*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Nhất Y quan sát kỹ phản ứng của cô ta. Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình: “Cô sớm đã biết Thiên Nhã sẽ sớm rời đi. Ánh mắt của cô đã bán đứng rồi.”
Hạ Vân Cẩm nhếch miệng, đắc ý: “Đúng thế, tôi biết đấy. Thì sao?”
“Nếu kế hoạch của cô không cần tôi, vậy tôi không theo nữa.” Hạ Nhất Y đứng lên, định rời khỏi.
“Khoan đã!” Hạ Vân Cẩm gọi cô ta lại.
Hạ Vân Cẩm chậm rãi buông tay: “Anh ấy nghi ngờ tôi cũng đúng thôi. Nếu anh ấy không nghi ngờ tôi thì, ha ha, tôi có khả năng cướp lại trái tim anh ấy rồi.”
“Cô đã dùng biện pháp gì để Thiên Nhã chủ động rời khỏi3thế? Cô giấu cô ta rồi?” Hạ Nhất Y híp mắt hỏi cô ta.
Hạ Vân Cẩm lười biếng dựa lưng vào ghế sofa: “Tôi làm gì có bản lĩnh đấy. Ngoại trừ tôi, trên thế giới này còn rất nhiều người không muốn La Thiên Nhã ở bên cạnh Thần. Ví dụ như cô, ví dụ như...” Cô ta muốn nói lại thôi.
“Đừng thừa nước đục thả câu. Cô tưởng cô không nói thì tôi không tra được?”
“Ha ha, cô tra đi. Tra được thì nói cho tôi biết.”
“Cô muốn nói cái gì nữa?”
“Cho dù cô có biết kế hoạch của tôi hay không thì hiện tại không phải chúng ta đã được ước muốn rồi sao? La Thiên Nhã đã rời khỏi Thần. Cô ta2mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt Thần nữa. Bây giờ chỉ cần chúng ta hợp lực là có thể cướp lại trái tim Thần.”
Hạ Nhất Y cười nhạt, tựa như đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời: “Cướp lại trái tim? Cô nói là cô, hay là tôi?” Cô ta nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích.
Hạ Vân Cẩm không bất ngờ. Cô ta đã sớm biết tình cảm Hạ Nhất Y dành cho Lạc Thần Hi. Từng câu Hạ Nhất Y nói đều như muốn giúp cô ta đối phó với La Thiên Nhã nhưng thật ra là muốn một mũi tên trúng con nhạn, tiêu diệt luôn cả cô ta. Nói cho cùng thì3giữa cô ta và Hạ Nhất Y vẫn có một cuộc chiến tranh. Người nào có thủ đoạn cao hơn thì người đó sẽ là người chiến thắng sau cùng.
Sau khi tiêu diệt được tình địch lớn nhất thì tình đồng minh giữa bọn họ cũng sẽ biến thành cuộc chiến sống còn. Nhưng, giờ chưa phải lúc.
“Bản lĩnh của ai lớn hơn thì là người đó. Nói thật, tôi tình nguyện để người cuối cùng đứng bên cạnh Thần là cô còn hơn là người phụ nữ ti tiện La Thiên Nhã.” Hạ Vân Cẩm nói lời trái lòng. Ngoại trừ mình, cô ta không muốn nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào đứng bên cạnh Lạc Thần Hi, cũng sẽ không để cho9chuyện này xảy ra.
Hạ Nhất Y giễu cợt: “Cô vĩ đại thật. Tôi có phải nói một tiếng cảm ơn với cô không?”
“Cô hiểu rất rõ giờ chúng ta phải đồng lòng hợp tác.”
Hạ Nhất Y nhìn chằm chằm cô ta, cân nhắc trong đầu.
“Vì vậy, tôi muốn nhắc nhở cô. Chủ tịch đang rất nghi ngờ cô. Cô nên cẩn thận hơn trong từng tiếng nói, hành động của mình. Giờ cô chẳng cần làm gì ngoài việc cố gắng tỏ ra mình yếu ớt cả. La Thiên Nhã mất tích, người anh ấy nghi ngờ đầu tiên ngoại trừ cụ Lạc thì là cô đấy. Cô biết không?”
“Cô đã dùng biện pháp gì để Thiên Nhã chủ động rời khỏi thế? Cô giấu cô ta3rồi?” Hạ Nhất Y híp mắt hỏi cô ta.
Hạ Vân Cẩm lười biếng dựa lưng vào ghế sofa: “Tôi làm gì có bản lĩnh đấy. Ngoại trừ tôi, trên thế giới này còn rất nhiều người không muốn La Thiên Nhã ở bên cạnh Thần. Ví dụ như cô, ví dụ như...” Cô ta muốn nói lại thôi.
“Đừng thừa nước đục thả câu. Cô tưởng cô không nói thì tôi không tra được?”
“Ha ha, cô tra đi. Tra được thì nói cho tôi biết.”
Hạ Nhất Y nhìn chằm chằm cô ta. Người phụ nữ này quá khôn ngoan, còn biết giấu kín lợi thế ở trong tay mình.
“Đừng có nhìn tôi như thế. Giờ cô hẳn là rất bận. Chắc chắn là Thần đang điên cuồng tìm kiếm La Thiên Nhã, thân là trợ thủ đắc lực của anh ấy, có phải cô nên làm chút gì không?”
“Việc tìm người lần này tôi sẽ không lén làm chuyện mờ ám. Chủ tịch là một người thông minh, nếu như tôi làm chuyện gì mà để anh ấy phát hiện ra thì xong đời. Cô có năng lực thì cô tự tiến hành kế hoạch của mình đi. Để cho La Thiên Nhã chết, không thể xuất hiện trước mặt Chủ tịch nữa.”
“Chậc, ý của cô là cô ngồi làm ngư ông đắc lợi?” Hạ Vân Cẩm nhíu mày, hỏi.
Hạ Nhất Y cười nhạt: “Cô tưởng ngoài Chủ tịch thì không ai trông chừng cô sao? Con trai ngoan Lạc Lăng của cô đang theo dõi cô đấy. Lẽ nào cô không cảm nhận được?”
Hạ Vân Cẩm không bất ngờ gì: “Đứa con trai này của tôi giống tôi, rất thông minh. Có điều, tôi có thể nói cho cô biết rằng chuyện La Thiên Nhã mất tích lần này không liên quan tới tôi. Tôi với cô giống nhau, ngồi chỗ này làm ngư ông đắc lợi thôi.”
Hạ Nhất Y thầm cười nhạt trong lòng: “Nếu vậy cô cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đi. Đừng có náo loạn chuyện gì tới tận chỗ tôi. Nếu không, tôi không dám đảm bảo là mình có thể giấu diếm giúp cô với Chủ tịch đâu.”
“Yên tâm đi. Tôi là ai chứ? Nếu tôi mà là diễn viên thì tôi đã đạt giải Oscar rồi. Cô thấy đúng không?” Hạ Vân Cẩm đắc ý nói.
Hạ Nhất Y nhìn cô ta với ánh mắt giễu cợt: “Đúng vậy, tôi tin rằng không ai có thể diễn chuyên nghiệp hơn cô. Vì đạt được mục đích, ngay cả tính mạng cũng có thể mang ra để đánh cược.”
Hạ Vân Cẩm lắc đầu liên tục: “Cô sai rồi. Trước khi cứa tay tôi đã phải tụng kinh rất nhiều đấy. Nếu không giờ cô không được nhìn thấy tôi đâu, có lẽ hai ta chỉ có thể gặp nhau ở dưới suối vàng thôi.”
“Có thời gian ngồi đây nói vớ vẩn với tôi không bằng nghĩ cách xem làm thế nào để Chủ tịch cởi bỏ mối nghi ngờ với cô đi.” Hạ Nhất Y nói, ngoài cười mà trong không cười.
“Chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền, lẽ nào cô thấy chết mà không cứu?”
“Tôi mới nói vài câu có lợi cho cô mà Chủ tịch đã nghi ngờ tôi. Cô còn muốn tôi giúp thế nào nữa?”
Hạ Vân Cẩm than thở: “Ôi, vào thời khắc quan trọng luôn phải dựa vào sức của bản thân.”
***
“Thiên Nhã! Thiên Nhã!” Lạc Thần Hi tỉnh lại từ trong cơn mơ, phát hiện mình đang ngủ trên xe.
Thiên Nhã, em đang ở đâu? Vì sao lại bỏ anh mà đi? Sao lại rời hai bảo bối nhỏ mà đi? Chẳng lẽ em nhẫn tâm mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh và các con sao?
Chú Lý bất an đứng ở chỗ huyền quan, không biết xe Lạc Thần Hi đã đỗ ở cách đó không xa từ lúc nào. Ông vội vàng đi tới đó, bắt gặp được cảnh Lạc Thần Hi tỉnh lại từ cơn mơ gọi tên La Thiên Nhã, sắc mặt mệt mỏi rã rời.
“Ông chủ, cậu về ngủ chút đi. Mấy ngày nay cậu chưa được nghỉ ngơi đầy đủ rồi. Sau khi bà chủ nằm viện cậu đã liên tục mấy đêm không nghỉ rồi. Cậu còn tiếp tục như vậy nữa thì dù sức khỏe có tốt cũng không chịu nổi đâu.”
Lạc Thần Hi khởi động xe, nói: “Không được, tôi muốn tìm La Thiên Nhã. Tôi muốn tìm cô ấy.”
Chú Lý vịn tay vào vô lăng đúng lúc anh định chuyển tay lái: “Ông chủ! Cậu bình tĩnh lại đi. Bây giờ cậu không những phải tìm bà chủ về mà còn phải chăm sóc hai đứa trẻ nữa. Hai đứa trẻ đang ở bên trong chờ cậu đấy, cậu mau vào đi. Cứ để cấp dưới đi tìm là được rồi.”
Lạc Thần Hi nhìn đèn trong phòng khách sáng rực, ánh mắt xẹt qua tia mềm mại và thương tiếc. Anh gật đầu, xuống xe.
“Cha, cha về rồi. Có tin tức của mami không ạ?” Thấy Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo nhào tới, ân cần hỏi han.
“Biết mami ở đâu rồi ạ?” Lạc Lăng cũng vội vàng hỏi.
Lạc Thần Hi cố gắng thu lại sự mệt mỏi trên gương mặt, ôm lấy hai bảo bối nhỏ. Anh cảm thấy yên lòng hệt như đang ôm Thiên Nhã.
“Tin cha nhé. Cha sẽ nhanh chóng tìm mami về.”
Ánh mắt hai bảo bối nhỏ đồng thời hiện lên tia thất vọng. Nhưng thấy cha tiều tụy, chúng cũng rất đau lòng.
“Cha, cha mau tắm rửa rồi đi ngủ đi. Ngày mai tìm mami tiếp.”
“Cha, thân thể là tiền vốn của cách mạng đấy. Cha đã rất mệt rồi, con lo cha mà không nghỉ ngơi sẽ ngã xuống đấy.”
Lạc Thần Hi xoa đầu hai bảo bối nhỏ. Hai đứa trẻ hiểu chuyện này là kết tinh của anh và Thiên Nhã. Có lẽ ông trời sẽ không tàn nhẫn chia cắt bốn người gia đình họ đâu.
Thiên Nhã, em sẽ không tàn nhẫn như vậy đúng không?
Anh nở nụ cười để các con yên tâm: “Được, cha nghe các con. Cha đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hồi phục tinh thần đi tìm mami Thiên Nhã. Được không?”
Hai bảo bối nhỏ yên tâm: “Cha ngoan.” La Tiểu Bảo học theo động tác của Lạc Thần Hi, xoa đầu anh.
Chú Lý và người làm trong nhà bị hình ảnh ấm áp khôi hài này chọc cho vừa buồn cười vừa chua xót. Họ cảm thấy giờ ông chủ không giống trước kia nữa, mà giống một con người có cuộc sống bình thường hơn rồi.
Đêm khuya.
La Tiểu Bảo lăn qua lăn lại trên giường: “Lăng Lăng, em không ngủ được à?”
“Ừm.” Lạc Lăng nằm đưa lưng về phía cậu, thấp giọng đáp.
La Tiểu Bảo nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, nói: “Không biết giờ mami Thiên Nhã có nhớ tới chúng ta không.”
“Mami Thiên Nhã sẽ nhớ tới chúng ta.” Lạc Lăng chắc chắn.
“Lăng Lăng, nếu như... anh chỉ nói là nếu như thôi đấy. Nếu như chúng ta không tìm được mami Thiên Nhã, em có hận mami không?”
“Có.” Lạc Lăng đáp lại một cách chắc nịch.
La Tiểu Bảo thở dài: “Anh sợ em hận thật.”
“Nhưng không có khả năng này. Chúng ta nhất định sẽ tìm được mami Thiên Nhã.”
“Mami Thiên Nhã làm như vậy là có nỗi khổ trong lòng. Lăng Lăng, em biết mà, mami luôn cảm thấy áy náy với em.”
“Nếu mami Thiên Nhã yêu chúng ta thì sẽ không gánh vác hết chuyện này. Giờ em cảm thấy mình rất vô dụng, không có năng lực chia sẻ, gánh vác với mami Thiên Nhã.” Lạc Lăng nức nở nói.
La Tiểu Bảo vỗ nhẹ lưng cậu: “Lăng Lăng, em đừng thế. Bởi vì mami quá yêu chúng ta nên mới không muốn chúng ta buồn rầu, lo lắng.”
“Ừm. Em thề, sau này sẽ không để cho mami Thiên Nhã giống như bây giờ, cứ một mình chịu đựng đau khổ nữa.” Lăng Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ừm, chúng ta phải bảo vệ mami Thiên Nhã thật tốt, không để mami tiếp tục chịu khổ nữa.”
“Mami, chúc mami ngủ ngon dù mami đang ở đâu.”
“Mami, trong giấc mơ của mami nhất định phải có cha và bọn con đấy.”
“Chúng ta gặp nhau trong giấc mơ nhé.”
“Đúng thế, gặp lại trong giấc mơ.”
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên, nở nụ cười như được an ủi. Anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bảo bối nhỏ. Không hổ danh là con trai của Lạc Thần Hi, còn nhỏ mà rất có trách nhiệm.
Thiên Nhã, em mau quay về đi! Nhìn xem con của chúng ta hiểu chuyện tới mức nào.