*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cụ Lạc cắn răng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Cụ liếc nhìn Lạc Thần Dương, nói: “Lẽ nào cháu không tò mò người phụ nữ tên La Thiên Nhã kia bị ông giấu ở đâu à?”
“Ha ha, ông nội, ông biết cháu không thích xen vào chuyện người khác mà. Dù ông có giấu La Thiên Nhã thật thì đó cũng là cuộc chiến giữa anh trai và ông. Cháu á, cháu sẽ không xen vào chuyện của hai người đâu.”
“Hả? Thật không? Cháu thật sự thờ ơ hay có mưu đồ khác?” Cụ Lạc híp mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh ta.
Lạc Thần Dương vô tội: “Ông nội, lời này của ông là có ý gì ạ? Cháu có3thể có mưu đồ gì đây.”
“Bốp...” Cụ Lạc tức giận đập tay xuống bàn.
“Tên nhóc thối! Cháu tưởng ông không biết chút gì sao? Cháu tìm người tiếp xúc với người của ông? Chỗ ở của La Thiên Nhã là do cháu tiết lộ? Còn nữa, giờ La Thiên Nhã đang ở đâu? Cháu biết không?”
Lạc Thần Dương càng thêm “vô tội” hơn: “Ông nội, ông nghi ngờ La Thiên Nhã đang ở trong tay cháu? Cháu giấu chị dâu ở bên cạnh mình làm gì chứ? Cái này không đúng đâu.”
“Thần Dương, Thần là cháu ông, cháu cũng thế. Gần đây ông mới biết được, cháu có bản lĩnh chẳng khác gì anh mình.” Cụ Lạc châm chọc.
“Ông nội, không phải cháu mà.2Thiên Nhã không ở trong tay cháu. Nếu cháu lừa ông thì cháu là chó nhỏ.” Thiếu chút nữa thì Lạc Thần Dương muốn thề độc luôn.
“Thần Dương, hi vọng cháu không dính vào chuyện này đúng như lời cháu nói. Ông làm tất cả chuyện này là muốn tốt cho nhà họ Lạc, tốt cho Tập đoàn Lạc Thần.”
“Ông nội, nếu cô ấy không ở trong tay ông thì cô ấy đi đâu? Chẳng lẽ...”
“Cháu đừng có xía vào. Ông tin là chẳng mấy chốc cô ta sẽ tới tìm ông.”
Nhìn cụ Lạc, Lạc Thần Dương nhíu mày: “Ông nội, Thiên Nhã rất yêu anh trai cháu và hai đứa nhỏ, sao cô ấy có thể cam lòng rời khỏi nhà họ Lạc được?3Chẳng lẽ, ở đây có bí mật động trời?”
Cụ Lạc đáp: “Cái này không cần cháu quan tâm. Người phụ nữ tên La Thiên Nhã kia không thể trở thành vợ của Thần, thành bà chủ của Tập đoàn Lạc Thần. Cô ta và nhà họ Lạc không thể có bất cứ quan hệ gì.”
Cụ Lạc nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi rời mắt sang hướng khác.
Cụ nghiến răng, chậm rãi ngồi xuống. Rốt cuộc người phụ nữ kia đang ở đâu?
“Ông nội, nói thế có nghĩa là ông giấu cô ấy đi thật à?” Lạc Thần Dương dường như đã hiểu ra gì đó.
“Đúng thế, là ông. Nhưng giờ ông không biết cô ta ở đâu.” Cụ Lạc nhìn thẳng vào mắt9Lạc Thần Dương như muốn nhìn ra được chút gì đó trong đấy.
Lạc Thần Dương kinh ngạc: “Ông nói, La Thiên Nhã không ở trong tay ông?”
“Ông nội, nếu cô ấy không ở trong tay ông thì cô ấy đi đâu? Chẳng lẽ...”
“Cháu đừng có xía vào. Ông tin là chẳng mấy chốc cô ta sẽ tới tìm ông.”
Nhìn cụ Lạc, Lạc Thần Dương nhíu mày: “Ông nội, Thiên Nhã rất yêu anh trai cháu và hai đứa nhỏ, sao cô ấy có thể cam lòng rời khỏi nhà họ Lạc được? Chẳng lẽ, ở đây có bí mật động trời?”
Cụ Lạc đáp: “Cái này không cần cháu quan tâm. Người phụ nữ tên La Thiên Nhã kia không thể trở thành vợ của Thần, thành3bà chủ của Tập đoàn Lạc Thần. Cô ta và nhà họ Lạc không thể có bất cứ quan hệ gì.”
“Cái này e là rất khó đấy! Ông quên Lăng Lăng và Tiểu Bảo là con ruột của cô ấy sao?”
“Thì sao? Lần này rời khỏi nhà họ Lạc, cô ta sẽ không còn cơ hội quay về đây nữa. Thần Dương, cháu quản chặt miệng của mình một chút cho ông. Còn nữa, lúc cần thiết, nói không chừng cháu có thể giúp.”
“Cháu có thể giúp gì được. Cháu không muốn dính vào chuyện của anh trai và ông.”
“Bây giờ anh trai cháu loạn cả lên giữa việc công và việc tư, cháu không cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để cha cháu quay về à?” Cụ Lạc nói câu đầy ẩn ý.
“Nói thì dễ nhưng trong tay anh cháu vẫn còn chứng cứ mà. Nếu ngày nào đó anh ấy mất hứng, giao chúng cho cảnh sát thì cha cháu chỉ có thể ở trong tù cả quãng đời còn lại thôi.”
Cụ Lạc cười nhạt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau chuyện ngày hôm qua, cháu nghĩ anh trai cháu sẽ không giao những chứng cứ kia ra để đả kích ông sao? Nó làm gì ở trong phòng làm việc cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, xem ra nó thật sự muốn đối phó với ông già lọm khọm này tới độ cá chết lưới rách rồi. Ông đúng là bị mù nên năm đó mới bồi dưỡng cho loại lòng lang dạ sói này trở thành người thừa kế Tập đoàn Lạc Thần. Bây giờ nó đủ lông đủ cánh rồi lại dám vì một người phụ nữ mà đối nghịch với ông. Chuyện đó sao có thể xảy ra được!” Từ trước tới nay, làm gì có ai dám nhéo cổ áo cụ, làm gì có ai to gan nói lời hung ác như thế với cụ. Huống hồ, người đó còn là cháu cụ nữa!
“Ông nội, ông đừng tức giận nữa, chớ suy nghĩ nhiều. Ông nghỉ ngơi trước đi, giờ cũng không còn sớm nữa.”
“Cháu nghĩ cách mang những chứng cứ kia về đây đi, thời gian không còn nhiều nữa. Nói không chừng giờ anh trai cháu đã nghĩ được cách để đối phó với ông già lọm khọm này rồi đấy. Cha cháu có nhược điểm trí mạng ở trong tay nó, dễ dàng trở thành đối tượng để cho nó đùa bỡn. Đây là chuyện cháu phải làm.”
“Được rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức. Nhưng giờ chưa phải lúc cha cháu về thành phố A.” Lạc Thần Dương nói.
“Hả? Vì sao?”
“Giờ anh cháu có Dương Tử giúp đỡ, thực lực tăng thêm một bậc rồi. Gần đây Tập đoàn Lạc Thần xảy ra nhiều chuyện, vào lúc này cha cháu mà trở về không phải sẽ thành quân cờ thí mạng sao?”
“Cháu thì biết cái gì. Vào lúc này anh cháu nhiều việc, không quản nổi việc liên quan tới cha cháu đâu. Cháu nghe kỹ lời ông nói đây, phải cầm được chứng cứ về, chỉ khi nắm được chứng cứ trong tay, cha cháu mới có thể quay về thành phố A. Đến lúc đó, ông mới giúp được cháu.”
Lạc Thần Dương nhún vai: “Được rồi, cháu sẽ cố gắng.”
***
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
“Bảo mọi người dừng việc tìm kiếm lại đi.” Lạc Thần Hi ra lệnh cho cấp dưới. Ánh mắt anh lóe lên tia tinh nhuệ.
“Cái gì? Chủ tịch, chúng ta không tìm bà chủ nữa ạ?” Cấp dưới không hiểu. Mới hôm qua còn liều mạng tìm người mà giờ lại buông tay, cách làm việc này không giống với Chủ tịch Lạc Thần Hi của bọn họ.
“Tôi bảo mấy người không tìm thì đừng tìm nữa.” Anh lạnh lùng nói.
“Vâng, tôi sẽ bảo những người phía dưới dừng lại.”
“Thần, cậu không tìm chị dâu nữa sao?” Dương Tử hoang mang, hỏi.
“Đúng thế, không tìm nữa. Từ giờ trở đi, tôi nên thu thập đám cáo già trong công ty rồi.” Lạc Thần Hi nắm chặt tay, nói.
Dương Tử hiểu ra, nhìn Lạc Thần Hi mà cười.
***
Tại biệt thự nhà họ Lạc.
“Tiểu Bảo, Lăng Lăng!” Đồ Hoa Kỳ đi tới ôm lấy hai đứa con nuôi đáng yêu, đau lòng.
“Mami Hoa Kỳ, sao giờ mami mới về ạ? Bọn con sốt ruột muốn chết rồi.” La Tiểu Bảo ôm lấy cổ Đồ Hoa Kỳ, ngoác miệng ra nói với giọng tủi thân.
“Xin lỗi bảo bối, mami cũng không muốn như vậy. Bởi vì chú Hàn của các con có việc cần đi, nên...” Nói đến đây, sắc mặt Đồ Hoa Kỳ càng thêm buồn rầu hơn.
“Mami sao vậy ạ? Có chuyện gì buồn sao?” Lạc Lăng nhíu mày, hỏi. Tuy khoảng thời gian được ở chung với Đồ Hoa Kỳ không nhiều nhưng cậu thấy cô ấy giống như mami Thiên Nhã. Vui buồn giận hờn đều hiện hết lên mặt, rất dễ dàng nhìn ra cô ấy có tâm sự.
Đồ Hoa Kỳ thở dài: “Trước đừng nói chuyện của mami nữa. Mami cháu đúng là rất quá đáng! Dám một mình bỏ nhà ra đi, ngay cả nói cũng không nói lấy một câu. Gần đây cô ấy không tới tìm mami, nếu không phải dạo này mami và Hàn Vũ Triết có chuyện không thể tách ra được thì mami đã đi tìm người với bọn con rồi.” Ngày nào cô cũng gọi tới đây hỏi thăm tình hình nhưng đã một tuần trôi qua rồi Lạc Thần Hi vẫn không tìm được Thiên Nhã. Đứa ngốc này chạy đi đâu rồi?
“Con tin là mami có chuyện khó nói.” La Tiểu Bảo nói với giọng chắc nịch.
“Phải có bao nhiêu chuyện khó nói mới có thể không để ý tới các con đây? Mất tích giữa biển người mênh mông bên ngoài. Thiên Nhã ơi là Thiên Nhã, đáng lẽ cậu phải tìm tớ nói chuyện chứ. Tự mình chịu đựng, ở bên ngoài chịu tủi thân thế này.” Đồ Hoa Kỳ vừa tức vừa sốt ruột, cứ nói không ngừng.
Lạc Lăng cắn răng, nắm chặt tay, đứng dậy đi ra ngoài.
La Tiểu Bảo vội vàng đuổi theo: “Lăng Lăng, em muốn đi đâu?”
“Em muốn đi tìm mami Thiên Nhã. Em muốn tự đi tìm mami, không tìm được em không về nữa.”
“Lăng Lăng! Không nên như thế! Thành phố A rộng lớn như này, con làm sao tự mình đi tìm được?” Đồ Hoa Kỳ tiến lên gọi cậu lại.
“Con mặc kệ! Mami Thiên Nhã nhìn thấy con sẽ mềm lòng, chắc chắn mami sẽ mềm lòng quay về.”
“Đúng thế, chúng ta cùng đi tìm mami.” La Tiểu Bảo cũng đồng ý.
“Không được! Các con cứ thế đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.” Đồ Hoa Kỳ kéo hai đứa trẻ lại, nhưng kéo được đứa này lại không kéo được đứa kia.
“Chú Lý! Chú Lý!” Đồ Hoa Kỳ gọi to.
Chú Lý và vài người làm nghe tiếng gọi, chạy ra.
“Chú Lý, giúp cháu khuyên hai đứa trẻ này đi. Không thể để hai đứa trẻ này ra ngoài tìm người được.”
“Mấy người đi ra! Tôi phải đi tìm mami, tôi tự mình đi tìm!”
“Đúng thế, dù có khóc tôi cũng phải kéo được mami về.”
“Hai cậu chủ nhỏ, các cậu không thể đi ra ngoài. Ông chủ đã dặn rồi, các cậu phải ở yên trong nhà, bên ngoài đang rất loạn, người xấu đâu đâu cũng có, hai người ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.” Chú Lý tận tình khuyên nhủ.
“Đúng vậy, cha các con đang phái nhiều người đi tìm mà. Các con cứ ở yên trong nhà đợi tin tức đi, tin chắc rằng mami Thiên Nhã sẽ nhanh chóng trở lại thôi.” Đồ Hoa Kỳ tiếp tục khuyên nhủ.
“Mọi người làm gì đấy?” Lạc Thần Hi trở về, xuống xe đúng lúc thấy cảnh này.
“Cha các con về rồi này. Anh trở về đúng lúc lắm, Lăng Lăng và Tiểu Bảo đòi đi ra ngoài tìm Thiên Nhã, không kéo vào được, anh mau an ủi bọn chúng đi.” Đồ Hoa Kỳ thấy Lạc Thần Hi như thấy cứu tinh. Thiên Nhã không thấy đâu đã đủ cho mọi người sợ chết khiếp rồi, giờ không thể để cả hai bảo bối nhỏ xảy ra chuyện.
“Tiểu Bảo, Lăng Lăng, các con đừng làm loạn nữa, mau quay về phòng đi.” Lạc Thần Hi dịu giọng nói.