*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Em xin lỗi.” Xin lỗi, cô cũng không biết nên giải thích tình huống hiện tại như thế nào. Kha Tử Thích nhìn Thiên Nhã như đứa trẻ làm sai chuyện, cảm xúc quanh quẩn trong lòng khi nãy đã bị sự thương xót thay thế, anh nở nụ cười ấm áp vốn có: “Không sao, việc công đương nhiên là quan trọng nhất.” Lạc Thần Hi nhìn bóng lưng rời đi của Kha Tử Thích, hừ mũi một cái.
Việc công? Kha Tử Thích, anh cũng quá có lòng tin với bạn gái mình rồi.
“Thật ra anh không cần đưa tôi về, tôi có thể tự ngồi xe.” Trên giao lộ cách nhà không xa, La Thiên Nhã nghiêm túc nói. “Nếu cô còn lải nhải,2tôi sẽ đưa cô về thẳng nhà tôi.” Sau đó anh nói thêm: “Nấu cơm.”
La Thiên Nhã thầm phỉ nhổ anh một trận, họ đã đến dưới nhà. “Cảm ơn Chủ tịch, tôi đi lên đây.” Cô vừa xuống xe vừa nói. “Cô không định mời tôi vào nhà ngồi chơi sao?” Anh hỏi một cách thích thú.
“Không được!” Động tác mở cửa xe của Thiên Nhã khựng lại, ngay lập tức hối hận vì bản thân đã phản ứng quá kịch liệt.
Anh lập tức lại thêm hứng thú với phản ứng của cô: “Sao vậy? Lẽ nào trên đó có bí mật gì đó không thể để người khác biết?” “Không... không có, dân thường như tôi thì có thể có bí mật gì chứ.”8Cô căng đỏ cả mặt giải thích. “Vậy tôi lên đó.” Anh làm động tác muốn xuống xe. “Đừng như thế mà Chủ tịch.” Cô gần như sắp khóc. Ý trêu đùa trên mặt anh càng nồng đậm hơn: “Lẽ nào trên đó có giấu một...” “Không, không giấu ai cả! Thật!” Cô gần như sắp giơ ngón tay thề thốt, tuyệt đối không thể để anh ta nhìn thấy La Tiểu Bảo, tuyệt đối không thể, mặc dù có lẽ anh ta không nhận ra con trai của cô, nhưng mà, cô không muốn La Tiểu Bảo và anh ta có bất kỳ dính líu gì với nhau, không muốn anh ta thật sự bước vào cuộc sống của cô và con trai. Lạc Thần6Hi nhìn chằm chằm biểu cảm căng thẳng của cô, trong đầu loáng thoáng câu “tối nay anh lại tới tìm em” của Kha Tử Thích, giấu đầu lòi đuôi, ánh mắt của anh tối sầm, thu nụ cười trên khóe môi, người được giấu trên đó, lúc nãy ăn cơm còn chạm mặt, cổ cho rằng có thể giấu được anh sao? Mùi vị chua chát dâng lên, nhưng anh lại không chịu thừa nhận.
Thiên Nhã nhân cơ hội này chuồn xuống xe, quay đầu mất hút ở cửa lớn như bỏ trốn.
Nhìn bóng lưng biến mất của cô, anh nắm vô lăng, đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia giận dữ, lúc này nên tìm “chủ mưu” thật sự để tính sổ rồi.
Trong3biệt thự nhà họ Lạc, Hạ Vân Cẩm đang giận sôi máu nghĩ cách chỉnh đốn Lạc Lăng gần đây ngày càng không thể kiểm soát. “Họ Lạc kia! Con ra đây cho mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải lột da con mới được!” Thằng nhóc này lại dám phá hỏng chiếc áo khoác số lượng có hạn mới mua về của cô ta! “Nhà này đều họ Lạc, cô muốn lột da của ai?” Lạc Thần Hi đi vào từ cửa lớn với vẻ mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng, nói.
Hạ Vấn Cẩm nhìn thấy Lạc Thần Hi lại tự mình trở về, trong lòng mừng thầm, ngay lập tức thay đổi nét mặt ngả vào anh: “Chồng ơi, cuối cùng anh về5rồi! Anh không biết những ngày anh xa nhà người ta buồn biết bao đâu, Lăng Lăng lại không nghe lời, người ta chỉ là muốn giáo huấn nó một chút, anh đừng hiểu lầm.”
Lạc Thần Hi không hề khách sáo hất cô ta ra: “Giáo huấn? Thủ đoạn mà cô giáo huấn người khác, thật sự ngày càng thâm độc rồi đấy.” Anh ngồi lên sofa, nói với dụng ý khác.
Hạ Vân Cẩm ngây người một lúc, trong lòng có loại dự cảm không ổn: “Chồng à anh nói gì vậy, em cũng chỉ là mắng Lăng Lăng vài câu, chưa từng nghĩ sẽ làm thật.”
Vậy ư? “Giáo huấn” con trai đến toàn thân đầy vết thương, như vậy còn không tính là làm thật?” Gần đây Lạc Lăng rất không rảnh, vừa có cơ hội thì sẽ nhắc lại chuyện cũ trước mặt Lạc Thần Hi, nói toạc ra hết bộ mặt người mẹ độc ác” ngấm ngầm của Hạ Vân Cẩm, bán thân thể thảm bao nhiêu thì kể ra thê thảm bấy nhiêu, Lạc Thần Hi thương xót con trai chịu nhiều khổ sở như vậy, sớm đã căn dặn những người giúp việc trông chừng kỳ cô ta, không để cô ta ngược đãi Lạc Lăng nữa.
Lúc này Hạ Vân Cẩm yên tâm trong lòng, xem ra anh chỉ là tính sổ chuyện cô ta đánh con trai.
“Dạy con không tốt là lỗi của cha mẹ, ngày thường anh bận như thế, con cái không nghe lời đương nhiên người làm mẹ phải quản giáo, nếu không thì em sợ nó sẽ học thói xấu.” Cô ta nói một cách đường hoàng biết bao, hệt như Lạc Lăng thật sự là con ruột của cô ta vậy. Lạc Thần Hi hừ lạnh một tiếng: “Con cái nên quản, vậy con của người khác thì sao? Cô cũng muốn quản đúng không?” Chủ đề chợt thay đổi, giọng điệu của anh càng lạnh đi mấy lần. Vẻ mặt Hạ Vân Cẩm ngờ vực, thầm kêu không ổn, những tên lưu manh kia chính là không đáng tin cậy, xem ra anh đã biết rồi. “Chồng ơi anh đang nói gì vậy, người ta không hiểu.” Nói xong cô ta tiến đến muốn dựa vào vai của anh.
Anh hất mạnh, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt như đã đóng thành bằng, lạnh đến cực điểm.
Anh biết cô ta luôn sắp xếp tai mắt vào tập đoàn Lạc Thần, theo dõi anh gắt gao, nhưng suy cho cùng cô ta đã sinh Lạc Lăng, cho dù anh không hề có một chút hứng thú nào, dù vậy vẫn cho cô ta một danh phận, nhưng xảy ra chuyện này, càng khiến anh thêm chán ghét cô ta hơn.
Hạ Vân Cẩm bị anh nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nhưng vẫn muốn chống chế: “Chồng, có phải anh nghe được lời ly gián từ người nào không?”
“Xảy ra chuyện gì trong lòng cô biết rõ, nhưng tôi cảnh cáo cô, dừng lại tất cả hành động mờ ám của mình đi, còn nữa, không được phép động tay với Lạc Lăng, nếu không, cút ra khỏi đây cho tôi.” Anh đứng dậy, khom người cảnh cáo cô ta từng câu từng chữ. Trước lúc rời khỏi anh còn bỏ lại một câu: “Những tên lưu manh nhỏ nhoi ấy dự là cả đời này cũng rất khó để trở mình, cô cũng tự thu xếp ổn thỏa đi.” Bởi vì anh đã căn dặn người trong cục “quan tâm” bọn họ, lúc Lạc Thần Hi anh
muốn khiến người khác khổ sở, tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhìn bóng lưng của anh, vẻ mặt đáng sợ khi nãy của anh dọa Hạ Vân Cẩm đến mức toàn thân phát run, cô ta chẳng bao giờ ngờ được rằng, Lạc Thần Hi lại để lộ bộ mặt tàn bạo làm người khác sợ hãi như vậy trước mặt mình. “Cút ra khỏi chỗ này cho tôi!” Âm thanh vang vọng bên tai cô ta, cô ta nghẹn ngào cắn chặt răng, anh lại có thể vì người phụ nữ đó, muốn đuổi cô ta khỏi nơi này! Đều tại người phụ nữ âm hồn bất tán kia cả! Đều tại cô ta!
Hạ Vân Cẩm giận như điên, đập bỏ đồ đạc, còn bóng dáng bé nhỏ ở góc tường thì cười tươi như hoa, hừ, người phụ nữ trộm cắp như bà cũng có ngày hôm nay, yên tâm đi, đây chỉ là khởi đầu, kịch hay còn ở phía sau, cho bà chuốc lấy! Tin răng Lạc Lăng cậu rất nhanh sẽ có thể nhận tổ quy tông”, yeah yeah.
“Chú Tử Thích, món chú nấu thơm quá, hại bụng người ta sôi sùng sục rồi này.” Trong nhà bếp, La Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Kha Tử Thích, khen ngợi một cách khoa trương, nếu như không có Lạc Thần Hi thì cậu nhất định sẽ để chủ Tử Thích làm cha cậu, xin lỗi nha, chú Tử Thích.
“Bé con, mau giúp chú bưng đồ ăn ra thì có thể ăn rồi.” Kha Tử Thích véo nhẹ má của cậu bé, nói trong yêu chiều. “Để ma mi đến giúp con nào bé cưng. Bên ngoài truyền đến giọng nói của La Thiên Nhã. “Em/mẹ cứ ngồi yên đó.” Một lớn một nhỏ đồng thanh. Thiên Nhã bất lực mỉm cười, cô không ngờ Kha Tử Thích lại mua cả đống nguyên liệu nấu ăn đến nhà, hơn nữa còn đích thân vào bếp, hai chàng lớn và chàng nhỏ này nhìn thấy chân của cô bị thương, lại có thể dứt khoát xem có như người tàn tật, bắt cô ngồi ngoan ngoãn trên sofa đợi ăn cơm, ngay cả rót một cốc nước để uống cũng cực kỳ căng thẳng.
Vậy mà người nào đó thấy cô chân bước khập khiễng, lại còn muốn ép cô mỗi ngày làm cơm cho anh ta? Kiểu sếp này thật sự quá không có nhân tính, quá độc ác rồi. Những món ăn thơm lừng thịnh soạn được dọn lên bàn ăn, Kha Tử Thích bước đến muốn bế thẳng Thiên Nhã lên, La Tiểu Bảo ngay lập tức giành lấy, cười hì hì nói: “Chú Tử Thích, để cháu làm đi, cháu dìu ma mi là được rồi.” Cậu phải phòng bị một cách nghiêm trọng, nhất định không thể để chú Tử Thích nhân cơ hội. Hành động thân mật của Kha Tử Thích ít nhiều gì cũng làm Thiên Nhã hơi lúng túng, cô cười nói: “Vậy ma mi xem thử bé cưng nhà ta có thể dìu nổi gánh nặng là ma mi không.”
Tiếp đó La Tiểu Bảo làm ra một tư thế trông vô cùng có sức mạnh, bộ dạng đáng yêu khiến Thiên Nhã bật cười khanh khách, cô nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Kha Tử Thích, trong mắt mang theo sự áy náy, chuyện hôm nay hai người cũng không nhắc đến, giống như chưa từng xảy ra vậy, Thiên Nhã không biết nên nói thế nào, Kha Tử Thích cũng ngại hỏi. Tiếng nói cười vui vẻ ấm áp cùng với hương thơm nức mũi của đồ ăn, hương vị của gia đình lan tỏa khắp ngôi nhà.
Thiên Nhã nhìn dáng vẻ ăn rất ngon của bé cưng, sự không vui và nỗi sợ hãi vì bị bắt cóc gần đây đều tan biến, trong lòng cảm thấy đủ đầy thỏa mãn. Kha Tử Thích nhìn nụ cười thỏa mãn của Thiên Nhã, tâm trạng không vui vẻ hôm nay của anh cũng vơi gần hết, trái tim hơi bất an cũng đã bình yên trở lại.
“Ma mi Thiên Nhã, người ta đang tắm, mẹ có thể tránh đi một lúc không? Nam nữ thụ thụ bất thân đó!” Cậu bé đang ngâm mình trong bồn tắm, Thiên Nhã đã làm cơm xong chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, quyết định phải xông vào bể con trai ra ngoài.
“Bé ngoan, con đã tắm nửa giờ đồng hồ rồi, cứ tiếp tục như thể sẽ bị tróc da đấy.” Thiên Nhã bất lực chống lưng ở cửa, nói với con trai gần đây cứ vài ngày lại sống thiếu tích cực.
Lạc Lăng ngâm trong bồn, chỉ thò một cái đầu nhỏ ra, đỏ mặt thẹn thùng đáp: “Ma mi ra ngoài trước đi, ở đây rất trơn, chân của mẹ còn chưa khỏi, không thể bị dính nước.” Đối với việc Thiên Nhã bị thương, cậu và La Tiểu Bảo đều vô cùng áy náy và đau lòng, cả hai đều đã biết âm mưu của Hạ Vân Cẩm từ trước, nhưng vì để cha có thể ôm mỹ nhân về nhanh một chút, các cậu bé chỉ đành tương kế tựu kế, lại để cho cha cứu mỹ nhân một lần nữa.