*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cô nên gọi tôi là, bà Chủ tịch.” Cô ta nhấn mạnh từng câu từng tiếng, trọng điểm là tuyên bố chủ quyền.
“À, bà Chủ tịch.” Thiên Nhã vâng lời gọi.
Hạ Vân Cẩm đứng dậy, tao nhã cầm ly lên bắt đầu uống cà phê, rồi đột ngột phun ra một ngụm, biểu cảm “thống khổ” nói: “Cô pha cà phê gì thế này!”
Trên mặt và người Thiên Nhã đương nhiên trở thành chốn trở về cuối cùng của ngụm cà phê này, cô theo phản xạ cúi đầu tránh né, nhưng vẫn không cách nào may mắn tránh khỏi.
“Hừ, cà phê này lên đến người cô, trái lại trở nên đắt tiền rồi.” Hạ Vân Cẩm khoanh tay cười đắc ý, xem thử hôm nay còn có ai cứu được cô! Thiên Nhã giơ tay lau cà phê trên mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt tự mãn và ác độc2của cô ta: “Nói đi, cô muốn thế nào?” Xem ra vướng mắc giữa cô, cô ta và Lạc Thần Hi không tài nào hòa giải rồi. “Cút, cút khỏi chỗ này, càng xa càng tốt!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, ghen ghét và thù hận trong lòng đều sắp ép cô ta phát điên rồi. “Được!” Thiên Nhã đáp lại không chút do dự, dù sao cô cũng không muốn ở lại đây!
“Ai cho phép cô nói được.” Lạc Thần Hi bước vào từ cửa lớn, lạnh lùng nói chen vào, nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm mừng rỡ vì đạt được gian kể chỉ trong một giây, ánh mắt của anh lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác rùng mình.
Không phải anh đi công tác ba ngày sao? Không ngờ đã về rồi! Trái tim Hạ Vân Cẩm đập thình thịch, không còn ánh mắt oán độc8nữa mà chuyển sang dáng vẻ oan ức, cô ta miễn cưỡng nghênh đón. “Chồng, anh về rồi, người ta nhớ anh lắm, nên đến công ty thăm anh.” Vẻ mặt Lạc Thần Hi u ám hất cô ta ra, sự chủ động nhiệt tình ngả người đổi lại vẫn là cái hất tay tuyệt tình, hơn nữa còn ở trước mặt kẻ thứ ba chết tiệt này, nụ cười của Hạ Vân Cẩm cũng cứng đờ, La Thiên Nhã bị phun cà phê đầy người cúi đầu im lặng, bầu không khí vô cùng lúng túng.
“Cút ngay!” Anh ngồi lên sofa, lạnh lùng thốt ra hai từ.
Thiên Nhã ngẩng đầu, đáp: “À.” Cút thì cút, nơi này quả thật không phải là nơi có nên ở lại.
“Cô đứng lại, tôi bảo cô ta cút, cô đi làm gì!” Lạc Thần Hi liền nhìn Hạ Vân Cẩm, không thể chịu đựng6nổi việc cô ta ngu ngốc đến mức chạy đến công ty gây sự.
“Anh nói cái gì?” Giọng điệu Hạ Vân Cảm bén nhọn, trừng to đôi mắt không dám tin. “Cút về nhà, sau này không được đến công ty.” Lạc Thần Hi cảnh cáo cô ta. Viền mặt Hạ Vân Cẩm đỏ lên, nỗi oan ức và phẫn nộ trước nay chưa từng có, nói mà không qua suy nghĩ: “Lạc Thần Hi, anh tưởng anh làm thế thì em sẽ không biết hai người đã làm chuyện mờ ám gì tại công ty sao!?” Lạc Thần Hi nghịch mặt nhẫn, không cho là đúng, đáp: “Bắt đầu từ bây giờ người của cô đã bị sa thải toàn bộ rồi, cô cảm thấy còn ai có thể thông báo cho cô?”
Hạ Vân Cẩm ngây ngốc, cô ta không ngờ Lạc Thần Hi sử dụng cách thức này, lại3có thể nắm rõ trong lòng bàn tay hành động nhỏ của cô ta khiến cô ta chịu đả kích lớn. “Sao anh có thể đối xử với em như thế! Em là mẹ của Lăng Lăng.” Tuyệt chiêu cuối cùng, phàm là những lúc thế này, mang con trai cưng của anh ra chắc chắn có hiệu quả, ngày trước làm như vậy anh luôn mềm lòng. “Đừng mang Lăng Lăng ra nói nữa, nếu không phải nó, ngay cả vị trí gần Chủ tịch phu nhân cô cũng đừng mong với tới.” Ánh mắt anh sắc bén và không mang chút tình cảm nào, lạnh đến mức làm người ta sợ hãi, Thiên Nhã ở bên cạnh cũng không kìm được mà rùng mình một cái. “Được, em hiểu rồi, Lạc Thần Hi, anh chính là đồ long lang dạ sói!” Hạ Vân Cẩm hét lên một câu trong5lúc cuồng loạn, quay người rời khỏi văn phòng Chủ tịch. Nhìn bóng dáng như gà mái bại trận của Hạ Vân Cẩm, La Thiên Nhã bắt đầu nổi lòng đồng cảm với người phụ nữ này, thật ra nguyên nhân cô ấy nhắm vào cô, hoàn toàn bởi vì một người, chính là anh ta. “Nói đi, rốt cuộc là ai phê chuẩn cho cô?” Lạc Thần Hi tính sổ xong với Hạ Vân Cẩm thì nên đến cô rồi. Thấy Thiên Nhã còn chưa định thần lại, anh hỏi tiếp: “Cô cảm thấy tập đoàn Lạc Thần là nơi có thể tùy tiện ra vào sao?”
“Anh đối xử với cô ấy như thế quá quá đáng rồi.” Hỏi một đằng, Thiên Nhã trả lời một nẻo.
“Cô nói gì?” Anh không tin vào tai của mình cho lắm.
“Cô ấy là vợ của anh, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế?” Thiên Nhã lòng đầy bất bình nói. Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt trở nên sâu xa khó đoán, hừ lạnh một tiếng: “Cô tưởng mình là ai, mà có thể quản chuyện nhà của tôi?” Thiên Nhã cười khổ, chỉ vào vết cà phê trên mặt: “Tôi biết tôi không là ai cả, nhưng mà nhà hai người tranh cãi, vì sao luôn phải liên lụy đến tôi?”
“Xem ra cô thật sự cảm thấy bản thân rất ấm ức.” Anh lạnh lùng đáp, giọng điệu mang vẻ châm biếm. “Sự ấm ức của tôi, và cả sự cuồng loạn của vợ anh, đều do anh tạo nên, không phải sao?” Thiên Nhã hiểm khi miệng mồm lanh lợi vào lúc này. Nhìn La Thiên Nhã đột nhiên trở nên hùng hổ dọa người, giọng điệu của anh lại hạ thấp: “Vậy có thấy thế nào? Bởi vì tôi cảm thấy “oan ức”, khiến cô rất không vui?”
“Đúng, tôi rất không vui, ánh mắt của đồng nghiệp và người khác tôi không quan tâm, nhưng...” Hạ Vân Cẩm lại có thể chạy đến nhà của cô tìm cô tính sổ, vấn đề này thì nghiêm trọng rồi, sẽ dọa La Tiểu Bảo sợ.
“Vậy cô quan tâm ánh mắt của ai? Kha Tử Thích sao?” Anh hỏi bằng giọng chế nhạo.
Thiên Nhã cắn môi: “Đúng! Tôi rất quan tâm ánh mắt của anh ấy, anh ấy là bạn trai tôi, tôi đương nhiên quan tâm ánh mắt của anh ấy.”
Cơn giận của cô chuyển hóa thành dũng khí, tiếp tục nói: “Vậy nên xin anh đừng làm những hành động khiến người khác khó hiểu nữa, anh như thể tôi rất hoang mang, rất lúng túng, tôi và anh chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, tôi không muốn có bất kỳ hiểu lầm nào nữa.”
Anh liếc nhìn cô, anh của lúc này giống như một con sư tử chuẩn bị nổi giận gầm thét, lạnh lùng dán mắt vào con mồi của mình, ánh mắt đã băm cô hàng nghìn nhát, nhưng sau cùng anh không bộc phát, mà nở một nụ cười lạnh lẽo đáng sợ, miệng thốt ra vài từ: “Được, được lắm.”
La Thiến Nhã “sống sót sau tai nạn” đang chuẩn bị cơm tối cho Lạc Thần Hi, sau “kháng chiến” vẫn phải thực hiện lời hứa, tuy có thật sự rất không muốn đưa cơm cho anh ta nữa.
“Mami Thiên Nhã, hôm nay trông mẹ rất khác với ngày thường nha!” Từ phía sau La Tiểu Bảo thò cái đầu nhỏ của cậu ra, nói như phát hiện đại lục mới.
Thiên Nhã xoa đầu của cậu, cười đáp: “Vậy hả? Có gì khác?” Có sao? Ngoài việc hôm nay tương đối xúi quẩy thì đâu có gì khác đâu. “Đương nhiên có chứ, hôm nay mẹ đặc biệt xinh đẹp đó, khiến người ta không kìm lòng nổi muốn hôn mẹ luôn.” La Tiểu Bảo nói xong một tay “lịch thiệp” nắm tay của Thiên Nhã lên hôn chụt một cái. La Tiểu Bảo cười hì hì, lấy từ sau lưng một chiếc khăn quàng cổ xinh xắn thời thượng như đang hiển bảo vật: “Mẹ xem! Đây là ma mi Hoa Kỳ và người ta cùng chọn đó, có thích không?” Mắt Thiên Nhã chợt sáng lên, xem ra hôm nay vẫn không tính là xúi quẩy đến nhà, lại có thể nhận được quà con trai tặng, nhưng có vẻ món quà này quá giá trị rồi.
“Bé cưng! Có phải khăn quàng này rất đắt không? Con lấy đâu ra tiền?” Tuy nhiên Nhã không chạy theo các thương hiệu nổi tiếng, nhưng chiếc khăn quàng này vừa nhìn đã biết là đồ cao cấp.
“Đây chính là tấm lòng thành của người ta, nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm biết bao.” La Tiểu Bảo chu môi vờ làm dáng vẻ tổn thương.
Thiên Nhã vội vàng an ủi: “Đúng đúng đúng, là lỗi của ma mi, ma mi thích món quà này lắm, cảm ơn con nha bé cưng.” Cô ôm lấy con trai, tâm trạng không vui của hôm nay đã dịu đi. La Tiểu Bảo làm nũng trong lòng Thiên Nhã, nhìn thấy biểu cảm được an ủi của Thiên Nhã cậu mới yên tâm hơn một chút, cậu biết hôm nay ở công ty Thiên Nhã bị Hạ Vân Cẩm mang ra trút giận, ngay lập tức mua khăn quàng và đổi vai với Lạc Lăng để dỗ cô vui.
Lạc Thần Hi vì cô mà chỉnh đốn Hạ Vân Cẩm, hai cậu bé vui đến nâng ly ăn mừng, nhưng La Thiên Nhã lại không cười nổi. Một loạt nhân viên tại công ty bị sa thải một cách khó hiểu, khiến lòng người hoang mang, chỉ có Thiên Nhã biết, những người bị sa thải đều là người của Hạ Vân Cẩm, mặc dù việc này không liên quan đến cô, nhưng suy cho cùng cũng vì cô mà nên.
Lạc Thần Hi gần như ngày nào cũng bận rộn công việc, ngay cả nhìn thẳng cô cũng không, lúc mang cơm cho anh cũng vậy, anh chăm chú xem tin tức, giống như coi cô thành không khí. Như thể rất tốt, đây không phải là điều mà cô mong sao? Giữ khoảng cách, anh ta và cô ngoài quan hệ cấp trên và cấp dưới ra thì không còn gì khác, ngay cả quan hệ cha ruột của La Tiểu Bảo cô cũng phải cố gắng quên đi. “Này này! Cô kia, sao lại như người mất hồn thế! Ngay cả văn kiện cũng gõ sai.” Một đồng nghiệp nữ nào đó trợn mắt quở trách cô không chút nể tình, thân là một phần tử của nhóm hoa si Chủ tịch, cô ta sớm đã hận Thiên Nhã tận xương rồi.
“Xin lỗi, tôi gõ lại một bản.” Thiên Nhã định thần lại, xin lỗi nhận sai.
Mấy ngày nay quả thật cô có chút hồn vía lên mây, trong lòng luôn có chút bất an, hai ngày trước đưa đơn từ chức lại bị anh dứt khoát xem như rác mà vứt đi, vứt xong cũng không bày tỏ thái độ gì, khiến cô không biết nên làm thế nào.
Vì để không liên lụy đến Kha Tử Thích, cô cũng không thể bỏ đi thẳng thừng, như thể cũng thật vô trách nhiệm.
Thiên Nhã mang văn kiện muốn đi sao chép, đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt phức tạp và đáng sợ hôm đó của anh, cùng câu nói lạnh lùng: “Được, được lắm.”
Cô vừa suy nghĩ vừa bước đi, bỗng đôi giày cao gót bị trượt, cả người ngã về phía sau, lúc sắp hôn mặt đất, sau lưng một bàn tay to vòng qua chiếc eo mảnh mai của cô, cả người La Thiên Nhã được anh đỡ lẫy, trông như cấu hình vòm.
Anh cong lưng, cúi đầu, chăm chú nhìn cô, không nhận ra bất kỳ cảm xúc nào trong con người đen sâu thẳm. Mùi hương và hơi thở của anh gần đến thế, trái tim của cô đập cuồng nhiệt, dường như đã bị kinh hãi. Anh càng cúi đầu thấp hơn, kế bên tai của cô nhỏ giọng nói: “Đã bảo không được phép mang cao gót.”
“Phịch“. Trước những ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác ở xung quanh, anh thả tay, giây tiếp theo Thiên Nhã liền nằm trên mặt đất, ngẩn ra nhìn Lạc Thần Hi đang nở một nụ cười đen tối.