới nay mình luôn đối xử như con trai ruột đi?” Kha Tử Thích hỏi ngược lại.

Lạc Thần Hi nhìn như thể muốn nhìn thấu lòng anh: “Anh nên sớm biết được hậu quả của tất cả mọi thứ. Nếu tôi và anh là kẻ địch, tôi không muốn bọn họ bị liên lụy. Nếu như có thể, tôi hi vọng bọn họ không phải chịu chút tổn thương nào. Nhiều năm qua, anh làm hộ hoa sứ giả, làm một người chú tốt đã có được một vị trí không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ nhưng anh đã hãm sâu xuống vũng bùn rồi. So với việc để bọn họ trơ mắt nhìn anh sa đọa thì không bằng một dao cắt đứt.”

“Hãm sâu xuống vũng bùn? Anh là người đầu tiên miêu tả tôi như thế đấy, xem ra anh đã biết không ít.” Kha Tử Thích giễu cợt.

“Dù chuyện bức tử Hoàng Thừa Nghĩa không phải do anh làm chủ thì anh vẫn là người tham gia vào sự việc này. Nói thật, tôi không rõ lắm về việc người đứng sau lưng anh, đồng bọn của anh và cả mục đích của mấy người. Có điều, những thứ này không quan trọng, chẳng mấy chốc anh sẽ vào tù. Chứng cứ bất lợi cho anh tôi sẽ giao cho cảnh sát. Vì vậy, anh đừng để bọn họ thấy được. Đây là lời khuyên tốt nhất tôi dành cho anh.” Nói xong, Lạc Thần Hi xoay người đi về phía xe đang đỗ ở đối diện.

Kha Tử Thích nhìn theo xe anh và La Tiểu Bảo rời đi, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng: “Lạc Thần Hi, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, sao có thể kết thúc nhanh như thế được.”



Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.

“Gọi cho bên Cục Cảnh sát nói tôi có chứng cứ quan trọng muốn giao tận tay cho bọn họ.” Lạc Thần Hi dặn dò Hạ Nhất Y.

“Chủ tịch, anh muốn tự mình mang tới thật ạ?”

“Đúng thế, tôi muốn tự mình mang sang.” Ánh mắt Lạc Thần Hi nhìn Hạ Nhất Y hơi xảo quyệt.

“Chủ tịch, để tôi đi với anh.” Hạ Nhất Y nói một cách kiên định.

Lạc Thần Hi nhìn cô ta một cái rồi đáp: “Được.”

Trên đường cao tốc, xe Lạc Thần Hi bị mấy chiếc xe không rõ lai lịch bao vây.

“Chủ tịch!” Hạ Nhất Y ngồi bên ghế phó lái trông thấy mấy cái xe không rõ nguồn gốc đó có người đang cầm súng lục bắn về phía bên này.

Lạc Thần Hi phanh gấp, bẻ lái một cách hoàn hảo rồi lái về hướng ngược lại.

“Pằng! Pằng!” Tiếng súng vang lên, đạn bắn vào thân xe.

“Chủ tịch, giờ chúng ta phải làm gì?” Hạ Nhất Y lo lắng hỏi. Cô ta không hiểu sao Chủ tịch lại tự mình dấn thân vào nguy hiểm. Tuy chiêu này có thể dẫn rắn ra khỏi hang nhưng anh đâu cần liều mạng thế này.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Lạc Thần Hi nhếch môi cười. Xe xuống khỏi cao tốc, anh quẹo vào một đoạn đường vắng vẻ, phóng nhanh về phía trước. Những chiếc xe phía sau điên cuồng đuổi theo.

Dấu chân thưa thớt trong ngõ nhỏ.

Lạc Thần Hi sớm đã cho người mai phục ở đâu. Người từ mấy chiếc xe kia đi xuống, giơ hai tay đầu hàng. Bọn họ không thể ngờ rằng mình lại bị dẫn dụ vào bẫy được giăng sẵn.

Lạc Thần Hi dựa vào xe, bày ra một tư thế đẹp trai, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Nói đi, là ai phái chúng mày tới đây.” Giọng nói lạnh lùng như Tu La địa ngục. Trên người anh là khí chất vương giả và sự lạnh lùng tàn khốc khiến người ta khiếp sợ. Nó làm cho tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

“Mày nghĩ chúng tao sẽ nói à?” Người dẫn đầu lạnh lùng quan sát Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi nhếch miệng, hơi híp mắt nhìn người vừa lên tiếng: “Tao có biện pháp khiến chúng mày không thể không nói.”

“Người chết sẽ không nói chuyện được.” Hắn nói với giọng trầm trầm.

Đột nhiên, hắn móc từ trong ngực ra một con dao, đâm về phía Lạc Thần Hi.

“Chủ tịch, cẩn thận!” Hạ Nhất Y vội vàng tiến lên. Lạc Thần Hi phản ứng nhanh nhẹn, ôm Hạ Nhất Y trốn ra phía sau xe.

Thuộc hạ của Lạc Thần Hi móc súng ra, muốn phản kích nhưng người dẫn đầu kia lại liếc mắt nhìn về phía người của mình.

“Ngăn anh ta lại, nhất định phải có người sống.” Lạc Thần Hi đoán được ý đồ của hắn, mở miệng nói.

Đáng tiếc, không kịp nữa rồi.

Đám người kia móc súng ra, dùng cách thức thông thường cũ kỹ nhất, bắn chết lẫn nhau.

Những người ở đó sửng sốt. Chỉ mất có vài giây thôi mà bọn họ đều trúng đạn chết hết. Người dẫn đầu quỳ trên mặt đất, tự cầm dao đâm vào đầu mình.

“Phập!” Óc bắn tung tóe. Người cuối cùng đã ngã xuống.

“Chủ tịch, bọn họ chết hết rồi.” Một tên thuộc hạ nghiêm túc nói.

Người không sợ chết là người đáng sợ nhất trên thế giới này.

Là ai đã khiến cho bọn họ dù chết cũng không sợ? Là ai?

“Chủ tịch, điện thoại của anh.” Hạ Nhất Y đưa điện thoại của Lạc Thần Hi qua.

Ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên nặng nề. Bỗng nhiên anh có dự cảm xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.