Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 257: Cha có tác phong rất lịch sự



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh đừng có mơ! Ai chưa thỏa mãn dục vọng! Không biết xấu hổ! Em ra ngoài đây, anh mau làm việc đi. Đồ đáng ghét!” Thiên Nhã xấu hổ, mắng.

Thấy cô bỏ chạy trối chết, Lạc Thần Hi cười cưng chiều.

“Thiên Nhã, em đã xem tin hôm nay chưa?” Lạc Thần Hi gọi cô lại. Cho dù cô chưa xem thì cũng đã biết chuyện, bởi vì anh tin rằng giờ người dân thành phố A đang thảo luận chuyện này.

Thiên Nhã dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, gật đầu đáp: “Xem rồi.”

“Trời ạ! Em phải đi soạn thảo văn bản, em đi ra đây.” Thiên Nhã chuồn mất.



Mấy ngày sau, lễ hoàn công khu Vân Thành diễn ra ở Li Cổ. Hôm nay người tới tham có không ít nhân vật cực kỳ quan trọng của giới kinh doanh và chính trị.3Đương nhiên, đa số trong đó họ đều có liên quan tới hạng mục Vân Thành.

Tại biệt thự nhà họ Lạc.

“Không muốn, em không muốn mặc cái này.” Thiên Nhã nhìn bộ váy lộng lẫy trước mắt, kiên quyết từ chối.

Lạc Thần Hi nhàn rỗi cầm báo đọc: “Mặc đi, đẹp mà.”

“Em khó coi lắm sao? Tại sao em phải mặc nó?” Thiên Nhã bĩu môi, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ đang làm nũng.

Lạc Thần Hi buông báo xuống, giả vờ lạnh mặt nhìn cô, bới móc: “Bảo em mặc thì cứ mặc đi. Em dám phản kháng trước mặt ông chủ hả?”

Thấy anh bắt đầu trưng ra bộ mặt thối, Thiên Nhã vẫn cứng đầu với anh: “Không muốn! Em không thèm mặc đâu.”

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, cong môi cười: “Được rồi, em đừng làm loạn nữa, mặc vào đi.2Hôm nay là ngày đẹp, hai bảo bối nhỏ cũng đã thay đồ xong rồi. Bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đến buổi lễ.”

Sắc mặt Lạc Thần Hi trở nên nặng nề. Anh suy nghĩ mất một lúc mới nói: “Đừng tin nó. Có đôi khi những thứ mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe cũng chưa chắc đã là sự thật.”

Thiên Nhã không hiểu lời Lạc Thần Hi nói lắm nhưng nếu cô đã lựa chọn tin anh thì sẽ nghe theo anh: “Em biết. Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao? Không nghe, không hỏi, không can thiệp. Em sẽ không suy nghĩ lung tung, em tin rằng sự thật sẽ sớm được vạch trần thôi.”

“Người phụ nữ này, em thông minh lên không ít nhỉ.” Tuy Lạc Thần Hi đang cười nói nhưng trong mắt lại ngập tràn2lo lắng. Trong lòng cô có nghĩ thế không? Phóng khoáng như thế à?

“Không thì sao? Anh nghĩ em ngốc chắc? Khốn khiếp, trước đây đều là do anh ức hiếp em nên mới khiến em ngốc đi.” Thiên Nhã cảm thấy mình lơ ngơ như thế hoàn toàn là do Lạc Thần Hi.

“Có vẻ gần đây anh quá dịu dàng với em.” Lạc Thần Hi giả vờ xoa hai tay vào nhau.

“Em khó coi lắm sao? Tại sao em phải mặc nó?” Thiên Nhã bĩu môi, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ đang làm nũng.

Lạc Thần Hi buông báo xuống, giả vờ lạnh mặt nhìn cô, bới móc: “Bảo em mặc thì cứ mặc đi. Em dám phản kháng trước mặt ông chủ hả?”

Thấy anh bắt đầu trưng ra bộ mặt thối, Thiên Nhã vẫn cứng đầu với anh: “Không muốn! Em không thèm mặc9đâu.”

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô, cong môi cười: “Được rồi, em đừng làm loạn nữa, mặc vào đi. Hôm nay là ngày đẹp, hai bảo bối nhỏ cũng đã thay đồ xong rồi. Bốn người chúng ta sẽ cùng nhau đến buổi lễ.”

Thiên Nhã ngẩn người: “Bốn người chúng ta?”

“Vân Thành không phải là nhà em sao? Em nói em lớn lên ở đó, hôm nay là ngày lớn của nó thì cũng là ngày lớn của em. Ngày lớn của em không phải là ngày lớn của bốn người chúng ta sao?”

Thiên Nhã cười nói: “Mới sáng ra anh nói nhiều như thế làm gì, em nghe mà váng đầu.” Nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp. Anh còn nhớ rõ từng lời cô nói với anh. Anh nhớ cô trưởng thành ở đâu, nơi đó có ký ức của cô và cha4mẹ. Mặc dù năm tháng trôi đi, tuổi thơ của cô không quá dài nhưng đó là những hồi ức cô quý trọng nhất.

Lạc Thần Hi đứng lên ôm cô: “Biết vì sao anh đồng ý với dự án trùng tu của Kha Tử Thích không?”

“Ơ, không biết.” Thật ra đáp án đã có sẵn trong lòng cô rồi. Người này nhìn thì như máu lạnh vô tình nhưng đối với cô...

“Đó là bởi vì em. Bởi vì em nên anh mới đồng ý cùng hợp tác với Kha Tử Thích, trùng tu nơi phố cổ đó, gìn giữ nét ban đầu của nó. Vì đó là hồi ức của em nên anh không muốn phá hủy.”

Thiên Nhã cười ngọt ngào: “Thỉ ra khi đó anh đã có ý với em. Em có sức hút như thế à?”

Lạc Thần Hi cười nhẹ: “Đừng có mà tưởng bở. Có điều, chắc chắn khi đó em đã yêu anh sâu đậm. Haiz, em nói xem, anh có sức hút như thế, liệu có được bao nhiêu phụ nữ có thể chống đỡ? Thế nào? Giờ đây em có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, em có cảm thấy mình may mắn không?”

“Thôi đi, anh đừng có mà bảnh chọe! Nói thật, hồi đó em rất ghét anh.”

Nghe thế, Lạc Thần Hi đẩy cô ra, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ: “Thật?”

Thiên Nhã vội vàng che miệng lại. Trời ạ! Sao cô có thể nói mấy lời này với anh? Cái tên bảnh chọe này chắc chắn sẽ giết cô.

Ánh mắt Lạc Thần Hi lạnh đi: “Xem ra là thật rồi.”

“Khi đó anh khiến cho người khác rất ghét.” Cô cũng không biết mình yêu anh từ khi nào nữa. Sau khi anh xuất hiện trong cuộc sống của cô, cuộc sống của cô đã thay đổi tới mức nghiêng trời lệch đất. Ban đầu, anh ngang ngược, bá đạo, khó hiểu, cao cao tại thượng tới độ không ai bì nổi làm cho cô rất ghét. Cái ấn tượng này giống hệt như buổi tối bảy năm trước làm cô bài xích anh. Bởi vì chuyện đêm đó, bởi vì anh là cha ruột của La Tiểu Bảo, cô không muốn bí mật này bị phát hiện. Khi đó, La Tiểu Bảo là tất cả đối với cô.

Sau khi ở chung, cô phát hiện ra anh còn xấu xa hơn so với tưởng tượng. Rồi dần dần, dường như cô đã nghiện loại thuốc độc đó, không thể kiềm chế được mà yêu anh.

Không thể không nói, đây chính là sức hút của anh.

Rốt cuộc là do anh có sức hút hay là do trời sinh cô là một kẻ điền cuồng thích bị ngược đây! Người dịu dàng như nước giống Kha Tử Thích thì không yêu, cứ đâm đầu vào yêu một người thô bạo bá đạo đen tối như anh.

“Rầm” một tiếng, cửa bị đóng lại. Này là sao? Cái tính vui buồn thất thường của anh chẳng thay đổi gì cả. Chỉ nói đùa một chút thôi mà, có cần nghiêm túc như thế không. Dám lạnh lùng bỏ cô lại rồi đập cửa rời đi.

“Lạc Thần Hi, cái tên đáng ghét này.” Cô thấp giọng mắng.

“Mami, xảy ra chuyện gì thế ạ? Bọn con mặc xong quần áo rồi nhưng cha lại không nói là đi đâu.” La Tiểu Bảo và Lạc Lăng thay xong bộ lễ phục đáng yêu thì chạy vào. Biểu cảm nghi hoặc trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau y đúc.

“Đúng thế, cha quá đáng thật.” Lạc Lăng đứng dựa vào cửa, chống nạnh, nghiêm mặt nói.

Thiên Nhã thở dài đầy bất đắc dĩ, nhận lấy bộ lễ phục trong tay người làm: “Cha đang ở ngoài cửa, để mami đưa các con đi cùng. Nơi đó là nhà cũ của mami, hôm nay chúng ta tới đó.”

Bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Lạc, hai bảo bối nhỏ nắm tay mami Thiên Nhã xinh đẹp, đi về phía xe Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã. Cô mặc váy trắng, trang điểm nhẹ, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng lả lướt. Đúng thế, chỉ cần cô ăn mặc đẹp hơn một chút là có thể làm người ta kinh diễm. Nhưng dù cô thành như thế nào thì anh cũng thích.

“Cha, cha mau nhìn này, hôm nay mami rất xinh đẹp. Mami chính là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới này.”

“Đúng! Cha, cha không muốn đi cùng bọn con và mami Thiên Nhã sao? Cha sẽ hối hận.” Giọng điệu Lạc Lăng như đang nhắc nhở Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi cười, bẹo má con trai: “Đúng đúng, mami các con là người phụ nữ đẹp nhất. Lăng Lăng, con thế mà dám uy hiếp cha. Lá gan càng ngày càng lớn rồi.”

Thiên Nhã ho khan: “Nếu cha các con không muốn mami đi thì mami không đi nữa.” Tên đáng ghét, sao giờ lại giả vờ như oan ức thế? Mới nãy ai là người bảo cô mặc bộ lễ phục long trọng kia?

Lạc Thần Hi nhìn cô: “Nếu mami các con không muốn đi, cha sẽ không miễn cưỡng. Nhưng thân là trợ lý chủ tịch, sao lại không đi được?”

“Anh!” Thiên Nhã trợn mắt tức giận nhìn anh.

“Ai da, cha, mami, hai người đừng cãi nhau nữa. Sắp tới giờ rồi, chúng ta nhanh lên thôi.” La Tiểu Bảo chạy đến giảng hòa.

“Đúng thế! Cha, là một người đàn ông, cha phải có phong độ chứ. Không được so đo, phải nhường nhịn mami Thiên Nhã.” Lạc Lăng liều lĩnh giở giọng dạy dỗ.

Lạc Thần Hi vừa bực vừa buồn cười. Lá gan thằng nhóc này càng lúc càng lớn, dám giở giọng dạy dỗ cả người lớn.

“Đúng thế! Cha, lần này Tiểu Bảo không giúp cha đâu. Mami, chúng ta lên xe nào!”

Thiên Nhã nhìn con trai chọc cho Lạc Thần Hi không nói được gì thì che miệng cười trộm. Đây là lần đầu tiên cô thấy được dáng vẻ Lạc Thần Hi cứng họng đấy.

“Hai bé cưng của mami, chúng ta lên xe thôi!” Thiên Nhã hả hê liếc mắt nhìn Lạc Thần Hi. Đứng giữa hai đứa con, trông cô như một nữ hoàng.

“Tên nhóc thối!” Lạc Thần Hi nhịn tới mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Được rồi, hai đứa nhóc này là con ai chứ? Là con trai của Lạc Thần Hi thì đương nhiên cũng di truyền cái tính không sợ trời không sợ đất, cao cao tại thượng.

Nhưng, anh là cha mà! Sao địa vị có thể thấp hơn mẹ hai đứa trẻ này nhiều như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.