*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. mại: “Con của cô đâu?” Cô ta thoáng nhìn đi chơi và thú bông bày trên sofa. “Nhóc con đang tắm, thì ra bà Lạc biết con trai tôi?” Nếu đã biết tại sao còn cho rằng cô sẽ dụ dỗ Lạc Thần Hi chứ, cái tát lần trước bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn sợ, cô vô tội, cô một lòng chỉ có La Tiểu Bảo... “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.” Hạ Vân Cẩm lạnh lùng nhìn dáng vẻ không hay biết gì của cô, nghĩ đến việc Lạc Thần Hi lại có thể vì người phụ nữ này mà đối xử với mình như vậy, cô ta hận đến nghiên răng nghiến lợi.
Thấy sắc mặt của Hạ Vân Cẩm ngày càng khó coi, Thiên Nhã không biết lời của cô ta có ý gì,2mỉm cười, khách sáo nói: “Tôi rót ly nước cho cô nhé.”
“Không cần đâu, cô cũng đừng giả vờ nữa, muốn bao nhiêu, ra giá đi.” Cô ta nhìn mẹ ruột của con trai” mình một cách khinh thường, lòng thầm chắc chắn La Thiên Nhã này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Vẻ mặt Thiên Nhã nghi hoặc, lời thoại quen thuộc trong phim truyền hình này là có ý gì? Hạ Vân Cẩm hừ lạnh ngồi lên sofa, cục diện giống như nhà này là của cô ta vậy: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?” “Tôi muốn thế nào?” Câu này nên để cô hỏi nhỉ, Thiên Nhã thoáng nhìn cửa phòng tắm, trong lòng hơi bất an. “Năm trăm vạn.” Hạ Vân Cẩm lạnh lùng nói. “Bà Lạc tôi nghĩ cô đến nhầm nơi rồi, chỗ này8của tôi không có năm trăm vạn, vẫn là mời cô về cho...”
“Cô câm miệng!” Hạ Vân Cẩm đột nhiên hét lên một câu, ánh mắt quả thật muốn giết người. Thiên Nhã bị tiếng hét làm giật mình, xem ra đúng thật là cô ta đến gây chuyện, La Tiểu Bảo đang ở trong nhà nha, không thể làm thằng bé sợ. “Bà Lạc cô đừng như thế, có gì ra ngoài nói được không?” Thiên Nhã thấp giọng nói. “Hừ, thể nào, sợ con trai cô biết cô đã làm chuyện hạ lưu vô sỉ gì à? Đồ phụ nữ rẻ tiền, làm điểm còn muốn lập đền thờ!” Nói xong cô ta liền giơ tay lên.
Thấy lại sắp ăn một cái tát của cô ta, hai bên chỉ cách nhau vài bước, Thiên Nhã ngay cả cơ hội để né6cũng không có.
“Ma mi, obasan* này là ai vậy, làm ồn lúc người ta đang tắm, đáng ghét chết được.” Tay của Hạ Vân Cẩm cứng đờ giữa không trung, sửng sốt nhìn đứa trẻ trong y như đúc Lạc Lăng mặc một chiếc áo choàng tắm nhỏ bước ra.
(*) Cậu bé gọi theo tiếng Nhật, nghĩa Việt là “dì“.
Mặc dù cô ta biết sự tồn tại của cậu, nhưng nhìn thấy cậu rồi, lòng vẫn không kìm được mà run rẩy một lúc, không hổ là song sinh, nếu đặt cạnh nhau thật sự sẽ không phân biệt được. “Bé cưng, không được mất lịch sự, ma mi đang nói chuyện với dì.” Thiên Nhã thầm thở phào, bước đến bể con trai lên, quyết định để cậu vào trong phòng tránh đầu ngọn gió trước đã. “Nói chuyện gì vậy, người3ta đói bụng rồi, mau đi ăn cơm nào.” Lạc Lăng trao cho Thiên Nhã một cái hôn thơm nồng, mái tóc nâu ướt đẫm quệt vài giọt nước lên mặt của Thiên Nhã, cảnh tượng mẹ hiền con ngoan thật sự đã làm lơ Hạ Vân Cẩm sang một bên. Hạ Vân Cẩm hừ lạnh một tiếng, chế nhạo: “Quả nhiên, mẹ nào con nấy, rẻ tiền như nhau!” Nhìn ra La Thiên Nhã xem con trai như bảo bối, cô ta cố tình vạch trần cô trước mặt trẻ nhỏ. Lạc Lặng bước xuống khỏi cái ôm của Thiên Nhã, giương đôi mắt to “ngây thơ hồn nhiên” nói: “Dị này vừa nhìn đã biết người xấu, ma mi Thiên Nhã đơn thuần như thế nhất định đừng để di ta bắt nạt đó.” Mặt của hai người lớn đều xanh5cả, Hạ Vân Cẩm giận đến mặt tái xanh, còn Thiên Nhã sợ đến mặt tái xanh, lập tức kéo cậu bé qua, sợ cậu gặp phải bàn tay độc ác của Hạ Vân Cẩm. “Nhãi con! Mày biết tao là ai không? Lại dám nói chuyện như thế!” Hạ Vân Cẩm xông đến muốn đánh cậu, Thiên Nhã ôm chặt lấy Lạc Lăng, không để cô ta làm hại đến con trai dù là một chút, Hạ Vân Cẩm nhân cơ hội liều mạng kéo tóc của Thiên Nhã.
“A” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên,
Trong lúc hỗn loạn Lạc Lăng giơ cái chân bé nhỏ ra, khiến Hạ Vân Cẩm bị vấp, mất đà ngã sấp mặt xuống đất, vô cùng thảm hại.
“Ha ha ha, ôi chà chà, ác quả ác báo nha.” Lạc Lăng vỗ tay khen hay. Hạ Vân Cẩm ngã đến mắt đầy ngôi sao, một dòng máu tươi chảy đến giữa môi, theo bản năng đưa tay sờ thử: “Á! Máu này!” Lại một tiếng kêu thảm thiết. “Bà Lạc, cô... cô không sao chứ?” Thiên Nhã thấy không ổn, vô cùng đồng cảm muốn diu cô ta dậy. Hạ Vân Cẩm nổi giận hất tay cô ra: “Cút!” Cô ta gắng sức bò dậy nhưng đầu gối lại đau âm ỉ. “Tiểu Bảo con không thể cười trên nỗi đau của người khác như vậy!” Thiên Nhã sốt ruột muốn dạy dỗ con trai đang ở sau lưng, nhưng bóng dáng nhỏ nhắn của Lạc Lăng đã chạy vào nhà bếp, chớp mắt liền nhìn thấy cậu bưng một chậu nhỏ toàn là nước xà phòng chạy lon ton ra ngoài.
“Dì ơi, cho dì một chậu nước ấm khử trùng một chút, đừng làm bẩn sàn nhà bọn con nha.” Chưa chờ Hạ Vân Cẩm kịp phản ứng, nước trong cái chậu kia trong tay Lạc Lăng đã trút từ đầu cô ta xuống, vừa đổ vừa thẹn thùng nói: “Nước rửa chân của người ta có thơm không di?”
“Á!!!” Lại một tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
“Trời ơi!” Thiên Nhã cũng nhỏ giọng kêu lên một tiếng cùng lúc, lần này La Tiểu Bảo gây họa rồi. “La Tiểu Bảo, con mau dừng tay lại!” Thiên Nhã muốn giành lấy cái chậu, ngăn cản hành động của con trai cưng, trong lúc giằng co cái chậu bị thả tay, cái chậu rơi vào mặt của Hạ Vân Cẩm.
“Tao phải diệt thằng nhóc thổi tha mày!” Hạ Vân Cẩm bị chơi khăm đến cực kỳ thê thảm, đuổi theo Lạc Lăng khắp nhà muốn đánh cậu, Thiên Nhã muốn ngắn nhưng không được, tình hình loạn thành một mớ, đầu óc cô trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng nói đẩy hào hứng của Lạc Lăng: “Ma mi, mẹ nghe, chú cảnh sát đến rồi! Thật là làm việc có năng suất, người ta vừa mới gọi cảnh sát thôi.”
Lúc này Hạ Vân Cẩm ngây người, thằng nhóc này lại có thể báo cảnh sát? Người báo cảnh sát nên là cô ta mới phải!? “Ha ha, bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực nha!” Vẻ mặt cậu bé đắc ý lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi áo choàng ngủ, phát lại những lời nói độc ác và lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác một cách trần trụi của Hạ Vân Cảm.
Hạ Vân Cẩm giận đến sôi máu, cô ta không ngờ người anh em nhỏ tuổi này của Lạc Lăng lại còn khó đối phó hơn cả Lạc Lăng, bên dưới tiếng còi báo động đang ngày càng gần, vì để không làm lớn chuyện, cô ta chỉ đành vác theo bộ dạng phẫn nộ còn thảm hại hơn cả chuột lột rời khỏi nơi chốn đáng sợ này.
Dù đã mạnh tay giáo huấn một trận “ma mi” của ngày trước, nhưng Lạc Lăng lại thấy chưa thể hóa giải cơn giận trong lòng mình, người phụ nữ này lại dám chạy đến nhà Thiên Nhã gây phiền phức, hơn nữa lần trước còn đánh La Tiểu Bảo, thật là chán sống, xem ra cậu phải làm thật rồi.
“Lăng Lăng, bà cô họ Hạ bị em chơi khăm đủ đau rồi, chắc là sau này cũng không dám tìm đến nhà gây phiền phức cho Thiên Nhã nữa, người ta cũng sẽ giáo huấn bà ta một trận thật tốt, em cũng không cần điều động thuộc hạ của em đâu.” Dùng vũ lực để giải quyết vấn đề từ trước đến nay không phải là phong cách của La Tiểu Bảo cậu. “Được, nghe lời anh.” Cứ tha cho bà ta một lần trước vậy, Hạ Vân Cẩm, bi kịch thuộc về bà sẽ đến rất nhanh thôi, Lạc Lăng siết chặt nắm đấm nghĩ.
Thiên Nhã ngồi trong văn phòng, đang suy nghĩ nên giải thích với Lạc Thần Hi thể nào, về chuyện mạnh tay chơi khăm Hạ Vân Cẩm.
Nhưng kỳ lạ là, sự việc đã qua mấy ngày rồi, Lạc Thần Hi cũng không hề có phản ứng gì. “Chủ tịch, xin lỗi!” Tuy người đến gây phiền phức trước là Hạ Vân Cẩm, những suy cho cùng La Tiểu Bảo khiến người ta thê thảm như vậy...
Lạc Thần Hi hứng thú nhìn cô, người phụ nữ này gần đây nhìn thấy anh đều mang bộ dạng của học sinh chờ chịu phạt. “Xin lỗi có ích không? Vẫn là làm chút hành động thực tế đi.” La Thiên Nhã cắn môi, từ trong túi áo lấy ra “mặt trời đỏ” được xếp ngay ngắn chỉnh tề, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi biết nhà anh không thiếu tiền, nhưng đây là thành ý nhỏ của tôi, nếu còn chuyện khác cần tôi làm, cứ việc căn dặn.” Lạc Thần Hi quét mắt nhìn các Chủ tịch Mao trên mặt bàn, càng thấy thú vị hơn: “Lẽ nào cô chỉ biết dùng tiền giải quyết vấn đề sao?”
La Thiên Nhã không ngờ Lạc Thần Hi chẳng tha chẳng thứ gì cả, xem ra Hạ Vân Cẩm bị thương rất nặng, chắc chắn anh ta đau lòng chết được, nghĩ đến đây, trong lòng cô đột nhiên có chút cảm giác khó tả. “Tôi đã suy nghĩ rất lâu, đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm.” Nhận lỗi và xin lỗi cũng phải tìm thời gian phù hợp, hiện giờ chắc chắn Hạ Vân Cẩm hận cổ chết được, cô đi xin lỗi cũng đâu có ích. “Không được.” Lạc Thần Hi khoanh tay nói. “Vậy anh còn muốn thể nào chứ!” Áy náy thì áy náy, nhưng nói đến cùng là vợ của anh ta gây sự trước. “Làm bản kiểm điểm trước đi.” Cuối cùng anh đưa ra quyết định sau khi xem xét, cô dám giấu đàn ông trong nhà, còn không cho anh đến làm khách, phải kiểm điểm.
“Dù là viết kiểm điểm, cũng là cho bà Chủ tịch viết.” Cô lẩm bẩm một câu. Lạc Thần Hi nhướng mày, như phát hiện vấn đề: “Cho ai viết?”
“Bà Lạc ấy, tôi thật sự không cố ý chỉnh cô ấy, tôi...”
“Được rồi, cho cô một cơ hội để đền bù.”Xem ra đã xảy ra chuyện mà anh không biết.
“Cơ hội gì?” Thiên Nhã lấy lại tinh thần như đã tìm thấy sức sống.
Lạc Thần Hi chăm chú nhìn dáng vẻ nhận lỗi sâu sắc của cô, giả vờ suy nghĩ: “Tạm thời chưa nghĩ ra, cho phép cô nợ trước đây, nhưng phải trả chút lãi.”
“Anh!” Thiên Nhã thất vọng biết bao.
Không ngờ Lạc Thần Hi lại đột ngột đứng dậy, bước đến trước mặt cô làm một nụ hôn phớt. “Chủ tịch!” Trái tim bé nhỏ bị nụ hôn nhẹ nhàng này làm cho lăn tăn gợn sóng, Thiên Nhã nhỏ giọng hét lên, sao anh ta có thể như thế! Lén vợ của mình lợi dụng cô suốt!
“Sao vậy? Còn muốn thêm?” Lạc Thần Hi cười, vẻ mặt yêu nghiệt, hỏi cô và làm ra vẻ sắp tiến hành động tác tiếp theo con kinh khủng hơn. Thiên Nhã hoảng hốt lúng túng muốn trốn khỏi văn phòng Chủ tịch, Lạc Thần Hi ở sau lưng còn nói với giọng trêu chọc: “Đừng quên làm cơm tối cho tôi nhé.” Yêu nghiệt, yêu nghiệt mà! Thiên Nhã sợ đến mức hai chân không còn sức lực, lảo đảo đẩy cửa văn phòng ra, không cẩn thận va phải Hạ Nhất Y đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào. “Làm gì luống cuống thế?” Giọng điệu của Hạ Nhất Y mang theo ý khiển trách. La Thiên Nhã nhìn kỹ lại, vẻ mặt lúng túng: “Xin lỗi, tôi có chút không khỏe.”
Nhìn bóng lưng như đi lánh nạn của La Thiên Nhã, trong mắt Hạ Nhật Y lóe lên vài tia đố kỵ và thù hằn.