*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ha ha, anh nhìn lại anh đi. Đau lòng? Khẩn trương làm gì, Thiên Nhã đã có anh trai tôi đau lòng thương yêu rồi mà. Làm gì tới lượt người ngoài như anh quan tâm cô ấy.”
“Tôi không ngờ cậu lại mang tính mạng cô ấy ra uy hiếp Lạc Thần Hi!” Kha Tử Thích đẩy mạnh Lạc Thần Dương về phía tường.
“Không ngờ tới? Anh cảm thấy tôi còn thích Thiên Nhã? Anh sai rồi, trong lòng tôi không ai so được với người đó, người con gái đã chết vì anh.” Lạc Thần Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Kha Tử Thích cười lạnh: “Cậu không có tư cách thích Thiên Nhã, ngay cả tư cách lẳng lặng mà thích cũng không. Vì vậy,3tôi thấy rất may mắn khi cậu không thật sự rung động với cô ấy. Lạc Thần Dương, tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng không giống người.”
“Cậu chủ hắc đạo thần thông quảng đại, tôi có chuyện gì có thể lừa được anh?”
“Kha Tử Thích là người trung trực. Cậu đã làm gì liên quan tới anh ta?” Cậu chủ hắc đạo nói với giọng trầm trầm.
Lạc Thần Dương đút hai tay túi quần: “Cái này anh không cần quan tâm. Không phải gần đây tổ chức chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình sao? Cậu chủ hắc đạo, cấp trên như anh quản quá nhiều rồi.”
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu. Kha Tử2Thích không dễ dàng nắm bắt như cậu nghĩ đâu, chỉ sợ là anh ta thân ở doanh Tào tâm ở Hán.”
Lạc Thần Dương giễu cợt: “Không cần cậu chủ hắc đạo lo lắng chuyện này. Tôi có biện pháp để khống chế anh ta.”
“Chậc, chửi giỏi lắm, mắng hay đấy. Tiếp tục đi! Tôi không ngại đâu.”
Kha Tử Thích đẩy mạnh Lạc Thần Dương vào góc tường, níu lấy cổ áo anh ta, nói: “Tôi chẳng muốn phí sức mắng chửi cậu. Tôi cảnh cáo cậu đừng có vượt qua sự khoan dung của tôi. Nếu cậu dám làm Thiên Nhã bị thương dù chỉ là mất một sợi tóc, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Hiểu chưa?”
“Đừng ép tôi, không nên ép2tôi khiến cho cả hai bên đều thiệt. Nếu cậu còn muốn tiếp tục hợp tác với tôi thì hãy nhớ điều này.”
“Ha ha ha, đại tình thánh có tình cảm sâu nặng với một người con gái khác. Không biết... cô gái đã bỏ mạng vì anh có thất vọng không nhỉ?”
“Đừng nhắc tới cô ấy với tôi. Cậu không có tư cách nhắc tới cô ấy.” Kha Tử Thích buông anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại mấy câu này rồi đẩy cửa đi.
Ánh mắt Lạc Thần Dương dần ảm đạm. Anh ta lau máu mũi, lẩm bẩm: “Anh tưởng tôi không đánh lại anh sao? Chẳng qua tôi để im cho anh đánh thôi, chút máu này coi như là sự áy9náy của tôi với Thiên Nhã.”
…
Tại một căn nhà cũ bị bỏ hoang.
“Lạc Thần Dương, cậu đã làm những chuyện gì sau lưng tôi rồi?” Cậu chủ hắc đạo đứng đưa lưng về phía anh ta. Bóng hình đen gầy gò kia nhìn hơi quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.
Cái quạt cũ kỹ trên trần nhà từ từ chuyển động vang lên âm thanh chói tai. Lạc Thần Dương nhìn hoàn cảnh nơi này, cười lạnh. Cơ mặt hơi động làm phần tụ máu trên mặt anh ta đau nhức. Anh ta kêu lên một tiếng. Kha Tử Thích ra tay quá nặng, lần nào cũng như thế. Nếu có lần sau, anh ta sẽ không tha cho anh.
“Kha Tử Thích là người4trung trực. Cậu đã làm gì liên quan tới anh ta?” Cậu chủ hắc đạo nói với giọng trầm trầm.
Lạc Thần Dương đút hai tay túi quần: “Cái này anh không cần quan tâm. Không phải gần đây tổ chức chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình sao? Cậu chủ hắc đạo, cấp trên như anh quản quá nhiều rồi.”
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu. Kha Tử Thích không dễ dàng nắm bắt như cậu nghĩ đâu, chỉ sợ là anh ta thân ở doanh Tào tâm ở Hán.”
Lạc Thần Dương giễu cợt: “Không cần cậu chủ hắc đạo lo lắng chuyện này. Tôi có biện pháp để khống chế anh ta.”
Cậu chủ hắc đạo xoay người lại, nhìn thấy vết thương trên mặt anh ta, cười nhạo: “Thế à? Hóa ra cậu khống chế anh ta bằng cách ăn nắm đấm.”
Lạc Thần Dương sờ khuôn mặt tuấn tú của mình: “Tôi đã nói tên kia không được đánh vào mặt mà anh ta cứ đánh. Chắc chắn là anh ta thấy tôi đẹp trai hơn nên muốn nhân cơ hội này hủy hoại nhan sắc của tôi.”
“Tháng này tổng bộ có một đợt súng ống đạn dược muốn tuồn ra ngoài.”
“Thì sao? Cái đó đâu phải nhiệm vụ của tôi! Cậu chủ hắc đạo thích hợp làm chuyện này hơn tôi.” Lạc Thần Dương nhíu mày. Anh ta không muốn rước họa vào thân.
“Tôi biết cậu còn nhiệm vụ bên ngoài nhưng chuyện này cần cậu giúp một tay.”
“Cậu chủ hắc đạo đang xin tôi giúp đỡ?”
Cậu chủ hắc đạo hừ lạnh: “Không phải xin mà là phải giúp. Tôi là cấp trên của cậu đấy.”
Lạc Thần Dương nhún vai, nói: “Được thôi, xem ra tôi không còn sự lựa chọn khác.”
…
“Chị dâu, lâu rồi không gặp.” Lạc Thần Dương đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Nhìn thấy Hạ Vân Cẩm, anh ta không nhịn được mà cảm thán. Quả nhiên phụ nữ đều dựa vào đàn ông để sống, nhìn xem, cô ta rời khỏi anh trai thì thay đổi nhiều như thế nào.
“Cảm ơn chú vẫn gọi tôi như thế.” Hạ Vân Cẩm đứng lên. Vết thương của cô ta đã gần khỏi. Vì muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, cô ta hận không thể khiến mình khỏe ngay tức khắc.
“Đừng khách sáo, chỉ là xưng hô thôi mà.” Lạc Thần Dương ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, nhìn Hạ Vân Cẩm đang rót nước cho mình.
“Uống nước đi.”
Lạc Thần Dương kinh ngạc nhìn cô ta: “Ai do, chị dâu tự mình rót nước cho tôi khiến tôi cảm thấy mình được yêu thương mà lo sợ đấy.”
Hạ Vân Cẩm ngồi xuống đối diện anh ta, cười: “Thần Dương, cậu cũng biết Hạ Vân Cẩm bây giờ không giống trước kia nữa rồi.”
Uống nước xong, Lạc Thần Dương cười: “Tôi có nên thấy vinh dự khi được thấy bộ dáng của chị dâu ngày hôm nay không?”
Hạ Vân Cẩm ngước mắt lên nhìn anh ta. Đôi mắt đẹp hiện rõ sự không vui và căm hận.
“Ha ha, chị dâu đừng tức giận. Con người tôi thích nói đùa mà, mới nãy chỉ là đùa cô thôi. Nếu chị dâu không thích, tôi không trêu nữa.” Hạ Vân Cẩm chẳng thay đổi gì. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Bây giờ không biết trong đầu cô ta đang tính toán cái gì.
“Anh trai cậu đã đồng ý để tôi ở lại. Cậu biết đấy, tôi sẽ không dễ dàng chịu thua.” Hạ Vân Cẩm chậm rãi nói vào chủ đề chính, tia âm hiểm lóe lên trong ánh mắt.
“Chị dâu nói những lời này có vẻ không ổn lắm. Cô có thể được ở bên cạnh anh trai tôi là cảm ơn trời đất lắm rồi, không có hơn đâu. Giờ gia đình anh trai tôi đang hạnh phúc vui vẻ. Còn cô? Cô là quá khứ của anh ấy rồi.” Lạc Thần Dương đả kích nặng nề.
“Không phải cậu thích La Thiên Nhã sao? Sao không thích nữa rồi?” Hạ Vân Cẩm nắm chặt tay lại, không tức giận khi bị anh ta khiêu khích. Tuy đây là sự thật nhưng nghe nó qua miệng người khác, cô ta quá thảm thương.
“Phụ nữ trên thế giới này có rất nhiều, sao tôi phải bỏ mạng chỉ vì một cái cây? Hơn nữa, người đó còn là chị dâu mới của tôi. Cô đừng suy nghĩ nhiều, cô thấy mình có thể thắng được cô ấy sao? Bây giờ La Thiên Nhã đã có hai bảo bối nhỏ làm lợi thế. À đúng rồi, từ trước tới nay cô ấy đâu có dùng thủ đoạn gì, cô ấy chẳng cần đấu với cô cũng có thể thu phục được trái tim anh trai tôi.”
Hạ Vân Cẩm nghe mà trán nổi đầy gân xanh. Cô ta hít sâu một hơi, đem mấy lời cố ý xúc phạm của Lạc Thần Dương đẩy hết lên người La Thiên Nhã. Đều tại nó! Đều tại nó!
“Tôi nhất định sẽ cướp lại anh trai cậu, cậu chờ đấy.”
Lạc Thần Dương cười khẩy: “Được thôi, tôi sẽ chờ xem. Nhưng, cô Hạ gọi tôi tới đây chỉ để nói cho tôi nghe mấy câu này?”
Hạ Vân Cẩm nheo mắt đầy nham hiểm: “Thật ra cũng không có gì. Chỉ là tôi rất ngạc nhiên với chân tướng về cái chết của cha mẹ Thần.”
Cô ta nhìn Lạc Thần Dương, ý cười bên khóe môi sâu hơn.
Sắc mặt Lạc Thần Dương thay đổi. Anh ta kinh ngạc: “Chị dâu, hình như cái này không liên quan gì tới cô. Giờ cô đã không còn là người nhà họ Lạc nữa.”
Nụ cười của Hạ Vân Cẩm càng kỳ quái hơn: “Thật ra cha tôi ở đó đã biết được một số chuyện người khác không nên biết. Tôi nghĩ Thần sẽ hứng thú với mấy thứ này.”
Lạc Thần Dương nhìn cô ta: “Lời chị dâu nói nghe có vẻ khó hiểu.”
“Thần Dương, cậu là người thông minh, tôi nghĩ cậu biết tôi đang muốn nói cái gì.” Hạ Vân Cẩm nở nụ cười đầy ẩn ý.
Nhà cũ nhà họ Lạc.
“Ông, hình như Hạ Vân Cẩm biết cái gì đó.”
Cụ Lạc ngồi trên ghế thái sư, hút thuốc.
Cụ cười lạnh: “Ông biết mà, lão hồ ly Hạ Chi Hoa chắc chắn sẽ để lại lợi thế cho con gái mình.”
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Không vội, nếu nó muốn vãn hồi tình cảm với Thần thì cứ để nó thử. Chúng ta cứ chờ xem.”
“Cháu hiểu rồi. Dạo gần đây anh trai giao việc cho cháu làm bây giờ cháu mới có thời gian về đây. Công việc bận rộn tới mức không ứng phó kịp.” Lạc Thần Dương kêu ca.
“Thần Dương, hình như cháu không bận mỗi chuyện của công ty?” Cụ Lạc rít một hơi thuốc lá, nhìn đứa cháu trai mà mình thương yêu nhất với ánh mắt ẩn ý.
Ông nội còn xảo quyệt hơn cả hồ ly. Lạc Thần Dương cười: “Đúng là cháu làm gì cũng không lừa được anh trai và ông. Đúng thế, cháu có mở thêm một công ty nhỏ của riêng mình ở bên ngoài, nhưng đó cũng chỉ là chỗ để cháu rèn luyện thôi. Không phải ông vẫn luôn hi vọng cháu làm nên trò gì đó sao? Tập đoàn Lạc Thần là địa bàn của anh trai cháu, công ty nhỏ này của cháu cũng không thua kém đâu. Cháu muốn ở bên ngoài tự xông pha.”
“Tên nhóc này, cháu đừng có gian trá với ông. Tuy ông nội cháu ở đây nhưng có thể biết được rất nhiều điều mà người khác không biết đấy.” Cụ Lạc híp mắt lại, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả.
Lạc Thần Dương rùng mình, không thể chịu nổi: “Ai da, ông nội à, ông đừng dọa một tên nhóc miệng còn hôi sữa như cháu mà. Ông lợi hại như thế, cháu nào dám bịp bợm trước mặt ông? Đừng nói là bịp bợm, ngay cả thở mạnh cháu còn không dám nữa là.”