Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 280: Có chết cũng không gặp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Chủ tịch, nhà này...”

“Phá cửa ra cho tôi!” Lạc Thần Hi lớn tiếng ra lệnh.

“Rõ!” Thuộc hạ nghe lệnh, lập tức phá cửa.

Căn nhà trống rỗng chỉ còn vương vấn mùi hương. Lạc Thần Hi biết, đây là mùi của cô.

“Thần, hình như có chỗ không đúng lắm. Nếu chị dâu bị thương thì cả đoạn đường này phải có vết máu chứ. Cô ấy không có khả năng chạy nhanh như vậy. Lẽ nào, có người mang cô ấy đi?”

“Không đâu. Người bị thương không phải cô ấy, không phải cô ấy!” Lạc Thần Hi vừa tức giận vừa ảo não lật tung giường lên. Anh thấy được ở dưới gầm giường có một bộ lật đật và ảnh chụp gia đình của bọn họ, thêm nữa là một3ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Lạc Thần Hi kinh ngạc mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.

Tay cầm bức ảnh gia đình, lòng đau nhói.

Thiên Nhã, em làm sao thế? Tại sao phải bỏ trốn? Tại sao phải chạy? Rõ ràng em đã thấy anh tới tìm em mà? Tại sao em lại bỏ chạy?

Lạc Thần Hi đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, nhìn về nơi cô đã biến mất tới ngây người.

“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm khắp khu này nhưng không có dấu vết gì. Chắc hẳn bà chủ đã rời khỏi đây.” Nhóm thuộc hạ của Lạc Thần Hi tập hợp về đây, báo cáo.

“Thần, chúng ta đi thôi. Lần này không tìm được rồi.” Dương Tử khuyên anh.

Lạc Thần Hi ngẩn người, sau2đó thản nhiên nói: “Đi thôi.”

“Chủ tịch, đôi giày này...”

Em có lý do không thể nói sao? Sao em không nói rõ được?

“Thần, chúng ta tới nơi khác tìm tiếp đi. Chắc không có ở chỗ này rồi.” Dương Tử đồng cảm khi thấy Lạc Thần Hi đau khổ.

Khóe mắt Lạc Thần Hi ươn ướt, anh cố nén lại những giọt nước mắt đau thương.

Anh nói: “Dù có phải lật tung khu này lên cũng phải tìm được bà chủ cho tôi!”

Đám người tìm tới tận đêm khuya nhưng không có tin tức.

“Chủ tịch, chúng tôi đã tìm khắp khu này nhưng không có dấu vết gì. Chắc hẳn bà chủ đã rời khỏi đây.” Nhóm thuộc hạ của Lạc Thần Hi tập hợp về đây, báo cáo.

“Thần, chúng ta đi3thôi. Lần này không tìm được rồi.” Dương Tử khuyên anh.

Lạc Thần Hi ngẩn người, sau đó thản nhiên nói: “Đi thôi.”

“Chủ tịch, đôi giày này...”

“Mang theo.” Đó là giày của Thiên Nhã.

Thiên Nhã, rốt cuộc em đang ở đâu? Người bị thương có phải là em không? Vì sao em tình nguyện bị thương cũng không muốn gặp anh? Thiên Nhã, em không thể gặp chuyện xấu, không thể gặp bất cứ chuyện gì!

Dương Tử vỗ vai anh, an ủi: “Thần, đừng lo lắng. Tôi sẽ phái người giúp cậu tìm chị dâu. Giờ khuya rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày hôm nay rất mệt rồi.”

Lạc Thần Hi gật đầu, không nói gì nữa.

Trong phòng sách tại biệt thự nhà họ Lạc.

“Chủ tịch, bên phía bệnh viện không có9tin tức gì.” Thuộc hạ gọi điện thoại tới nói.

Lạc Thần Hi buông điện thoại xuống, sốt ruột không biết làm sao để tìm được Thiên Nhã. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, giờ đã bốn giờ sáng rồi. Thiên Nhã, Thiên Nhã, anh xin lỗi, là anh đuổi theo em quá nhanh. Anh không nên đuổi theo em như thế. Có phải anh hại em bị thương không?

Không đâu, Thiên Nhã không sao cả. Cô gái ngốc này tuy hơi mơ hồ nhưng người ngốc tự có phúc của người ngốc, trời cao sẽ quan tâm tới cô.

Nghĩ tới đây, Lạc Thần Hi cười khổ. Không ngờ một người luôn tràn đầy tự tin, không ai bì nổi như Lạc Thần Hi lại có một ngày hi vọng vào3ông trời như này. Quá nực cười!

Đi ra khỏi phòng sách, Lạc Thần Hi nhẹ bước tới phòng của hai bảo bối nhỏ, lặng lẽ mở cửa phòng ra, ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say. Thiên Nhã, sao em lại nhẫn tâm như thế? Cứ đi không từ mà biệt để cho hai bảo bối nhỏ ngày ngày ngóng trông em về. Cho dù em có nỗi khổ tâm gì cũng phải nhanh chóng bình an quay về đấy.

“Ông chủ, sao cậu còn chưa ngủ? Trời sắp sáng rồi.” Phía sau truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của chú Lý.

Lạc Thần Hi xoay người, nói với chú Lý: “Chuyện hôm nay đừng nói cho hai bảo bối nhỏ biết, tôi không muốn chúng lo lắng.”

Chú Lý đáp: “Đã biết, ông chủ.”

“Còn nữa, chú Lý mau về ngủ đi. Thân thể quan trọng hơn. Không cần phục vụ tôi đâu, tôi không sao.”

Chú Lý nở nụ cười an ủi, ánh mắt toát lên sự lo lắng: “Cảm ơn ông chủ đã quan tâm. Ông chủ không ngủ được, tôi cũng không ngủ được.”

“Được rồi, tôi đi ngủ.” Lạc Thần Hi xoay người, đẩy cửa vào phòng.

Nhìn cánh cửa khép lại, chú Lý thở dài. Bà chủ, bà mau về đây đi! Cô không biết mấy ngày cô mất tích, ông chủ khẩn trương thế nào đâu. Từ sau khi cha mẹ của cậu ấy qua đời, ông chưa từng thấy cậu ấy khẩn trương, lo lắng như này. Còn cả hai cậu chủ nhỏ nữa, những đứa trẻ hiểu chuyện và đáng yêu như thế cô cũng cam lòng bỏ bọn họ, tự mình đi ra ngoài sao? Đến ông còn không nỡ mà.

“Cái gì? Thiếu chút nữa là Thần đã tìm được La Thiên Nhã?” Hạ Vân Cẩm kinh ngạc hỏi.

Hạ Nhất Y nhìn chằm chằm cô ta, nói với giọng khinh thường: “Đây là biện pháp tốt của cô? Có phải tới tận bây giờ cô cũng không biết được La Thiên Nhã ở đâu không? Chỉ bằng chút năng lực ít ỏi của cô mà dám nói với tôi chuyện hợp tác?”

Hạ Vân Cẩm hừ lạnh, khoanh tay trước ngực: “Bây giờ không phải là vẫn không tìm được à? Đúng thế, tôi không biết cô ta đang ở đâu. Nhưng chuyện này quan trọng sao? Quan trọng là... tôi biết cô ta có khả năng không sống được.”

“E là tình huống bây giờ không giống thế.” Hạ Nhất Y nhếch mép nói.

“Cái gì?” Hạ Vân Cẩm nghi hoặc.

“Muốn biết à? Hỏi người ở sau lưng cô ấy.” Hạ Nhất Y ném lại cho cô ta mấy lời này, đẩy cửa đi.

Hạ Vân Cẩm hừ mũi: “Kiêu ngạo làm gì. Cô tưởng tôi không dám hỏi chắc?”

Hạ Nhất Y lưu lại cho cô ta một bóng lưng kiêu ngạo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hạ Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cửa bị đóng lại: “Hạ Nhất Y, cô muốn tạo phản đúng không? Không dễ thế đâu, tôi không tin là tôi không thuần phục cô được.”

***

“Thần, Thần, Tiểu Bảo, Lăng Lăng!”

“Không đâu, không muốn.”

“Cha, đừng mà!”

“Thần!”

Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Thiên Nhã cố gắng mở mắt dù trước mắt cứ mờ mờ, đập vào mắt cô là gương mặt đầy lo lắng và đau lòng của Kha Tử Thích.

“Tử Thích?” Thiên Nhã đần cả người, không tin vào những gì mình nhìn thấy. Lẽ nào cô đã bước vào địa ngục?

“Thiên Nhã.” Kha Tử Thích nhẹ giọng gọi cô, khóe mắt xuất hiện nước mắt.

“Em chết rồi sao?” Thiên Nhã hỏi lại, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Kha Tử Thích nở nụ cười vừa cưng chiều vừa xót xa: “Cô bé ngốc, em gặp được con quỷ nào đẹp trai như anh à?”

“Tử Thích, anh?” Có lẽ là do lâu lắm rồi không thấy được một Kha Tử Thích thân thuộc như này khiến Thiên Nhã không tin. Một Kha Tử Thích đã trở nên cứng rắn, lạnh lùng với cô lại đang vừa nói vừa cười? Có phải cô còn đang mơ không?

“Sao thế? Mới một thời gian không gặp mà em đã không nhận ra anh nữa?” Tuy là vừa nói vừa cười nhưng Kha Tử Thích không giấu được sự đau xót của mình.

Từ sau khi bỏ nhà ra đi, khoảng thời gian này cô đã chịu bao nhiêu đau khổ, anh không dám tưởng tượng. Rời khỏi người mình yêu nhất cần bao nhiêu dũng khí, anh cũng không dám tưởng tượng.

Chỉ cần nghĩ tới việc một mình Thiên Nhã phải chịu hết những thứ này, tim của anh đau đớn tới tê liệt.

May là anh tìm được cô. Cô đã trở lại bên cạnh anh. Từ nay về sau, cho dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không buông tay.

Thiên Nhã dùng sức lắc đầu, cuối cùng đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Sự tỉnh táo này làm cho sắc mặt Thiên Nhã trở nên trắng bệch.

Cô, cô đang ở đâu đây? Cách trang trí của căn phòng này hơi quen, hình như là, nhà cũ của nhà họ Kha? Trời! Sao cô lại ở đây?

“Em... Sao em lại ở đây?” Thiên Nhã vừa nói vừa giãy giụa muốn đứng lên.

Kha Tử Thích vội vàng đi qua đỡ cô xuống, dịu dàng nói: “Nằm xuống đi! Đừng đứng lên, thân thể em còn yếu lắm.”

Anh đau lòng nhìn vết thương trên đầu cô.

Thiên Nhã sờ đầu, sau gáy xuất hiện xúc cảm quen thuộc của vải xô.

“A, đau quá.”

Kha Tử Thích đang định nhắc cô không nên sờ lung tung để tránh đụng vào chỗ bị thương thì Thiên Nhã đã đau tới mức kêu thành tiếng.

Anh xoa nhẹ đầu cô: “Đau không? Em đau lắm à?”

Thiên Nhã trắng bệch cả mặt: “Tại sao em lại ở đây?” Thảm rồi, rõ ràng cô đã núp kín trong nhà nhỏ mà. Vì sao giờ lại ở nhà Kha Tử Thích?

“Em không nhớ rõ là vì sao à?” Kha Tử Thích lo lắng nhìn cô. Bác sĩ nói trong một thời gian ngắn phần đầu của cô đã chịu hai vết thương nên dẫn tới việc chấn động não làm mất trí nhớ ngắn hạn. Cô không mất trí nhớ thật chứ?

Thiên Nhã hoảng sợ nhìn anh. Ký ức cuồn cuộn ùa tới trong đầu cô.

Cô lắc đầu liên tục đầy đau đớn: “Đau quá! Đau quá!”

Kha Tử Thích cầm chặt tay cô, an ủi: “Đừng suy nghĩ nữa. Em nghỉ ngơi đi, như thế đầu sẽ không đau nữa.”

Cô yếu ớt gật đầu, nhắm mắt lại ngủ.

Nhìn Thiên Nhã từ từ chìm vào giấc ngủ, tim anh như một tảng đá dần chìm xuống đáy hồ.

Đều tại anh. Anh không nên buông cô ra, giao cô cho Lạc Thần Hi để khiến cô ba lần bốn lượt bị thương. Lạc Thần Hi, tôi đã nhượng bộ anh quá nhiều lần rồi. Vì sao, vì sao anh không thể khiến Thiên Nhã được hạnh phúc?

Nếu không vì anh, Thiên Nhã đã không bị thương.

“Thiên Nhã, Thiên Nhã!” Kha Tử Thích tận mắt nhìn thấy Thiên Nhã ngã xuống trong chỗ cầu thang tối tăm.

Anh kinh hoảng chạy tới ôm lấy Thiên Nhã sắp ngất đi.

“Dẫn em đi, dẫn em đi. Em không muốn, em không muốn quay về nhà họ Lạc.” Đây là câu nói cuối cùng của Thiên Nhã trước khi hôn mê.

“Chủ tịch Kha, phần đầu cô ấy bị thương.”

“Mau ôm cô ấy đi! Mau lên!” Bởi vì anh nghe thấy tiếng Lạc Thần Hi rồi.

Kha Tử Thích đi ra khỏi phòng Thiên Nhã, đứng trong phòng khách. Anh lấy điện thoại ra nhìn tin nhắc nặc danh được gửi tới đến ngẩn người.

Trong tin nhắn bảo là anh mau chạy tới cứu Thiên Nhã khỏi chỗ trốn. Người này là ai? Lạc Thần Dương? Cụ Lạc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.